Vạt áo của hắn ta nửa hở, Đàm Hi liếc mắt nhìn, không nhịn được bèn bĩu môi.
Đột nhiên lại liên tưởng đến một lồng ngực khác, tuy cô không nhìn nhiều, nhưng có thể tưởng tượng đến đường nét nở rộ và màu đồng khỏe mạnh được ẩn giấu dưới lớp cổ áo.
Rất men-lì, rất Lục Chinh.
Còn về người phụ nữ kia, eo thon ʍôиɠ tròn, chỗ nào nên mập thì có thịt, chỗ nào nên gầy thì có xương, phần ngực đầy đặn nhấp nhô được bó chặt dưới lớp áo choàng tắm, cũng nửa kín nửa hở.
Là một người đẹp, ít ra khuôn mặt cũng có thể gọi là xinh đẹp hơn người.
Nhưng, cô không phải là đàn ông, chỉ có thể tán thưởng vẻ đẹp chứ không thể khơi gợi lên được tính thú.
Thế là, nhìn qua một lần bèn tiếp tục vùi đầu vào bát mì, thỉnh thoảng lại uống ngụm sâm lạnh cho bớt cay.
Trong phòng vô cùng im ắng, thế nên âm thanh húp mì nghe vô cùng vang dội.
Con ngươi Tần Thiên Lâm trầm xuống, khóe môi hiện lên một độ cong sắc bén, cánh tay đang ôm lấy eo của cô gái cũng bất giác siết chặt lại.
“Cậu Hai…” Thím Vương nhìn về phía này, lại nhìn sang phía kia, vẻ mặt rất khó xử.
“Nếu không có gì, vậy tôi đi trước đây…”
“Thiên Lâm, người ta đói rồi.” Cô gái xinh đẹp đột nhiên lên tiến, ý tức là, muốn ăn gì đó?
“Vậy phiền thím Vương đợi thêm một chút.” Ôm lấy người đẹp, mặt khác lại ngồi xuống đối diện với Đàm Hi, “Bảo bối muốn ăn gì?”
Tuy đang nói với người trong lòng nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào phía đối diện.
Sắc mặt của cô nàng xinh đẹp cứng đờ, thầm sinh oán hận.
Không phải nói những cuộc hôn nhân thương nghiệp thì thường không có tình cảm với nhau sao?
Tần Thiên Lâm không lo được nhiều đến thế, hắn chỉ muốn làm rõ, những lời nói lúc chiều rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Có mắt như mù? Cặn bã? Out?
Khuôn mặt trắng bệch của cô gái không ngừng hiện lên trước mặt hắn, vào một phút trước hắn đó, còn nhìn thấy đôi hàng mi đẫm lệ của cô, một giây sau, cô lại thu hồi tất cả đau đớn, không vui không buồn.
Một nỗi kinh hoảng đột nhiên bao trùm lấy con tim hắn, hắn muốn hỏi gì đó, mở miệng nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể nhìn cô rời đi thật nhanh.
Bóng dáng mảnh khảnh dường như đã bén rễ trong ký ức của hắn, cho dù muốn nhổ bỏ cũng không được.
Lần đầu tiên, hắn phân tâm khi lên giường, kết thúc qua loa.
“Ừ… ăn gì nhì? Ăn giống cô ta đi.” Ngón tay trắng trẻo chỉ về phía Đàm Hi, cười tươi.
Ánh mắt hỏi ý của thím Vương hướng về phía hắn ta, hắn ta gật đầu.
“Xin đợi chút ạ!” Dứt lời, xoay người vào phòng bếp.
Đàm Hì thổi đi lớp sa tế nổi lên trêи, bưng bát húp nước súp, rột rột nuốt xuống bụng, sau đó ợ ba cái liên tục… sung sướиɠ!
Khóe miệng gã đàn ông ta co giật, còn cô nàng xinh đẹp lúc đầu thì kinh ngạc, sau đó chỉ cảm