Trương Như Thu không nói gì.
Đàm Võ nghe vậy nhìn lướt qua hai người phụ nữ, “Vi Vi à, con vội vàng gọi ba mẹ về đây là để nghe con oán thán về Đàm Hi?”
Đàm Vị hơi rụt cổ lại, “Ba, con…”
“Đúng là hồ đồ! Con còn chế dạo này ba còn chưa đủ phiền phức vì chuyện giá cổ phiếu à?”
“Giá cổ phiếu?” Đàm Vi không hiểu.
“Có nói con cũng không hiểu” Đàm Võ vứt lại một câu, phất tay áo rời đi.
“Mẹ! Mẹ nhìn ba đi kìa…”
Trương Như Thu thở dài, “Vi Vi, con cũng nên hiểu chuyện hơn một chút đi”
Đàm Vi luống cuống, “Mẹ, con đầu có không hiểu chuyện đầu, cả mẹ cũng nói thế à.”
“Không phân biệt tình hình, gọi ba mẹ về đây, đó là thứ nhất; đố kỵ đỏ mắt, ăn nói lung tung, đó là thứ hai, rõ ràng đã sai nhưng còn không biết mình sai ở đâu, đây là thứ ba”
Trương Như Thu có thể trở thành người vợ hiền thục đảm đang của Đàm Võ, giúp đỡ ông ta quản lý công ty, đương nhiên năng lực của bản thân bà ta là không thể xem thường, lại cộng thêm quanh năm lăn lộn trong nghề, cho nên đôi mắt đã sớm lão luyện hơn người.
Khi không nể mặt ai thì một chậm thấy máu.
Đàm Vị thẹn đỏ bừng mặt lên, nhưng vẫn không cam lòng nhận thua tại đây, cứng miệng nói: “Con thừa nhận, con không nên nói dối để lừa ba mẹ về, nhưng con thấy khó chịu trong lòng, không nói ra sẽ uất ức mà chết mất!”
Trương Như Thu hừ lạnh, nhưng vẻ mặt có chút hòa hoãn đi đôi chút.
“Hơn nữa, Đàm Hi chẳng phải là chỉ dựa hơi vào ngọn núi vững chắc nhà họ Lục đó sao, có chuyện tốt đẹp gì cũng mình cô ta chiếm hết, con nói thế không sai chứ? Đâu phải chỉ là ăn nói lung tung?”
“Lục Chinh không có khả năng ăn gian được ở một giải thưởng quy mô quốc tế như thế” Trương Như Thu trầm giọng nhắc nhở.
“Mẹ, mẹ nói thế là sao chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đàm Vị thoáng chốc âm trầm đến đáng sợ.
Mới đầu Trương Như Thu đã có ý nghĩ phải khiến Đàm Vị tỉnh táo lại, cho nên đương nhiên sẽ ăn nói không hề khách sáo: “Ý tứ rất rõ ràng, Đàm Hi giành được giải thưởng đó hoàn toàn là dựa vào thực lực, không hề liên quan gì đến Lục Chinh”
“Không thể nào!”
“Sao lại không thể?”
“Trong nước có bao nhiêu họa sĩ như vậy đều không giành được giải thưởng đó, dựa vào đâu mà nó giành được giải thưởng đó chứ?”
“Nhưng đúng là nó đã giành được giải thưởng đó rồi, không phải thế hay sao?”
Đảm Vi tức đến giậm chân, “Mẹ! Sao giờ cả mẹ cũng nói giúp cho nó thế! Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ?!”
“Vi Vi, mẹ không muốn giúp ai hết, mà là mẹ muốn con biết rằng, nếu sự đố kỵ của một người phụ nữ không thể chuyển hóa thành động lực để tiến lên thì nó sẽ trở thành thứ vô dụng nhất!”
Cô gái ngẩn người.
Trương Như Thu thấy cô ta đã nghe vào, trong lòng bỗng thấy có vài phần được an ủi, “Mẹ hiểu tâm trạng của con bây giờ, cũng rất hiểu cảm xúc của con lúc này, nhưng mẹ phải nói cho con biết, những thứ đó không hề có tác dụng gì cả.
Con có có mắng khó nghe thế nào thì cũng không hề hấn gì với Đàm Hi, mà ngược lại còn hạ thấp phẩm cách của con xuống”
“Vậy… bây giờ con phải làm thế nào đây?”
“Làm cho tốt chuyện của mình.
Mỗi người có một thế mạnh riêng.
Đàm Hi vẽ tranh được nhận thưởng.
Con làm diễn viên cũng như vậy được, chẳng phải thế sao?”
Hai mắt Đàm Vi sáng bừng lên, như thể cuối cùng cũng tìm được đường ra để phát tiết cảm xúc, thoáng chốc dã tâm đã bừng bừng cuộn trào.
Trương Như Thu thấy vậy, đôi mắt hiện lên sự hài lòng, đây mới là khí chất và tư thế mà con gái bà nên có.
“Mẹ, con hiểu rồi”
“Vậy thì tốt”
Giải quyết xong vấn đề của bản thân, Đàm Vi bắt đầu quan tâm đến công ty: “Vừa rồi ba nói đến chuyện giá cổ phiếu là sao vậy mẹ?”
Nhắc đến chuyện này, Trương Như Thu càng thấy đau đầu hơn.
Đầu tháng Chín, giá cổ phiếu Đàm Thị bắt đầu trượt xuống hơn so với cùng kỳ năm trước gần 10%, sau đó có xu hướng tăng nhẹ lại, nhưng vẫn duy trì ở mức khá thấp.
Rất nhiều nhà đầu tư nhỏ lẻ đã mất lòng tin, lần lượt bán tháo.
Động thái này khiến tình hình kinh doanh và tài chính hiện tại của Đàm Thị có thể nói là đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.
Theo đánh giá sơ bộ, giá trị của hai người Đàm Võ và Trương Như Thu đã rút bớt lại gần hai trăm triệu.
Đàm Vi hít một ngụm khí lạnh, chẳng trách ba đột nhiên lại nổi giận đùng đùng lên như vậy.
“… Thôi bỏ đi, có nói mấy chuyện này con cũng không hiểu được” Trương Như Thu mệt mỏi xoa mi tâm.
Ban đầu bà ta định cho con gái học ngành tài chính hoặc là quản trị doanh nghiệp, nhưng không ngờ Đàm Vĩ một lòng chỉ muốn thi vào Học viện Điện ảnh.
Bà ta chỉ có một cô con gái bảo bối, không nỡ lòng nào cưỡng ép cô ta.
Nay nghĩ lại không khỏi thấy hối hận.
Cả một công ty lớn như vậy, gia nghiệp bà ta và Đàm Vô lăn lộn giữ gìn suốt bao năm nay, dù sao cũng phải có người thừa kế.
Chỉ là có một điểm khiến Trương Như Thu bây giờ vẫn còn thấy kỳ lạ.
Thái độ của Đàm Võ trong chuyện con gái thi vào đại học, lựa chọn chuyên ngành gì không còn cưỡng ép và độc tài như trước kia nữa.
Trương Như Thu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.
Trực giác nói cho bà ta biết, trong đó nhất định là có nguyên nhân gì khác, nhưng lại không dám suy nghĩ quá xấu xa.
“Mę? Me!”
“… Hả? Con nói đi”
Đàm Vi mím môi, vẻ lo lắng hiện rõ trêи mặt: “Gần đây mẹ bị sao vậy?”
“Cái gì mà bị sao vậy?”
“Vẻ mặt hoảng hốt, thường xuyên ngẩn người, còn có cả nếp nhăn nữa.”
Trương Như Thu bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, vỗ tay con gái: “Làm gì quá đến mức như con nói?”
Đàm Vị nghiêm chỉnh đáp, “Có đấy”
Ánh mắt hơi lóe lên, đáy mắt rất nhanh lướt qua điều gì đó, nhưng tốc độ quá nhanh, cho nên khiến người khác khó lòng nắm bắt được.
Trương Như Thu mỉm cười.
Tuy đã ngoài năm mươi, nhưng gương mặt được chăm sóc kỹ càng, dù đã già, nhưng vẫn còn rất đa tình.
“Gần đây công ty không được yên ổn lắm, khó tránh khỏi có nhiều việc phải suy nghĩ, lại cộng thêm dạo này mẹ ngủ không được ngon… Được rồi, mẹ về thư phòng xem báo cáo, con nghỉ ngơi sớm đi”
Đàm Vi nhìn bóng lưng mẹ mình, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Cho đến khi cánh cửa thư phòng khéo lại, Trương Như Thu mới thở phào một cái.
Bà ta trầm mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt hoàn toàn khác với khi ở cạnh con gái.
Chỉ thấy bà ta lấy điện thoại ra, thành thục bấm gọi một dãy số, rất nhanh sau đó đối phương đã nghe máy, gọi “dì Thu”
“Tiểu Tĩnh, đang làm gì đó?”
“Cháu vừa chuẩn bị xong tài liệu ngày mai cần dùng trong cuộc họp, đang định lát nữa xem tivi.”
Giọng nói của Nhậm Tình vẫn ngoan ngoãn y như trong trí nhớ.
Trương Như Thu tỏ vẻ hài lòng, “Gần đây công ty nhiều việc, vất vả cho cháu quá”
“Dì Thu, dì đừng nói vậy, cháu đi làm nhận lương mà”
Hai người trò chuyện vu vơ mấy câu, Trương Như Thu bắt đầu vào đề tài chính, “Dạo này chú cháu hình như bận låm à?”
Nhậm Tĩnh hiểu ý, nhanh nhẹn báo cáo lại hành trình một tuần gần đây cho bà ta nghe.
Trương Như Thu cau mày lại, nhớ lại một lượt từng điểu Nhậm Tĩnh nói, đối chiếu từng cái, nhưng vẫn không phát hiện ra được điều gì bất ổn, lúc này sắc mặt mới dịu đi, dáng vẻ thoải mái.
“..
Cụ thể là vậy ạ?
“Tiểu Tĩnh, cháu làm tốt lắm, không uổng công dì tốn bao công sức thuyết phục chú cháu cho cháu làm thư ký cho chú”
“Cảm ơn dì Thu, hai mẹ con cháu vẫn luôn rất biết ơn dì” Nói xong, Nhậm Tĩnh dường như buồn nôn, nhưng giọng nói vẫn không có bất kỳ sơ hở nào lộ ra.
“Đứa trẻ