Con Đường Bá Chủ

Chương 1367


trước sau



“Cái gì đây? Nước?”
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhận thức đầu tiên của Lạc Nam là thân thể mình bị làn nước mát lạnh bao quanh.

Xung quanh hắn lúc này, hàng chục vạn vật thể vừa lạ vừa quen đập vào tầm mắt, nhẹ nhàng trôi nổi.

“Thứ đồ gì?” Lạc Nam kinh ngạc, vô thức muốn động thân thể.

Hắn chợt phát hiện, thân thể của mình không nghe theo khống chế, hay nói đúng hơn là hắn không có thân thể.

Hắn cũng giống như hàng chục vạn vật thể kia, đang trôi nổi một cách vô định.

“Trứng cá…”
Lấy lại bình tĩnh, Lạc Nam rốt cuộc nhận ra hàng chục vạn vật thể trôi nổi là thứ gì.

Chính là một đám trứng cá vừa được thụ tinh, phát triển thành phôi trôi trong dòng nước.

Chúng là những sinh vật tầm thường đến cực điểm, sinh vật nằm gần dưới chót của chuỗi thức ăn trong tự nhiên.

Nếu như còn có diện mạo, chắc chắn Lạc Nam đã trợn mắt há hốc mồm.

Cứ tưởng ở trong các kiếp luân hồi đều được làm nhân loại…nhưng không, mọi thứ đã lật đổ khả năng tưởng tượng của hắn.

Mà bản thân hắn ở kiếp này cũng bắt đầu từ một viên trứng…điều quan trọng hơn, cả lý trí và tiềm thức của hắn đều vô cùng tỉnh táo, biết được mình đang trong quá trình trải nghiệm luân hồi.

“Nếu đã là trải nghiệm, như vậy cũng tốt…triệt để hòa nhập một lần đi!”
Ý thức của Lạc Nam nghĩ như vậy.

Hắn bắt đầu quan sát hàng chục vạn viên trứng cá xung quanh, bọn chúng đều là “huynh đệ tỷ muội”.

Cố gắng vận dụng chút kiến thức ít ỏi ở kiếp trước, Lạc Nam rốt cuộc nhận ra hắn và các huynh đệ tỷ muội của mình đều là trứng cá chép.

Mà theo hiểu biết của hắn, thời gian để trứng cá chép ấp nở còn phụ thuộc vào nhiệt độ nước, tùy vào mức nhiệt khác nhau mà có thể kéo dài từ khoảng 48 đến 72 giờ.

Khoảng thời gian như vậy, đối với bản thân Lạc Nam ngay cả một cái chớp mắt cũng không tính.


Nhưng chẳng biết vì sao hiện tại, mọi thứ lại dài đằng đẳng.

Bỗng nhiên, lý trí Lạc Nam giật thót…
Từ phương xa, hắn nhìn thấy một bóng đen với hình thể to lớn đang lao đến, nó bơi lội như vương giả trong nước, mỗi một lần uốn mình đều tạo nên những ngọn sóng lớn…
Phốc…phốc…
Trước từng đợt sóng mạnh mẽ, đám trứng cá bị phân chia tán loạn, Lạc Nam trơ mắt nhìn lấy mình và các huynh đệ tỷ muội bị cưỡng ép tách ra…
Chưa dừng lại ở đó, bóng đen kia còn hung tàn đến cực điểm, nó lao vọt với vận tốc cực kỳ nhanh, chỉ thoáng chốc đã đem hàng loạt trứng cá nuốt vào trong miệng.

Lạc Nam lúc này mới nhận ra bóng đen thật ra chỉ là một con cá tạp, kích thước chưa đến một bàn tay của người trưởng thành, chẳng là gì to tát.

Ấy thế mà lúc này đây, nó lại trở thành ác mộng của một đám trứng cá, Lạc Nam bất lực, cũng không có khả năng phản kháng, nhìn các huynh đệ tỷ muội của mình từ hàng chục vạn bị ăn gần như sạch sẽ.

Cũng may, khi bơi lội đám trứng bị phân chia tán loạn, quả trứng mang theo Lạc Nam cuốn theo dòng nước, thoát khỏi cái miệng rộng như lỗ đen sâu thẳm đó.


Từ hàng chục vạn thân nhân vây quanh, Lạc Nam một mình cô độc vô định bên dưới lòng nước chờ thời gian trôi.

May mắn mỉm cười với hắn, thời gian trôi đi, hắn thành công nở ra, trở thành một cá chép nhỏ với bộ vảy đen kịch pha lẫn ánh tím, khác xa màu vàng thường thấy của giống loài.

“Đã rất lâu rồi mới biết đói…”
Lạc Nam cười khổ, vừa mới chào đời, hắn đã cảm thấy đói bụng.

Bản năng mách bảo, hắn cố gắng bơi lội, khoảng cách hơn một gang tay trở thành cả một vấn đề lớn.

Chật vật vùng vẫy hai vây, rốt cuộc tìm đến một đám rong rêu.

Từng ngụm, từng ngụm nhỏ ăn vào, cái bụng cũng được thỏa mãn.

Chưa vui sướng được bao lâu, dòng nước lại gợn sóng dữ dội, một con cá tạp khác phát hiện con mồi, bơi vọt về phía hắn.

Lạc Nam giật thót, bản năng cầu sinh nổi lên, hắn điên cuồng đập hai cái vây nhỏ, lắc lư cái đuôi đào tẩu.

Đáng tiếc mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, tốc độ so với con cá tạp to lớn kia vẫn là quá kém, chỉ một chút nữa hắn sẽ trở thành miếng mồi ngon trong miệng nó.

“Chẳng lẽ kiếp này kết thúc nhanh chóng như thế?” Lạc Nam không cam lòng.

Nếu đã trải nghiệm luân hồi, hắn thật sự muốn sống cho đáng từng kiếp, không vì thân phận hèn mọn mà chấp nhận buông xuôi.

Trong lúc Lạc Nam tuyệt vọng, một bóng đen to lớn bỗng nhiên kéo đến.

PHẬP…
Con cá tạp đang săn Lạc Nam tiến vào bụng kẻ khác, là một loài cá to hơn, chết đến không thể chết hơn được nữa.

Mà kẻ to xác kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lạc Nam thêm một chút, ngạo nghễ bơi đi, hiển nhiên miếng mồi như Lạc Nam còn không đủ gây nên hứng thú của nó.

Lần đầu tiên trong đời, Lạc Nam được trải nghiệm đạo lý cá lớn nuốt cá bé theo đúng nghĩa đen của nó.

Bất quá, thiên nhiên đã giúp hắn được sống, không có lý do gì phải từ bỏ.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam men theo dòng nước trôi đi, bắt đầu vòng đời của mình…
“Thì ra đây là một dòng suối a…”
Để có thể hô hấp, Lạc Nam buộc phải ngoi lên mặt nước hít thở không khí, phát hiện “nhà” của mình là hạ nguồn của một dòng suối, do nằm ở hạ nguồn nên nước chảy khá yên bình, nhờ đó mà thời điểm ban đầu khi hắn còn là một viên trứng nhỏ không bị nước lớn nghiền chết.


Thời gian dần trôi, sau vô số lần thoát khỏi miệng cá lớn, Lạc Nam trong hình hài cá chép cũng đã dần lớn lên.

Với kích thước này, đã có rất ít sinh vật dưới nước có thể ăn được hắn, trái lại vì để sinh tồn, Lạc Nam cũng buộc phải tuân theo đạo lý cá lớn nuốt cá bé, xem những kẻ yếu hơn mình trở thành con mồi.

Bất quá chưa tận hưởng cảm giác của kẻ mạnh được bao lâu, Lạc Nam lại phát hiện ra mối nguy hiểm khác có thể uy hiếp chính mình.

Vài chiếc thuyền nhỏ của nhân loại đánh bắt cá, hàng ngày đều có lượng lớn sinh vật dưới nước giống như hắn bị kéo lưới hoặc là cắn câu, trở thành một phần của món ăn trên bàn các nhân loại.

Lạc Nam biết với tốc độ đánh bắt ngày càng nhiều, không sớm thì muộn cũng đến lượt mình…
Phải tìm cách cải biến số phận.

Bất quá nói thì dễ nhưng làm thì khó, hắn hiện tại chỉ là một con cá chép màu đen có chút khác loài, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt, từ lúc có được nhận thức đến nay chỉ sống ở nơi này, chẳng có tí hiểu biết nào về thế giới xung quanh.

Một ngày này, hắn điên cuồng bơi với tốc độ nhanh nhất có thể, may mắn thoát khỏi mảnh lưới trong gang tấc, chứng kiến hai vị ngư dân kéo lên một đàn cá lớn, trong đó có không ít cá chép giống như mình.


Lạc Nam đang định trốn đi, tình cờ lại nghe thấy một gã ngư dân tay bắt cá chép cười to nói:
“Nghe nói cá chép sau khi vượt Vũ Long Môn có thể hóa rồng, chúng ta ăn cá chép liệu có phải gián tiếp ăn thịt rồng hay không?”
Một tên ngư dân khác nghe vậy cũng bật cười phụ họa:
“Cá chép hóa long chỉ là truyền thuyết, chắc là do một đám thôn dân nhìn thấy vũ long môn nên mới bịa chuyện đàm tiếu ấy mà, với sức bơi của cá chép làm sao có thể tìm đến?”
Gã ngư dân ban đầu kinh ngạc: “Vũ Long Môn thật sự tồn tại sao?”
“Haha, bên trên thượng nguồn suối này có một thác nước lớn hùng vĩ đổ dọc theo sườn núi, chính nước từ trên núi đổ xuống tạo thành hạ nguồn, nơi đó được người xưa gọi là Vũ Long Môn…” Ngư dân kia đáp.

“Ra là vậy, cá chép vốn là loài vật ưa sống ở nước lặng, kỵ nơi sóng lớn, việc chúng nó có thể ngược thác mà lên hoang đường còn hơn phàm nhân chúng ta lên trời, người xưa đem hình ảnh này ra so sánh với hình tượng hóa rồng cũng là hợp lý, bởi vì nghịch lý như nhau…” Gã ngư dân khoái chí cười lớn, dường như hiểu biết thêm chuyện thú vị, có thể thoải mái khoác lác trong quán rượu một phen.

“Thôi, hôm nay thu hoạch không tồi, trở về!”
Kiểm kê mẻ cá vừa kéo được, hai gã hài lòng thu lưới, chèo thuyền trở về.

Bọn hắn không hề biết rằng, Lạc Nam đã đem cuộc đối thoại của hai người nghe không sót một câu.

“Vũ Long Môn, thượng nguồn chính là Vũ Long Môn sao?”
Hai mắt của hắn tỏa sáng, một ý niệm điên cuồng dâng lên trong đầu.

Mặc dù đời này chỉ có thể là cá, nhưng Lạc Nam không cho phép mình làm một con cá tầm thường, cả đời tù túng chờ ngày bị đánh bắt.

Đưa mắt nhìn về thượng nguồn, Lạc Nam lặn mình xuống nước, đem một đám cá nhỏ giải quyết vào bụng, bổ sung năng lượng.

Sau đó, hắn bắt đầu điên cuồng bơi đi, mục tiêu là thượng nguồn dòng suối.

Truyền thuyết về cá chép hóa long sau khi vượt vũ long môn, Lạc Nam phải tự mình nếm thử một lần.


“Thật siết, thật khó chịu…”
Mọi việc không đơn giản như tưởng tượng của hắn.

Lạc Nam bơi được một lúc, cảm giác lực nước chảy ngày một nặng, hắn đang bơi ngược dòng, con suối to lớn đè nặng lên thân thể, toàn thân như muốn rã rời.

Rốt cuộc, khi chưa thoát khỏi hạ nguồn hắn đã không chịu đựng nổi, bị dòng nước cuốn ngược trở về nơi xuất phát, sức ép của nước làm lớp vảy xung quanh bong tróc, có máu tươi chảy ra, chỉ bất quá đôi

mắt của hắn vẫn kiên định không chút thất vọng.

Mấy ngày sau, Lạc Nam cố gắng ăn thật nhiều, sau đó tiếp tục liều mạng tập luyện sức bơi, đến khi tiêu hao sạch sẽ năng lượng trong cơ thể thì mới thôi.

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn quan sát dòng chảy của suối, hy vọng tìm ra cửa đột phá.

Sau gần một tháng chuẩn bị, Lạc Nam lại lên đường, hướng về thượng nguồn trực chỉ.

Rèn luyện quả nhiên có tiến bộ, thể lực và tốc độ bơi gia tăng trông thấy, Lạc Nam đã vượt qua quảng đường mà một tháng trước hắn bị cuốn ngược trở lại.

Hơn thế nữa, hắn phát hiện được một dòng chảy trộn lẫn bên trong con suối, mà dòng chảy này lại có tốc độ yếu hơn khá nhiều, lực đẩy cũng không mạnh.

Nguyên nhân là do bên dưới lòng suối ở quảng đường này có vô số đá ngầm, chính những hòn đá ngầm này đã làm giảm lực của dòng, trở thành đường bơi lý tưởng cho Lạc Nam.

Nửa năm thời gian, do dòng chảy ngày một khắc nghiệt nên chẳng có cá nhỏ tồn tại xung quanh, Lạc Nam chỉ ăn rong rêu để sống, phần lớn thời gian còn lại dùng để bơi ngược dòng chảy…
Cứ tưởng mọi thứ đạt như mong muốn, nào ngờ khó khăn một lần nữa ập đến.

Càng tiếp cận thượng nguồn, nước suối từ trên thác đổ xuống càng mạnh, tạo thành những xoáy nước mạnh mẽ.

Lạc Nam không ngờ mình bị cuốn vào xoáy nước, đánh bật khỏi dòng chảy thuận lợi, điên cuồng bị cuốn trôi.

“Không được, nếu tiếp tục như vậy ta sẽ lại trở về vị trí đầu…”
Lạc Nam trong lòng hoảng hốt, sau đó ánh mắt hắn khóa chặt vào những tảng đá ngầm nhấp nhô.

Điên cuồng vũng vẩy thoát khỏi xoáy nước, Lạc Nam dùng sức bơi mạnh mà đến bãi đá ngầm, cố tình để thân thể của mình bị kẹt vào trong đá.

Cũng nhờ như vậy, xoáy nước không thể cuốn trôi được hắn, Lạc Nam ý đồ xem như thành công.

Nhưng mà lúc này, những hòn đá ngầm lại giống như các lưỡi đao sắt nhọn đang xuyên qua lớp vảy của hắn, màu đỏ của máu trôi theo dùng nước, Lạc Nam thở hổn hển ngất đi, vẫn để mình kẹp giữa bãi đá.

Không biết qua bao lâu, Lạc Nam thức tỉnh, cố gắng vũng vẫy thoát khỏi bãi đá, lại tự tạo cho mình hàng loạt vết thương, vảy giáp bong tróc, kiên cường bơi về phía trước…
Mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng hắn lại vô cùng vui vẻ, bởi vì đã tìm ra cách chống lại lực nước ngược dòng, chống lại các vòng xoáy nước.


Từng ngày…từng ngày…từng ngày…
Một con cá chép đen kịch bơi ngược dòng suối, len lỏi ở những bãi đá ngầm, thân thể không còn vảy bao phủ, chằn chịt các vết sẹo lồi lởm đã biến dạng.


Nếu có người nhìn thấy, tin chắc không ai biết nó là cá chép.

Càng lên đến thượng nguồn, tốc độ bơi của nó ngày một chậm hơn, có ngày chỉ bơi được vài gang tay của người trưởng thành, bởi vì lực nước ở nơi này đã không thể dùng từ khủng bố để hình dung đối với nó.

Ấy thế mà, bằng sự kiên định và nỗ lực phi thường, tiêu tốn thời gian 7 năm ròng rã, những khi sắp kiệt sức lại tự để mình kẹt vào trong khe đá, tránh bị dòng nước cuốn trôi, ăn rong rêu bám trên vách đá kéo dài tính mạng…
Trong khoảng thời gian này, nó dường như đã quên mất thân phận trước kia của mình, triệt để sống trong kiếp cá chép, mục tiêu sống sót duy nhất chính là Hóa Long.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Rốt cuộc, có tiếng thác nước hùng vĩ từ trên vách núi ngàn trượng đổ ầm mà xuống, hai mắt đục ngầu tang thương của cá chép đen chợt sáng lên.

Bên cạnh thác nước, nó nhìn thấy ba chữ Vũ Long Môn được khắt vào vô cùng tráng lệ trên vách núi.

“Chỉ cần vượt qua thác này là có thể hóa Long?”
Trong đầu nó lúc này chỉ còn lại một ý niệm, hô hấp trở nên dồn dập tạo ra những bọt nước lớn, nó hận không thể lao vào, leo lên thác nước, ngạo nghễ trời xanh bao la phía trên.

Tuy nhiên, lý trí của nó vẫn còn một tia thanh tỉnh…biết với thân thể hiện tại của mình, đừng nói là vượt qua Long Vũ Môn cao chót vót thẳng đứng kia, chỉ sợ đến gần đã bị nước đổ nghiền ép mà chết.

Thế là, nó bắt đầu kiếm ăn dưới chân thác, đồng thời bồi dưỡng cơ thể của mình đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất, đương nhiên không quên tập luyện leo thác từng chút, từng chút một.

Lại vài năm trôi qua, kích thước của cá chép đen lúc này không kém một hòn đá lớn, to hơn tất cả những loài cá chép từng nhận biết, ánh mắt bén nhọn kiên cường, toàn thân đầy rẫy những vết sẹo như huân chương cho những chiến tích huy hoàng nhất.

Đạt đến trạng thái toàn thịnh, nó bắt đầu bơi ra xa lấy đà.

Hít sâu một hơi, các vây trên thân bùng nổ, như một chiếc tàu công suất lớn điên cuồng lao vào dòng thác…
ẦM ẦM ẦM…
Lực nước khổng lồ trên cao đổ xuống không làm nó hề hấn gì sau tháng ngày dài luyện tập, các vây đập mạnh điên cuồng, băng băng ngược dòng thác phóng mạnh mà lên.

“Hahaha!” Trong đầu cất tiếng cười to, nó biết lần này mình lại thất bại, bởi vì đã cạn kiệt sức lực khi đến một nửa dòng thác, thân thể đang rơi tự do trở lại xuống mặt nước.

Nhưng chỉ cần thêm vài năm thời gian, nó tin tưởng mình có thể chinh phục Vũ Long Môn, ngày đó rồi sẽ đến…
GÁY!
Nhưng mà ngay lúc thân thể của nó rơi tự do giữa không trung, một tiếng gáy vang rền vọng lên giữa thiên không, hòa cùng bốn vách núi xung quanh càng gia tăng sự bá đạo…
Bóng dáng to lớn trên bầu trời đâm thẳng mà xuống như tên lửa, một đôi móng vuốt kẹp chặt lấy thân thể cá chép đen, xuyên thẳng mà vào…
Phốc!
Máu tươi phun trào…
Đại Bàng…
Một con Đại Bàng có kích thước to hơn nó vô số lần, chỉ với một đôi móng vuốt đã kẹp chặt lấy thân thể nó.

Đau đớn đến tê tâm liệt phế, cá chép đen điên cuồng giãy dụa, không cho phép mình từ bỏ dù chỉ còn một tia hy vọng mong manh nhất…
Đáng tiếc, quy luật khắc nghiệt của tự nhiên đã không để kỳ tích xảy ra.

Khi cái mỏ cong vuốt như lưỡi hái tử thần đâm xuyên mà vào, cũng là lúc nó phải đối mặt với tử vong thật sự.

Một tia ý thức như dần thanh tỉnh.

Bất lực, tuyệt vọng, không cam lòng, oan ức, oán hận…
Các loại cảm xúc tiêu cực xuất hiện trong đầu hắn vào giờ phút này.

Cố gắng bao năm nay hóa thành hư vô một cách thảm hại như vậy…
Lạc Nam biết đây là thử thách của Luân Hồi Thụ, nếu chỉ bấy nhiêu đó cũng không thể chịu nổi, sao có thể luân hồi vạn kiếp?
Mỗi kiếp là một thử thách về tâm trí, nghị lực, bản lĩnh.

Một khi ngươi không còn trụ nổi trước thảm trạng trong kiếp, nhiệm vụ xem như thất bại.

Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, tâm cảnh ổn định trước khi bị hắc ám nhấn chìm…
Kiếp thứ nhất cứ vậy mà kết thúc…



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện