Mặc dù hứa hẹn, nhưng hiển nhiên Lạc Nam chưa có thời gian để luyện chế Pháp Bảo cho chúng nữ.
Hôm sau sẽ luận bàn cùng Nữ Hoàng, nên Lạc Nam chỉ cùng mấy vị thê tử ôn tồn một chút, hắn lại đi làm chính sự.
Đầu tiên là cùng Trì Du Điệp đi thăm hồ Tẩy Hồn Thủy đặt ở chân núi phía sau nhà Trưởng Làng, chỉ thấy quả nhiên nó đã sắp cạn kiệt, mật độ Linh Hồn không còn cao, có thể nhìn thấy phần đáy bên dưới.
“Thời gian qua, thiếp và các tỷ muội Hồn Tu đều dựa vào Tẩy Hồn Thủy để tu luyện, nên nó không đáp ứng đủ…” Trì Du Điệp kéo tay Lạc Nam, có chút áy náy nói.
“Haha, tài nguyên là để tu luyện nha, các nàng tiến bộ mới là điều đáng mừng nhất!” Lạc Nam an ủi nàng, khuyên Trì Du Điệp không nên nghĩ ngợi lung tung.
Tài nguyên dùng hết có thể tìm trở lại, nhưng nếu thực lực của các nàng không mạnh, bị kẻ thù tổn thương hay ngộ hại, hắn sẽ đau lòng chết mất.
“Chàng mang thiếp đến nơi này, có phải là có giải pháp?” Trì Du Điệp tràn ngập chờ mong nhìn lấy hắn.
“Đương nhiên, nam nhân của nàng không có ưu điểm gì, chỉ có một cái là vận khí tốt!” Lạc Nam cười haha, bất chợt lấy ra tất cả Hồn Thạch Nhũ còn sót lại.
“Hồn Thạch Nhũ?” Trì Du Điệp hai tay che miệng, mắt đẹp trợn tròn, thanh âm run rẩy lên.
Chỉ cần là một Hồn Tu có tìm hiểu, không ai không biết đây là loại tài nguyên đỉnh cấp để luyện hồn.
Tại thời đại Thượng Cổ, từng có hai Thiên Đế Cấp thế lực Hồn Tu đại chiến đến lưỡng bại câu thương cũng chỉ vì tranh giành một khối Hồn Thạch Nhũ lớn bằng nắm tay.
Vậy mà, khối Hồn Thạch Nhũ của Lạc Nam mặc dù có phần không nguyên vẹn, nhưng kích thước của nó như một khúc gỗ lớn.
Trì Du Điệp tin chắc, chỉ cần mình luyện hóa toàn bộ khối Hồn Thạch Nhũ này, tu vi chắc chắn thành Thiên Hồn Đế.
Đương nhiên, để luyện hóa một khối năng lượng Hồn Lực khủng bố như vậy đòi hỏi tiêu hao thời gian không ngắn, ít nhất cũng phải bế quan hàng trăm năm.
Tuy nhiên chỉ tốn trăm năm bế quan để đột phá Thiên Hồ Đế, sợ rằng toàn thể Hồn Tu trong vũ trụ này sẽ điên cuồng, cam tâm tình nguyện.
“Không sai!” Lạc Nam nhẹ gật đầu: “Ta muốn dùng nó để khôi phục Tẩy Hồn Thủy!”
Nói xong, trong sự ngóng chờ của Trì Du Điệp, Lạc Nam nhẹ nhàng đem Hồn Thạch Nhũ đặt vào Tẩy Hồn Thủy.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, những giọt Tẩy Hồn Thủy cuối cùng tiếp xúc với Hồn Thạch Nhũ, dị tượng sinh ra…
Hồn Thạch Nhũ cấp tốc hòa tan thành nước, cuồn cuộn sinh sôi, Hồn Lực phô thiên cái địa bao trùm Làng Nhất Thế, khiến tất cả mọi người linh hồn như được thăng hoa, thoải mái đến cực điểm.
Không lâu sau, Tẩy Hồn Thủy cạn kiệt đã dâng lên đầy mặt hồ, thậm chí có dấu hiệu tràn ra, nhiều hơn cả lượng Tẩy Hồn Thủy ban đầu lấy được ở Hồn Thiên Giới của Trì Du Điệp, mà khối Hồn Thạch Nhũ đã hoàn toàn biến mất.
Lạc Nam có chút tiếc nuối Hồn Thạch Nhũ, nhưng lại hài lòng trước hiệu quả mà nó mang lại.
Có hồ Tẩy Hồn Thủy này tồn tại, Làng Nhất Thế đã không cần lo lắng tài nguyên tu hồn thiếu thốn.
“Phu quân…tuyệt vời quá…” Trì Du Điệp mắt ngấn lệ quang, nàng cảm giác như mình vừa chứng kiến kỳ tích.
Hơn nữa vì ở khoảng cách gần, được tận hưởng nguồn Hồn Lực dồi dào của Hồn Thạch Nhũ khi hòa tan mang lại, tu vi Hồn Tu của nàng cũng nhảy vọt từ Hồn Đế Sơ Kỳ thành Hồn Đế Trung Kỳ, thần kỳ vô cùng.
“Nàng mang một phần Tẩy Hồn Thủy về cho Lam Phương tiền bối tu luyện, xem như chút tâm ý của ta hiếu kính người!” Lạc Nam ôm eo Trì Du Điệp căn dặn.
“Vâng!” Trì Du Điệp ngọt ngào nở nụ cười tựa vào lòng hắn, thỏa mãn chưa từng có.
Lam Phương chính là sư phụ của nàng, cả đời không có con cái nên xem nàng như nữ nhi, cùng với tông môn gia nhập Côn Lôn cũng là vì nàng, Trì Du Điệp cũng thật tâm xem Lam Phương vừa là sư, vừa là mẫu.
Lạc Nam tôn kính Lam Phương chính là trân trọng trưởng bối của nàng, Trì Du Điệp sao có thể không hạnh phúc?
Nàng cảm thấy nam nhân này giống như độc dược trí mạng, khiến nàng càng ngày càng yêu hắn, vô pháp thoát thân.
…
Tạm thời chia tay Trì Du Điệp, Lạc Nam chạy đến một nơi khác vẫn ở Côn Lôn.
Hắn dẫn theo Mộc Ái My cùng Mộc Linh Nhu về thăm Mộc Linh Tộc, dù sao các nàng đã theo hắn quá lâu rồi, trở về gặp mẫu thân là đại trưởng lão và các tộc nhân cũng là nên.
Đương nhiên, sau nhiều cống hiến của Mộc Linh Tộc đóng góp cho sự phát triển của Côn Lôn, Lạc Nam không thể bạc đãi chủng tộc gần gũi thân thiện này.
Hắn giao không ít Linh Dược, Tiên Dược lấy được từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp cho Mộc Linh Tu nuôi dưỡng, ngoài ra không cung cấp thêm bất kỳ thứ gì.
Bởi vì Mộc Linh Tộc là chủng tộc đặc biệt, trong lúc chăm sóc thực vật cũng là lúc các nàng tu luyện hiệu quả nhất, thay vì phải ngồi luyện hóa hấp thụ Tiên Thạch như tu sĩ bình thường khác.
Có càng nhiều chủng loài thực vật cao cấp để bồi dưỡng, cũng là nguồn tài nguyên tốt nhất cho Mộc Linh Tộc.
Thậm chí, ngay cả gốc cây non Hỏa Hệ Linh Căn Thụ vừa thu được chưa lâu cũng được Lạc Nam giao cho Mộc Linh Tộc chăm sóc.
Đơn giản vì chúng nữ bên cạnh hắn lúc này không ai cần linh căn hệ lửa cả, để trong Linh Dược Điền chỉ tổ làm tốn công hai nữ Mộc Ái My và uổng phí mà thôi.
“Linh Căn Quả hỏa hệ thu được sau này có thể dùng để buôn bán và trao đổi với Thiên Địa Hội, đổi về tài nguyên cần thiết cho Côn Lôn!” Lạc Nam dặn dò nói.
Trò chuyện với Đại Trưởng Lão Mộc Linh Tộc thêm một chút, hắn lại chạy đến nơi khác.
…
Quảng Hàn Cung.
“Phu quân!”
Đồng Tâm Đồng Ý cảm nhận được Lạc Nam đến gần, Cơ Nhã cùng Cơ Băng đã như tiên giáng trần ra ngoài nghênh đón.
“Thật là lạnh…” Lạc Nam có chút rùng mình, hoàn cảnh trong Quảng Hàn Cung buốt giá vượt xa tưởng tượng.
Bên trong cung điện mà vẫn có tuyết rơi, nói chuyện từ môi truyền ra khói trắng.
Để giảm lạnh, Lạc Nam không biết xấu hổ ôm hai tỷ muội Cơ Nhã cùng Cơ Băng vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể của hai nàng để giảm lạnh cho mình, sắc mặt hưởng thụ.
“Không biết xấu hổ!” Lăng Ba Nữ Đế ngồi trên bảo tọa tức giận nói.
Tiểu tử này là Đại Đế hàng thật giá thật, một chút khí lạnh ở Quảng Hàn Cung có thể làm được gì? Còn dám giả vờ rét run để ôm đồ đệ bảo bối của nàng.
Khiến nàng càng bất lực chính là Cơ Nhã và Cơ Băng ngoại trừ hơi đỏ mặt, ngược lại còn tựa sát vào người Lạc Nam, hận không thể thật sự dùng cơ thể sửi ấm cho hắn.
“Quảng Hàn Cung từ xưa đến nay không tiếp đón nam nhân, bất quá nể mặt Thiếu Chủ là phu quân của Cơ Nhã cùng Cơ Băng nên mới cho vào, không biết có chuyện gì quan trọng?” Thường Nga Nữ Đế ung dung đứng thẳng, váy trắng tung bay, quả thật phiêu nhiên như tiên, chỉ tiếc là quá lạnh.
So về mức độ lạnh lùng và cô tịch, Cơ Nhã cùng Cơ Băng năm xưa cũng không thể sánh với nàng.
Lạc Nam thầm khen Thường Nga quả nhiên rất đẹp, bất quá nghĩ đến cổ lực lượng khủng bố trong người nàng như bom nguyên tử, hắn lại âm thầm đồng cảm.
Nghe đồn bởi vì trước đây Thiên Đế ham mê sắc đẹp của nàng mà mang theo hai mươi vạn Thiên Binh Thiên Tướng bao vây, ép Quảng Hàn Tộc vào đường cùng, quyết tâm cưới nàng trở về.
Trong hoàn cảnh đó, Quảng Hàn Tộc chẳng những không khuất phục, trái lại còn chấp nhận hy sinh, đem lực lượng cuồng bạo của hầu hết cường giả trong tộc phong ấn trong cơ thể Thường Nga.
Chỉ cần Thiên Đế dám động tà niệm với nàng, Thường Nga lập tức có thể kích nổ lực lượng khủng khiếp, cùng Thiên Đế đồng quy vu tận, thậm chí nổ sạch cả Thiên Đình.
E sợ điều đó, Thiên Đế mới cam lòng lui binh, từ đó về sau không còn dám bức ép Thường Nga.
Mà trong quá trình các vị cường giả Quảng Hàn Tộc thi triển phong ấn vào người Thường Nga, những tộc nhân khác kết hợp cùng chủng tộc thân thiết là Nguyệt Dạ Băng Lang tử chiến cầm chân Thiên Đế và Thiên Binh Thiên Tướng của hắn.
Kết quả cuối cùng, toàn bộ Quảng Hàn Tộc phồn hoa chỉ còn một mình Thường Nga sống sót.
Toàn bộ Quảng Hàn Giới chỉ còn lại Quảng Hàn Cung.
Quá khứ như vậy, đã vượt quá hai từ thê thảm có thể hình dung.
Thử nghĩ mà xem…một nữ nhân vì xinh đẹp quá mức dẫn đến toàn tộc bị kẻ thù ép phải hy sinh, địch nhân là Thiên Đế vẫn còn nhởn nhơ, nàng làm sao có thể sống một cách vui vẻ?
Không sinh ra tâm ma đã là tâm cảnh vững vàng lắm rồi.
Có lẽ, nụ cười hiếm hoi của nàng xuất hiện duy nhất là khi biết được Cơ Nhã và Cơ Băng có huyết mạch tinh khiết nhất của Quảng Hàn Tộc, tượng trương cho truyền thừa của Quảng Hàn Tộc sẽ không bị gián đoạn sau này.
Thường Nga đã định trước cả đời mình sẽ cô độc, nên nàng rất