Ông Cát đột nhiên nhớ lại, khi từ chối ông ta, Đàm Hi đã từng nói rằng…
Làm lính không phải là kế hoạch tương lai của tôi… tôi học mỹ thuật, tôi muốn trở thành một họa sĩ hơn, còn nữ binh…
“Thủ trưởng? Ngài…”
Ông Cát khua tay, ra hiệu không sao, sắc mặt cũng đã dần bình thường trở lại.
Một lúc sau ông ta mới nặng nề thở dài, “Tiểu Lưu, cậu nói xem có phải tối… đã làm sai rồi không?”
*****
Trời vào đêm, gió ở thủ đô còn mang theo cảm giác nóng bức.
Trong phòng bao, không khí lạnh lẽo.
Tần Thiên Lâm cầm ly rượu, ngồi trong một góc, ánh đèn mờ ảo chiếu lên nửa gương mặt nghiêng của hắn, sáng tối bất định.
Một đám choai choai nhảy múa quằn quại trêи sàn nhảy, cầm micro gào thét không ngừng.
Bên cạnh một nam một nữ đã hành sự khi vẫn còn lớp quần áo, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng rêи rỉ của người đàn ông và tiếng thở dốc của người phụ nữ.
Ngửa đầu uống cạn một chén rượu, Tần Thiên Lâm vẫn cảm thấy miệng lưỡi khổ khốc.
Dứt khoát nới lỏng cà vạt, mở cổ áo ra, khí lạnh theo đó rót vào bên trong, bỗng chốc giật mình một cái.
Một tên choai choai đã uống say, ôm trái ôm phải đi đến trước mặt hắn, “Cậu Hai Tần này, đêm xuân ngắn lắm, cậu làm gì mà ngồi ngẩn ngơ ra thế!”
Nói xong, đẩy cô gái ở bên phải vào lòng Tân Thiên Lâm, “Rose, đi hầu hạ anh Tần đây uống mấy chén, hầu hạ xong rồi sẽ có thưởng lớn”
Cô gái vốn dĩ vẫn còn thấy không cam lòng bỗng nhiên cười rạng rỡ, “Cậu Trần cứ yên tâm đi, Rose nhất định sẽ tiếp đãi khách quý thay cho anh” Bàn tay nhất một cái, lẳng lơ quyến rũ.
Tần Thiên Lâm không nói gì, để mặc cho cô ta ngồi xuống bên cạnh mình.
Rose lơ đãng ngước mắt lên, người đàn ông ngũ quan thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, chỉ có điều ánh mắt có chút tối tăm, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của hắn ta.
Lúc trước ánh đèn quá mờ, cô ta chưa từng nhìn kỹ, nay vừa nhìn lên chợt nhận ra, gương mặt anh tuấn, vai rộng, eo hẹp, hình tam giác tiêu chuẩn.
Mũi cao, chân lại dài, nghĩ ra thì phương diện kia chắc chắn là vô cùng mạnh mẽ.
Người phụ nữ không khỏi đỏ bừng hai má lên, mặt mày ý xuân nảy nở.
Tuy nói một khi đã tắt đèn đi, đàn ông ai cũng giống nhau, nhưng nghĩ đến gương mặt anh tuấn đó, tâm tình và hứng thú đã tăng lên gấp mấy lần rồi.
Trần Phi thấy vậy, thầm mắng một tiếng con đư” sao vừa rồi không thấy cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt đó.
Hừ… thời buổi này, gà cũng học được cách nhìn mặt rồi cơ à?
Tạo nhổ vào…
Đùa cái quỷ gì thế?!
“Thiên Lâm à, anh em không quấy rầy cậu nữa, cứ từ từ mà chơi đi.
Một người không đủ cứ việc gọi thêm, đêm này tôi trả tiền, thoải mái đi.”
Nói xong, kéo cô gái ở bên tay trái đổi sang tay phải, cười ha ha rời đi.
Trước khi đi còn không quên dặn dò: “Cứ chơi đi, từ từ thôi, không việc gì phải vội!”
Tần Thiên Lấm liếc nhìn hắn, ánh mắt u uất.
Rose liếc nhìn Trần Phi đã bắt đầu chơi ở bên kia.
Cô ta không nhịn được nữa dán lên người Tần Thiên Lâm, ánh mắt nhìn lên ly rượu trống không trêи tay người đàn ông, chậm rãi mơn trớn, “Hay là, em rót thêm ly nữa cho anh được không?”
Tần Thiên Lâm lỏng tay ra, cô ta thuận thế rút đi, sau đó ngồi quỳ xuống bên chân người đàn ông, để lộ ra cặp đùi trắng nõn, nhìn từ sau còn thấy cả cặp ʍôиɠ tròn trịa đầy đặn.
Thấy cô gái một tay giữ chai, một tay cầm cốc, một cao một thấp, chậm chậm để nghiêng…
Rượu nho màu đỏ sẫm chảy thành một đường cong như thác nước trong không trung, cuối cùng chảy vào trong chiếc ly kia, không rơi vãi một giọt nào.
Rose hai tay cầm cốc, dâng lên ngang mày, tư thế nằm sấp xuống, đưa đến trước mặt người đàn ông.
Tần Thiên Lâm bất động.
Cô ta cứ giữ mãi động tác đó, lộ ra cái gáy trắng nõn, và bộ ngực đầy đặn.
Một lúc sau, người đàn ông nhận lấy ly rượu.
Rose cười lẳng lơ, cô ta đã nói mà, không ai sẽ từ chối cô ta…
Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo lướt qua đầu, đôi môi đỏ thắm của người phụ nữ khẽ hé mở, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tần Thiên Lâm từ từ đổ ly rượu lên trêи đầu người phụ nữ.
Màu đỏ sẫm, làn da trắng, phối với chiếc váy đỏ xa hoa mỹ lệ kia, lúc này mới khiến hắn lộ ra vẻ hài lòng.
“A…” Rose ôm đầu thét chói tai.
Bốp!
Một cái bạt tai vang giòn, sau đó toàn bộ rơi vào tĩnh mịch, nhưng chưa đầy ba giây sau đã tiếp tục vui vẻ, huyện náo trở lại.
Không còn ai quan tâm đến những gì xảy ra ở trong góc đó nữa.
Chỉ có Rose ôm nửa mặt, khϊế͙p͙ sợ vô cùng.
Nụ cười lạnh lùng của người đàn ông đập vào mắt, cô ta không nén nổi sợ hãi rùng mình.
“Cậu Tần…”
“Có biết sao cô lại bị ăn đánh không?” Tần Thiên Lâm cười lạnh, nửa gương mặt lộ ra trong ánh sáng, nửa gương mặt còn lại chìm trong bóng tối.
Rose lắc đầu, đôi mắt hiện rõ sự hoang mang.
“Tôi ghét nhất là loại phụ nữ tự cho mình là thông minh” Tần Thiên Lâm chỉnh trang lại, đứng lên, từ trêи cao nhìn xuống đánh giá cô ta, giống như vị thần nhìn con kiến hội, coi thường, khinh miệt.
“Trêи bàn còn hai chai rượu nữa, cô uống hết đi” Hời hợt lạnh lùng.
“Cậu Tần, cầu xin anh…”
“Xem ra hai chai không đủ, vậy thì ba chai, cứ để tôi tính tiền”
Đôi mắt Rose lộ vẻ tuyệt vọng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tần Thiên Lâm cất bước rời đi, không thèm liếc nhìn cô ta thêm một cái nào nữa.
“Này, Thiên Lâm, cậu đi đâu đấy?” Trần Phi đẩy mỹ nữ trong lòng ra, đứng lên định ngăn lại.
“Đi vệ sinh, cậu cũng muốn đi theo hả?”
“… Ờ, vậy thì cậu đi đi.” Hắn sở mũi, “Một lát nữa chải chuốt xong là lại ngon giai ngay”
Đáp lại anh ta là bóng lưng đang đi xa dần.
“Cậu ta làm sao thế? Hôm nay tâm trạng không tốt à?” Một tên ăn chơi tiến lên trước, đặt tay lên vai Trần Phi.
“Ai biết được cậu ta lên cơn cái