Đến Zurich nửa năm, Đàm Hi dẫn hai đứa bé đi thuê một căn nhà to nằm ở ngoại ô.
Trong tay cô vẫn còn đang nắm giữ một số tiền vốn đầu tư có giá trị 200 triệu được đổi từ chứng khoán.
Dịch Phong Tước không có ý muốn truy dò số tiền này, cô cũng không ngại nhận về luôn.
Đây là số tiền cổ dùng tính mạng đổi lại ở kiếp trước! Không dùng cũng lãng phí.
Vì thế, đừng thấy có phải mang hai đứa con nhỏ, nhưng trêи thực tế Đàm Hi không hề thiếu tiền.
Số tiền vốn khởi động thành lập CK cũng bắt nguồn từ đây.
Còn về việc vì sao Dịch Phong Tước không đòi lại số tiền này, Đàm Hi đã từng tò mò, nhưng không định tìm hiểu sâu thêm.
Đối với Cố Miền, cô cảm thấy rất hổ thẹn, một lòng muốn bù đắp.
Nhưng quá khứ đã là quá khứ, kết cục đã định sẵn là sẽ vụt mất.
Cô thừa nhận, “Viêm Hề” quả thật đã từng thích “đổ ngốc” ngơ ngác nhưng đối xử rất tốt với cô.
Nếu không có cũng sẽ không lấy can đảm, lên kế hoạch thực hiện một buổi tỏ tình quả cảm như thế.
Không ai biết được, cổ của năm đó đã quyết tâm lớn đến nhường nào mới nói lên ba chữ “tôi thích cậu” với Cổ Miến.
Vì thế cũng không ai có thể hiểu được vào giây phút cô bị từ chối, trái tim của cô còn đau đớn hơn cả linh hôn.
May mà thời gian là một liều thuốc hay, có thể từ từ chữa lành vết thương.
Khi một chút xíu rung động đối với Cố Miên lại bị sự hổ thẹn và hối hận bao trùm vùi lấp, vào giây phút cô lựa chọn nhảy xuống vực, Viêm Hề mới phát hiện hóa ra đoạn tình cảm bị cô xem như vết sẹo không muốn nhớ lại kia đã dần dần phai mờ nhạt nhòa.
Vì thế, giây phút đối diện với cái chết, Đàm Hi vô cùng thản nhiên.
Cô nghĩ, không ai nợ ai, chỉ có trời xui đất khiến, có duyên không phận.
Nếu có kiếp sau, cô nhất định phải học cách yêu một người, nuôi dưỡng một cuộc tình, thậm chí lập gia đình, sinh hai đứa con kháu khỉnh đáng yêu…
Sau đó, cô sống lại.
Sau đó nữa, cô gặp được Lục Chinh.
Và giờ đây, cô đã có con của hai người.
Kiếp này, Đàm Hi chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình.
Cầu nhân đức được nhân đức.
Cô đặt tên cho con trai là Xuyên Lưu, chỉ hy vọng trăm sông đổ về biển, mỗi bước chân đều là những bước chinh phạt.
Cô đặt tên cho con gái là Ngộ Hạ, là vì muốn kỷ niệm mùa hè họ lần đầu gặp nhau.
Con trai đại diện cho tín ngưỡng và truy cầu của anh, con gái thì là tất cả mọi sự dịu dàng và quyến luyến của anh.
Cho dù không thể gặp được, nhưng hình dáng của anh chưa bao giờ mờ đi trong suy nghĩ của cô.
Lần đầu đến Zurich, Đàm Hi đứng trêи con đường hai người từng nắm tay đi qua, vành mắt cô bỗng nhiên nóng bừng.
Những ký ức ở nơi thẳm sâu nhất dâng trào lên như thủy triều, chúng dường như muốn dìm chết cô.
Sau đó, lượng công việc dày đặc ùa đến, Đàm Hi bận đến mức không có thời gian chăm sóc cho con, cũng không có thời gian suy nghĩ về người đó.
Năm thứ hai, tất cả mọi cố gắng cuối cùng cũng đơm hoa kết quả.
Tập đoàn CK đứng vững chân trong giới tài chính Thụy Sĩ, bắt đầu phát triển ở các quốc gia lân cận, dần lớn mạnh lên với tốc độ kinh người.
Và Đàm Hi cũng cảng ngày càng bận, số bảo mẫu được mời đến chăm sóc hai đứa bé cũng từ một tăng lên đến ba.
Nhà nhiều người, diện tích cũng nhỏ lại.
Đàm