Nhưng vào lúc nãy, khi mẹ nhắc đến ba lại không hề khóc, vậy có phải đã nói lên…
Cậu có thể hỏi một chút thông tin về ba không? Cậu bé có đôi mắt sáng trưng, hệt như ngôi sao trêи bầu trời.
Người cũng kϊƈɦ động không kém còn có cô bé Ngô Hạ nữa, nhưng…
“Ba của em trai cũng là ba của con phải không?”
Đàm Hi dở khóc dở cười, sự buồn bã và chua xót trong lòng cũng tan biến trong những lời nói năng ngây thơ của con gái.
Rời khỏi Hoa Hạ, cô mất đi cơ hội ở bên cạnh Lục Chinh, nhưng lại có hai cục bột đáng yêu này, chạy quanh chân cổ, mỗi đứa một tiếng “mommy“.
Không thể nói là xứng đáng hay không, sự sắp xếp của vận mệnh khiến người khác không thể kháng cự được.
“Mommy?” Đợi lâu không nhận được câu trả lời, cô bé hơi nôn nóng, chớp đôi mắt to long lanh toát lên vẻ chờ mong
“Đúng, đó cũng là ba của con.”
“A! Con và A Lưu có ba rồi!” Cô bé nhảy nhót trêи sofa, vui vẻ vỗ tay.
“Ba có biết thả diều, biết tết tóc, biết chơi xếp gỗ không?”
“Chị gái ngốc, ba chắc chắn biết!” Vẻ mặt bạn nhỏ Lục Lưu Xuyển rất tự hào.
“Vì sao?”
“Bởi vì…” Biểu cảm vô cùng rối rắm, lông mày cau lại với nhau, đột nhiên ánh mắt phát sáng lên, “Bởi vì ba cao hơn chú Lý!”
“Hả? Cao hơn cả chú Lý á…” Cô bé nghi ngờ, chú Lý đã rất cao rồi, nếu còn cao hơn nữa thì…
“Vậy có phải giống với chú Cố không?”
“Tóm lại cũng tầm cỡ đó…” Bạn nhỏ A Lưu không đủ tự tin, nhìn sang mommy với ánh mắt cầu cứu.
Thật ra cậu nhóc cũng không biết ba trông như thế nào, rốt cuộc cao bao nhiêu.
Đàm Hi mỉm cười, xoa đầu con trai: “Đúng là rất cao.”
Ngộ Hạ: “Cao như chú Cố sao?”
“Cũng tầm cỡ đó.” Cố Miên tỉnh lại vào ngày hai đứa nhóc đầy tháng, cậu bỗng dưng mở mắt, câu nói đầu tiên là…
“Sao tôi lại nghe thấy có tiếng con nít đang khóc?” Lúc đó, Đàm Hi vẫn còn ở trong một trang viên của Dịch Phong Tước, trang viên đó nằm ở ngoại ô Rotterdam.
Cô bị một món nợ xấu to đùng của công ty làm cho sứt đầu mẻ tráng, ngay cả tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ cũng dẹp bỏ luôn.
Cô thức đêm chiến đấu trong thư phòng ở tầng một, người giúp viên chăm sóc hai đứa bé trêи tầng hai.
Còn Cố Miên thì lại ngủ say trong phòng hồi sức tiệt trùng ở lầu ba, miễn là Đàm Hi có thời gian, cô đều sẽ đi lên nói chuyện với cậu ấy.
Đêm khuya yên tĩnh, trong căn phòng rộng mênh ʍôиɠ, lại cộng thêm cửa và tường có hiệu quả cách âm cực tốt, Đàm Hi vốn dĩ không hề nghe thấy được tiếng trẻ con khóc.
Cô nghĩ có người giúp việc ở đó, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Ai ngờ rằng, người giúp việc tự ý rời đi, Tiểu A Lưu sốt cao, khóc khăn cả cổ, cũng không có ai đi báo một lời với Đàm Hi.
Vì thế vào giây phút Cố Miền ôm đứa bé đang gào khóc, đẩy cửa phòng sách, xuất hiện trước mặt cô, Đàm Hi kinh ngạc đến mức quên đi hô hấp.
Bốn mắt nhìn nhau, trong tiếng khóc của trẻ con, cứ ngỡ như đã qua một đời.
Kiếp trước, kiếp này.
Trước khi hôn mê, sau khi tỉnh dậy.
Cố đã là mẹ của người khác, còn cậu thì đã vắng mặt những 6 năm