Lạc Nam toàn thân chấn động, thân thể bất tri bất giác run rẩy lên…
Tâm cảnh vừa trở lặng bình tĩnh lại gợn sóng chập trùng, vô số tâm tình phức tạp trào dâng…
Mong chờ, mãn nguyện, tiếc nuối, áy náy…
Cảm xúc của Lạc Nam chưa bao giờ hỗn loạn như lúc này…
Nhưng vì muốn thể hiện ra một mặt nên có của nam nhân, nhìn từ bên ngoài hắn vẫn kiên nghị, bình tĩnh…
Chúng nữ Hậu Cung có mặt ở hiện trường tràn đầy khẩn trương, ngóng đợi nhìn cảnh tượng diễn ra kế tiếp.
Cảm nhận được bầu không khí có phần kỳ lạ, Côn Lôn Nữ Hoàng, chúng nữ Thục Phi, Độc Cô Ngạo Tuyết, Đình Manh Manh…của Làng Nhất Thế trong mắt xuất hiện vẻ nghi hoặc.
Chậm rãi…có tiếng bước chân vang lên.
Toàn trường đưa mắt nhìn.
Chẳng biết vì sao, Đấu Trường mặc dù rộng lớn, nhưng đối với nhân vật top top 18…chỉ cần thi triển Thân Pháp một phen, lập tức có thể bay khắp Đấu Trường, càng đừng nói nhân vật sở hữu Không Gian Linh Căn như Đế Nữ kia.
Vậy mà giờ đây, khoảng cách từ khán phòng số 2 và trung tâm Đấu Trường không lớn, vị Đế Nữ của Tuế Nguyệt Cung, lại thả chậm từng bước chân…
Tóc dài phiêu nhiên lay động, thân thể thon dài ưu nhã, dáng người uyển chuyển lung linh…dung nhan có một luồng sương khói mờ ảo che đậy.
Mỗi một động tác, mỗi một tia thần ái của nàng đều là hoàn mỹ tuyệt luân, là cảnh đẹp thế gian hiếm có.
Thiếu Đế Chi Chiến lần này, Đế Nữ tham gia rất nhiều…
Nhưng nếu mang ra cán cân so sánh với nữ tử trước mặt, tất cả sẽ trở nên ảm đạm vô quang.
Nàng – Tuế Nguyệt Cung Đế Nữ - Lạc Kỳ Nam.
Nhưng chẳng biết vì sao, phương thức ra sân của Lạc Kỳ Nam có phần không đúng lắm…
Đám đông có thể rõ ràng cảm nhận được, từng bước chân của nàng ẩn chứa một chút rụt rè, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, từng ngón tay miết vào nhau cho thấy tâm trạng phẳng lặng như mặt hồ đang dao động.
Thế gian này, sẽ tồn tại cảnh tượng nào khiến Tuế Nguyệt Cung Đế Nữ phải mất bình tĩnh như vậy sao?
Chẳng lẽ…
Ánh mắt của toàn trường động dung…
Mà chẳng biết từ bao giờ, Lạc Nam đồng dạng không đứng yên tại chỗ.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn lấy nữ tử trước mắt, nhìn thấy nàng bước từng nhịp chân…
Không để nàng cô độc bước về phía mình, hắn cũng cất bước tiến về phía nữ tử…
Mặc dù sương khói che phủ dung mạo, nhưng chẳng biết vì sao…mắt hai người vẫn đang nhìn thấy nhau.
Từng bước chân mang theo khoảng lặng như kéo dài hàng thế kỷ…
Từng mảng ký ức, từng mảnh trí nhớ trong xuyên suốt 10 năm như một thước phim quay chậm chạy qua tâm trí của hai con người.
Lạc Kỳ Nam năm đó vẫn còn quá nhỏ, ký ức của nàng chỉ là những mảnh ghép mơ hồ, không quá mức rõ nét, nhưng cũng đủ để nàng cảm nhận được tình cảm thiêng liêng, sự sủng ái vô bến bờ của nam nhân kia giành cho chính mình…
Lạc Nam thì khác, khoảng thời gian 10 năm cuối cùng trước khi phi thân đó là phần đời đặc biệt, quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn nhớ rõ từng ngày, nhớ rõ từng phút giây…
Tiểu nữ nhi chào đời, dựa theo nguyện vọng của mẫu thân nàng, đặt tên Lạc Kỳ Nam.
Hắn bế nàng trên tay, lần đầu tiên trong đời cảm giác được huyết mạch liền tâm, tình cảm một người phụ thân dành cho người con, là thứ mà ở kiếp này hắn nếm trải chưa đến.
Từng ngày nhìn tiểu bé con lớn lên, nhìn thấy nàng biết nói, biết cười, biết ngồi, bò, đứng, di chuyển…biết tu luyện.
Nàng là tiểu công chúa của cả Việt Long Tinh, hội tụ muôn vàn sủng ái của cả một tinh cầu…
Hắn cùng mẫu thân và các dì, vẽ nên một bức tranh tuổi thơ đẹp đẽ nhất, đáng tiếc…mọi thứ chỉ diễn ra trong 10 năm ngắn ngũi.
10 năm đó, từng giây…từng phút đều là báo vật vô giá đối với bản thân hắn.
Nếu bức tranh 10 năm đối với Lạc Kỳ Nam chỉ là từng mảng cảm xúc mơ hồ, thì Lạc Nam lại nếm trải rõ ràng và khắc sâu từng khoảnh khắc.
Nhưng, càng nhớ rõ, càng khắc sâu…lại càng khiến người đau đớn.
Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được, mười tuổi năm đó, tiểu nha đầu khóc tức tưởi trong lòng ngực mình trước khi tiến vào Tuế Nguyệt Cung, không ngừng van cầu sư phụ ở lại, mãi đến khi Tuế Nguyệt Nữ Đế nhịn không được đưa nàng vào giấc ngủ.
Thời khắc đó, Lạc Nam đã từng thống hận, tự trách chính mình nhỏ yếu, ngay cả thực lực để ở cạnh nữ nhân của mình, ở cạnh nữ nhi của mình cũng không có.
Giờ phút này đây, sau ngần ấy tháng năm phi thăng, lăn lộn, chiến đấu…nơi vũ trụ khắc nghiệt, đàn áp vô số Yêu Nghiệt đương thời, khiến vô số Thiên Kiêu không ngóc đầu lên nổi.
Hắn rốt cuộc, cách nữ nhi của mình thật gần…
Mà lúc này, Lạc Kỳ Nam bất chợt đọng lại bước chân, nàng như trời trồng đứng ở nơi đó, vô số cảm xúc phức tạp lấn át tâm trí của người thiếu nữ, khiến thân thể nàng như nặng trĩu, chỉ có đôi mắt là chậm rãi trở nên mờ hồ…
Ngày tỉnh lại ở Tuế Nguyệt Cung, nhận ra đã xa rời phụ thân, bắt đầu chế độ tu luyện nghiêm khắc đến từ sư phụ, nàng từng oán trách hắn, tức giận hắn, thầm mắng hắn…
Thời gian sau đó, mẫu thân và các dì cũng vất vả ngược xuôi, không có quá nhiều thời gian bầu bạn với nàng, nàng lại oán trách, giận dỗi…
Nhưng theo thời gian trôi đi, nàng đủ tầm nhận thức để hiểu được hoàn cảnh của gia đình mình…
Hiểu được vì sao nam nhân kia phải nuốt lệ vào lòng để rời xa chính mình, hiểu được vì sao mẫu thân và các dì phải tu luyện một cách liều mạng như vậy…
Những lúc họp mặt ngắn ngũi, mẫu thân và các dì luôn cố thể hiện tình cảm chan hòa, một mặt hạnh phúc ấm ám, những khổ cực trong quá trình tu luyện được mỗi một người chôn vào tận cùng đáy lòng, không thể hiện ra.
Tất cả…còn không phải để gia đình sớm ngày đoàn tụ hay sao?
Nhìn thấy thân ảnh của hắn chạy đến cách mình ngày càng gần, Lạc Kỳ Nam rất muốn lao thẳng vào lòng nam nhân kia, nhưng chẳng biết vì sao…thân thể của nàng dường như không nghe theo sự khống chế của tâm trí, nàng vẫn đứng ở nơi đó, mặc cho hai mắt đã dần phím hồng, bờ vai run rẩy ngày càng kịch liệt.
Lạc Nam nhìn thấy phản ứng của nàng, vô thức thả chậm lại bước chân…
Hắn sợ mình quá đường đột, hắn sợ sẽ làm con gái nhỏ khó xử, một kẻ dám trảm đầu rồng, phế Thiên Đình Đế Tử, muốn diệt Cấm Kỵ như hắn…lúc này đây lại lúng túng không biết phải làm sao.
Nợ nàng quá nhiều, hắn còn sợ nàng sẽ không tiếp nhận hắn…
Hít sâu một hơi, Lạc Nam cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất của mình mở miệng:
“Tiểu nha đầu…baba rốt cuộc…tìm thấy ngươi…”
Lạc Kỳ Nam run lên bần bật, vẫn là thanh âm quen thuộc ấy, vẫn là giọng điệu nam nhân hiện ra trong tiềm thức của nàng mỗi khi tu luyện quá độ đến mức ngủ say.
Lạc Nam hai mắt tràn đầy mong đợi nhìn lấy nàng, giang rộng hai tay…
Mặc cho vô số người bên ngoài đã sớm trừng to mắt, thế giới lúc này yên tỉnh như chỉ có hai người.
Sương khói trên mặt bất chợt tan biến, một trương dung nhan gần như không nên tồn tại ở thế gian hiện hữu mà ra.
Trong khoảnh khắc, vô số Đế Tử tim đập thình thịch.
Trong trẻo như thiên sơn tuyết liên, kiêu ngạo như hàn mai ngạo tuyết, dung nhan của nàng diễm lệ cực kỳ giống mẫu thân Diễm Nguyệt Kỳ, nhưng sống mũi cao thẳng và một chút tà mị bên trong ánh mắt cực kỳ giống với Lạc Nam…
Nàng còn sở hữu khí chất cao quý thiên thành đến từ sư phụ Tuế Nguyệt Nữ Đế…
“Tiểu bảo bối trưởng thành…” Lạc Nam nhìn thấy cảnh tượng này, một nụ cười phức tạp không thể diễn tả thành lời xuất hiện trên môi.
Có tình cảm thiêng liêng, có tự hào, có kiêu hãnh, có tiếc nuối, có đắng chát, đau lòng…
Hắn tự hào, hắn kiêu hãnh vì nữ nhi của mình