“Hắn thành Thiên Khí Đế từ khi nào?”
Nhìn thấy Lạc Nam tiếp nhận một đống nguyên liệu và đi vào mật thất để tập trung Luyện Khí, Mộng Thải Vân nhịn không được quay sang hai nữ hỏi.
Những nguyên liệu mà hai nữ chuẩn bị đều là hàng cao cấp, giá trị cực cao mà chỉ có những Luyện Khí Sư đạt đến Đế Cấp Viên Mãn mới có thể sử dụng.
Lạc Nam dám tự tin tiếp nhận và sử dụng chúng nó, nói rõ hắn đã là một Thiên Khí Đế hàng thật giá thật.
Mộng Chi Tiên với Liễu Tú Quyên liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc cười khổ lắc đầu, hiển nhiên các nàng cũng chẳng biết nam nhân của mình có tạo nghệ luyện khí vượt trội như thế từ khi nào.
Còn nhớ trước khi Thiếu Đế Chi Chiến diễn ra, hắn còn phải nhờ đến Cuồng Khí Lão Nhân của Thiên Địa Hội hỗ trợ nâng cấp Pháp Bảo.
“Có biến cố gì đó đã xảy ra với chàng!” Liễu Tú Quyên chau đôi mày liễu, đau lòng nói:
“Mặc dù thành tựu của chàng đều đại tăng, nhưng tâm hồn đã để lại vô số vết sẹo!”
Mộng Chi Tiên hít sâu một hơi, quyết tâm dùng nhu tình của mình để làm lành những vết sẹo trong lòng hắn.
…
Bên trong mật thất…
Lạc Nam phất tay, Diễm Tâm Đỉnh với nhiệt độ khủng bố đã lơ lửng hiện ra, Đế Diễm thiêu đốt bừng bừng, sắc mặt của hắn trở nên chăm chú.
Mặc dù bên trong Luân Hồi, có những kiếp Lạc Nam là một luyện khí sư leo đến Thiên Khí Đế, hắn đã có đầy đủ kiến thức và khả năng để luyện chế ra Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo.
Nhưng luân hồi dù sao không phải hiện thực,…Lạc Nam vẫn chưa từng thực hành một lần nào, cho nên không dám chủ quan.
Huống hồ dù là bên trong luân hồi, hắn cũng chưa từng tự mình chữa trị một cái Ngũ Hành Tiểu Thế Giới.
Lấy ra Khí Đạo Thiên Thư, cẩn thận xem lại những thông tin cần thiết lần cuối cùng.
Lạc Nam chăm chú đến cực điểm, kích hoạt Gia Tốc Trận gấp 30 lần có sẳn trong mật thất Thiên Địa Hội, lấy ra Linh Giới Châu đã ảm đạm phai màu, cẩn thận đặt vào trung tâm Diễm Tâm Đỉnh.
“Hỏa Nhi, giúp ta luyện hóa từng loại nguyên liệu!” Hắn ôn tồn nói.
“Thiếp hiểu rồi!”
Hỏa Nhi từ trong Diễm Tâm Đỉnh xuất hiện, như một mỹ nữ trợ lý, cẩn thận từng bước trợ giúp Lạc Nam khống hỏa, điều tiết nhiệt độ ngọn lửa, cẩn thận hòa tan từng loại nguyên liệu, dung nhập chúng nó vào Linh Giới Châu.
Lạc Nam hít sâu một hơi, lại từ Không Gian Hệ Thống lấy ra năm loại Hỗn Độn Khí tương ứng ngũ hành, cung cấp nguồn năng lượng thuộc tính khổng lồ cho Linh Giới Châu khôi phục.
…
Không biết qua bao lâu sau…
Lạc Nam đầy đầu mồ hôi, tập trung tinh thần cao độ khiến tâm trí của hắn cũng mệt mỏi, cũng may có Hồn Nguyệt Ánh liên tục thi triển Hồn Kỹ tẩm bổ linh hồn nên không đến mức kiệt sức ngã xuống.
Diễm Tâm Đỉnh trở về bên trong đan điền, nhiệt độ khủng bố lắng xuống, một viên hạt châu lộng lẫy, tinh khiết lơ lững giữa không trung, tỏa ra hào quang nhàn nhạt chiếu rọi vào mặt Lạc Nam.
“Chủ nhân…cảm tạ ngươi!”
Thanh âm mềm mại ngọt ngào từ Linh Giới Châu truyền ra, hư ảnh Châu Nhi khả ái đáng yêu xuất hiện, cười tươi rạng rỡ nhìn lấy hắn.
“Vất vả cho nàng rồi!” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa, nắm lấy Linh Giới Châu vuốt ve.
Nếu không nhờ có Linh Giới Châu liều mình bảo hộ, hắn đã gặp nạn bên trong dòng chảy luân hồi, tình cảnh khi đó thật sự quá mức nguy hiểm.
“Chủ nhân mau vào thăm mọi người, tất cả đều rất lo lắng cho ngươi!” Châu Nhi vội vàng nhắc nhở nói.
“Ta biết rồi!”
Lạc Nam nghiêm túc gật đầu, ý niệm vừa động…lập tức tiến vào Linh Giới Châu.
Khung cảnh hùng vĩ bát ngát quen thuộc hiện ra trong mắt.
“Tiểu Nam?”
“Phu quân?”
“Baba?”
“Ca ca?”
Ngay lập tức, hàng loạt tiếng kinh hô thánh thót vang lên.
Chỉ thấy mấy nữ Tử Yên, Lãnh Nguyệt Tâm, Mộc Ái My, Mộc Linh Nhu tràn đầy kinh hỉ, dung nhan tuyệt mỹ tỏa nắng, không dám tin khi hắn đột ngột xuất hiện.
Hai cô con gái nhỏ là Tiểu Hồng Nhi và Tiểu Ngân Nhi viền mắt đỏ hồng, òa một tiếng khốc rống lên nhào vào lòng hắn.
“Hai tiểu bảo bối, baba trở về!” Lạc Nam nở nụ cười ấm áp ôm chặt hai tiểu nha đầu, cưng chiều an ủi.
Tử Yên, Lãnh Nguyệt Tâm chúng nữ lại chú ý đến bề ngoài cằn cõi phong sương của nam nhân, giọng hơi nghẹn lại, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài, đau lòng nhìn lấy hắn.
Không giống như Mộng Chi Tiên mấy nữ không biết được hành trình của Lạc Nam, Tử Yên và Lãnh Nguyệt Tâm lại hiểu rất rõ.
Các nàng biết hắn vào hiểm địa như Bạo Loạn Luân Hồi Vực, các nàng biết hắn gặp phải Thiên Đế tập kích, các nàng biết hắn bị vây nhốt, cuối cùng phải nhảy vào dòng chảy luân hồi để tìm đường thoát khốn.
Trong quá trình ngược về quá khứ, Châu Nhi còn phải hy sinh bản thân để bảo vệ hắn, nam nhân của các nàng thật sự dữ ít lành nhiều.
Càng biết nhiều, lo lắng trong lòng các nàng càng lớn.
Nhất là khi Linh Giới Châu hư hỏng, các nàng bị nhốt tại bên trong không thể ra ngoài, chẳng còn tâm trạng vui sướng khi thực lực tiến bộ, chẳng còn tâm trạng tiếp tục bế quan, điều các nàng làm được chỉ là âm thầm cầu nguyện, đặt tất cả lòng tin vào nam nhân của mình có thể gặp dữ hóa lành.
Thời gian vừa qua có lẽ là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời các nàng.
Cuối cùng kỳ tích quả nhiên xuất hiện, nam nhân các nàng ngày nhớ đêm mong trở về.
Chỉ là dáng vẻ của hắn lại một lần nữa như bóp chặt trái tim các nàng.
Có lẽ, sự đau khổ chờ đợi của các nàng chẳng là gì so với tất cả những thứ hắn đã phải trải qua và gánh chịu.
Mộc Linh Nhu không nhịn được nữa, một giọt lệ rơi xuống má ngọc, nàng hớt ha hớt hãi chạy đến Bất Tử Thụ, hái xuống một nắm lá cây, vội vàng mang đến nhét vào tay Lạc Nam:
“Mau ăn vào, dáng vẻ hiện tại của ca ca xấu chết rồi, già quá nha!”
Mộc Linh Nhu cố gắng dùng giọng điệu nũng nịu vui vẻ để xua đi không khí có phần ảm đạm lúc này.
Lạc Nam cười cười, cõng hai tiểu nữ nhi trên lưng, lại không ăn vào lá cây Bất Tử Thụ, áy náy đáp:
“Diện mạo này của ta thuộc về một người, ta muốn giữ bộ dạng này để đi gặp nàng ấy!”
“Hừ, lại giở thói đào hoa chứ gì?” Mộc Linh Nhu chống nạnh bĩu môi.
Ọt ọt ọt…
Có thanh âm kỳ quái bất chợt vang lên, chỉ thấy Tiểu Hồng Nhi cùng Tiểu Ngân Nhi ôm bụng, non nớt kháng nghị:
“Baba đáng ghét, chúng ta đói…”
Thời gian qua các nàng vì lo lắng cho hắn mà tâm trạng ăn uống cũng không có, lúc này thấy baba bình an trở về, máu tham ăn lại nổi lên.
“Haha, có ngay!” Lạc Nam cười lớn, nhanh chóng từ Cửa Hàng May Mắn mua vài thanh Đế Cấp Vũ Khí đưa cho các nàng.
Hai tiểu nha đầu nín khóc mỉm cười nắm tay chạy đi, không quên cười khanh khách trêu chọc:
“Không làm phiền baba và các mama chim chuột!”
“Đừng nghe các nàng nói bậy!” Mộc Ái My ngượng ngùng sẳng giọng, gò má hiện hồng.
“Không, hai con gái nhỏ nói rất đúng, ta nhớ các nàng muốn chết!” Lạc Nam cười haha, tiến đến ôm lấy Mộc Ái My vào trong ngực, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, cúi đầu hôn xuống bờ môi kiều diễm.
“Ưm…” Mộc Ái My thân thể mềm nhũn, vô lực tựa vào lòng nam nhân, hạnh phúc ôm chặt lấy hắn, như sợ nam nhân này sẽ lại mất tích.
Môi lưỡi triền miên, Lạc Nam tham lam nhấm nháp hương vị thanh tân ngọt ngào trong miệng Mộc Linh Tộc Trưởng, nhớ đến ở trong luân hồi khi mình chiêu mộ Mộc Linh Tộc, Mộc Ái My còn chưa được sinh ra.
Hồi lâu tách môi, Mộc Ái My thẹn thùng rời khỏi lòng ngực Lạc Nam, nàng biết vị trí này không thuộc về riêng mình.
Lạc