“AAAAA”
Tiếng thét thất thanh vì đau đớn của Đại Trưởng Lão Mạc Gia vang vọng khắp trời, đây cũng là thanh âm duy nhất còn tồn tại giữa thiên địa.
Đơn giản toàn trường đã trở nên tỉnh lặng, từng gương mặt trợn mắt há hốc mồm, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chẳng tin nổi tất cả những gì mình vừa nhìn thấy.
Bọn hắn nhìn thấy gì?
Một nam tử trẻ tuổi có tu vi Tiên Tôn trọng thương một vị Địa Hồn Đế? hơn nữa đây còn là nhân vật danh chấn Hồn Ngọc Giới – Đại Trưởng Lão của Mạc Gia?
Mặc dù có phần chủ quan, Đại Trưởng Lão Mạc Gia chưa hề xuất động toàn lực, nhưng dù là như vậy thì Tiên Đế cũng đừng mơ đả thương hắn chứ nói gì đến Tiên Tôn?
Quá hư cấu…quá hư cấu…
Với tâm cảnh bất biến của một đám Hồn Đế cũng cảm thấy toàn thân rét run, gai óc nổi lên từng cục, lạnh cả sống lưng.
Đế Cấp cường giả đã có biểu hiện như vậy càng đừng nói đến những tu sĩ khác.
Bọn hắn thậm chí không đủ tư cách nhìn thấy tốc độ ra đòn của Lạc Nam và Đại Trưởng Lão.
Tất cả những gì bọn hắn xem được chỉ là cảnh tượng Cự Trảo do Đại Trưởng Lão vồ đến, Lạc Nam tung kiếm.
Kết quả cuối cùng một tay của Đại Trưởng Lão bị róc xương mà thôi.
Một đám Đế Tử, Đế Nữ dùng ánh mắt kinh khủng nhín lấy bóng lưng Lạc Nam, cảm giác tuyệt vọng bao trùm toàn bộ cõi lòng.
Lạc Nam xém chút nữa có thể khiến lòng tự tin của những thiên tài ngàn năm có một phải băng liệt.
“Thanh Kiếm trong tay hắn là một kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, cực kỳ hùng mạnh!” Đại Trưởng Lão Lưu Hồn Tông trầm giọng, cho rằng việc Lạc Nam có thể đả thương Địa Hồn Đế là nhờ công lao của Lạc Hồng Kiếm.
“Không…dù sở hữu Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo cũng không thể giúp một Tiên Tôn thương tổn đến Địa Hồn Đế được, quá hoang đường!” Mất cường giả khác lắc đầu phủ nhận.
“Kiếm Thuật mà hắn thi triển quá kinh khủng!” Chấn Gia Chủ cùng Vương Gia Chủ hít một ngụm khí lạnh.
Hai người bọn hắn thân là Tiên Đế, nên khả năng quan sát Vũ Kỹ phải vượt hơn Hồn Đế một bậc.
Chính vì như thế, hai người mới nhận ra sự bá đạo trong Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển.
Kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, Kiếm sau chồng lên Kiếm trước, lại có Kiếm Vực hội tụ ở bên trong đó.
Để xuất ra loại Kiếm Pháp này, người thi triển phải nắm giữ khả năng chưởng khống lực lượng một cách tuyệt đối, không sai lệch dù chỉ một chút.
Chấn Gia Chủ cùng Vương Gia Chủ hai mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự kinh hãi.
Bởi vì dù là Đại Đế như bọn hắn cũng không thể nào khống chế lực lượng của mình một cách hoàn hảo như vậy.
“Kiếm Pháp đích thật bá đạo, nhưng thứ khiến ta quan tâm chính là vì sao khi thi triển Kiếm Pháp khủng bố như vậy mà hắn vẫn còn hoàn hảo?” Lưu Lãnh giọng điệu bất khả tư nghị nói:
“Đổi lại là Tiên Tôn thi triển thành công Kiếm Pháp này, không bạo thể thì cũng là tàn phế!”
“Hắn còn là một Thể Tôn!” Hùng Hồn Các Chủ trầm giọng đánh giá.
“Dù là Thể Tôn cũng không thể trâu bò như vậy!” Tiễn Hồn Tông Chủ ngơ ngác lắc đầu phủ nhận.
“Các ngươi có chú ý đến các hình xăm trên cánh tay hắn?” Bích Hồn Phái Chủ nghi hoặc, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay Lạc Nam, nơi có Bất Hủ Kinh Văn bao phủ.
“Những hình xăm này thật kỳ quái, lão phu chưa từng thấy qua!” Một vị trưởng lão nhíu mày.
Đám Đế Cấp cường giả hai mặt nhìn nhau, bởi vì bọn hắn cũng không nhận ra lai lịch của những hình xăm thần bí ấy.
Bất quá trực giác của cường giả cho bọn hắn đoán rằng, việc Lạc Nam có được sức chống chịu khủng bố sau khi thi triển Kiếm Pháp kinh thiên là nhờ những hình xăm đó.
“Tiểu Điệp…đây là nam nhân ngươi chọn sao?”
Ở khoảng cách gần, Lưu Phương Trưởng Lão hơn ai hết chứng kiến quá trình Lạc Nam thi triển Hãm Quân Xa Luân Kiếm.
Từng luồng Kiếm trảm ra mạnh đến mức ngay cả bà ta cũng xém bị liên lụy vào bên trong, uy thế của môn Kiếm Pháp này khiến một vị Hồn Đế Sơ Kỳ như bà cảm giác được mùi vị của sự tử vong.
Điều này khiến Lưu Phương trưởng lão trong lòng chỉ biết cười khổ.
Thì ra Trì Du Điệp mới là người có ánh mắt tốt nhất và cao nhất, mấy bộ xương già của bọn hắn thật là ếch ngồi đáy giếng.
Hiển nhiên, Lưu Phương trưởng lão cho rằng Trì Du Điệp sở dĩ chung tình với Lạc Nam là vì biết sự mạnh mẽ đến yêu nghiệt của hắn.
Nhưng mà, ngay khi Lưu Phương trưởng lão liếc sang Trì Du Điệp, lại giật mình phát hiện ngay cả chính Trì Du Điệp cũng đang tròn xoe mắt, môi đỏ hé mở như quả trứng gà, biểu lộ chấn kinh tột độ nhìn lấy bóng lưng Lạc Nam.
“Chẳng lẽ ngay cả Tiểu Điệp cũng không biết nam nhân trong lòng nàng là một yêu nghiệt?”
Lưu Phương Trưởng Lão càng thêm kinh dị.
…
“Quả nhiên là Địa Hồn Đế a…như vậy cũng không thể giết chết!”
Trong lúc toàn trường đang hãi hùng, Lạc Nam mở miệng nói một câu xém chút khiến bọn hắn ngã nhào xuống đất.
Tên này còn muốn giết cả Địa Hồn Đế, đây rốt cuộc là thế đạo gì?
Tiên Tôn trọng thương Địa Hồn Đế còn chưa đủ để ngươi tự hào hay sao? Tên khốn kiếp này có muốn để người khác sống không?
Thật tình bọn hắn không biết, Lạc Nam chẳng phải đang khoe khoang, hắn là thật tiếc nuối.
Trước khi chưa thành Tiên Tôn thì hắn đã có thể đánh ngang Địa Hồn Đế bình thường rồi, hiện tại đã thành Tôn, tay cầm Lạc Hồng Kiếm đạt đến Đế Cấp Thượng Phẩm, vận dụng Bá Lực thiếu khuyết Ma Lực và Long Lực, bùng nổ Kiếm Vực kết hợp Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển.
Có thể nói hầu hết thủ đoạn mạnh mẽ nhất hiện có đã được vận dụng, vẫn không thể miểu sát một Địa Hồn Đế tầm trung như Đại Trưởng Lão của Mạc Gia, điều này khiến Lạc Nam hơi có chút thất vọng.
Bởi vì thân là một Đan Tôn và Hồn Tôn, hắn ngửi được rất nhiều mùi vị Tiên Đan và Linh Hồn lẫn lộn trên người của Đại Trưởng Lão, điều này chứng tỏ lão già này căn cơ nông cạn, thiên phú không quá cao, phải dùng đến số lượng lớn Tiên Đan và Linh Hồn phụ trợ bồi đắp mới có thể trở thành Địa Hồn Đế, cả đời này cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới này mà thôi.
Thấy biểu hiện thất vọng trên mặt Lạc Nam, Đại Trưởng Lão Mạc Gia chính thức bị chọc giận, phẫn nộ rít lên chất vấn:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Với những gì Lạc Nam vừa biểu hiện, Đại Trưởng Lão Mạc Gia xin thề dù là ở trong hàng ngũ tất cả thiên tài của Săn Ma Điện qua vô vàn thế hệ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trong đó, Điện Chủ của Săn Ma Điện là nhân vật xuất chúng nhất, nghe nói hắn từng lấy tu vi Tiên Tôn trảm sát Địa Đế, bất quá chuyện này chỉ là truyền thuyết chứ chưa có ai chính thức xác minh.
Mà theo tầm hiểu biết của Đại Trưởng Lão, những nhân vật có thể lấy Tôn chiến Đế tại Săn Ma Điện, địa vị thấp nhất hiện tại cũng là nhân vật bên trong Trưởng Lão Hội, cao hơn nữa chính là Nguyên Lão.
Đừng tưởng hắn là Đại Trưởng Lão Mạc Gia mà cho rằng địa vị rất cao, ở Săn Ma Điện tu vi không phải là thứ quan trọng nhất.
Chiến lực và chiến tích mới là hai thứ quyết định địa vị cùng quyền lực tại Săn Ma Điện.
Dù chiến lực không mạnh, nhưng tuổi tác của Đại Trưởng Lão Mạc Gia rất cao, hắn là người cùng thế hệ với một đám quái vật kia, đã từng chứng kiến những trận chiến kinh khủng.
Hôm nay đối mặt với Lạc Nam, Đại Trưởng Lão có cảm giác như đang đối mặt với một đám lão quái vật của Săn Ma Điện thời niên thiếu.
Cho nên lần đầu tiên từ khi xuất hiện đến giờ, Đại Trưởng Lão lần đầu tiên mở miệng hỏi lai lịch của Lạc Nam.
Hắn hoài nghi tên này là Đế Tử nào đó của Thiên Địa Hội hoặc Cổ Việt Tộc, chỉ có mấy thế lực cự đầu cấp bậc này mới bồi dưỡng ra được yêu nghiệt như vậy.
Đáng tiếc, đứng trước lời chất vấn của Đại Trưởng Lão Mạc Gia, Lạc Nam không thèm trả lời.
Lượng Thiên Vân Phong, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, Hoành Độ Hư Không kích hoạt.
Thân thể của hắn đã biến mất tại chỗ, vai vác Lạc Hồng Kiếm, hung hăng tiếp cận Đại Trưởng Lão:
“Chết!”
Hãm Quân Xa Luân Kiếm lại hung hăng trảm xuống.
“Lớn mật!” Đại Trưởng Lão phẫn nộ gầm lên một tiếng, cánh tay vươn ra.
Trấn Hồn Châu đã bay ngược trở về rơi vào trong tay hắn.
Không nói hai lời, Đại Trưởng Lão hướng về Lạc Nam ném đến Trấn Hồn Châu.
Một vị cường giả như hắn xuất động Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo quả nhiên uy lực kinh hồn, không phải tiểu tử như Mạc Nhai có thể so sánh.
Trấn Hồn Châu biến lớn, vô tận Hồn Lực cuồn cuộn xoay tròn, đem không gian cũng nghiền thành