Con Đường Bá Chủ

Chương 1679


trước sau



“Con hàng này rốt cuộc thành Thiên Yêu Đế, cũng không để ta phải thất vọng…”
Lạc Nam hài lòng nở nụ cười.

Từ khi đạt được viên Yêu Thạch của Tinh Không Thú biến dị Thiên Yêu Đế ở Giao Dịch Nội Bộ của Thiên Địa Hội, ngoài những lúc cùng Lạc Nam chinh chiến và đi chơi cùng mấy tiểu nha đầu Hồng Nhi, phần lớn thời gian còn lại Tiểu Tinh vẫn rất miệt mài luyện hóa Yêu Thạch.

Rốt cuộc nó đã luyện hóa sạch sẽ năng lượng của Yêu Thạch, lại thêm sở hữu Thể Chất xếp hạng 22 là Cự Hoàng Lực Thể, căn cơ vốn dĩ tương đối vững chắc, quá trình đột phá Thiên Yêu Đế xem như thuận lợi.

NGAO!
Theo một tiếng gầm hưng phấn truyền đến, chỉ thấy không gian Linh Giới Châu nhẹ nhàng gợn sóng, một tôn quái vật khổng lồ đã xuất hiện bên cạnh Lạc Nam.

“Tốc độ không tồi, gần như sánh ngang Dịch Chuyển Tức Thời của ta!” Lạc Nam vuốt vuốt cằm khen ngợi.

Đưa mắt đánh giá Tiểu Tinh, chỉ thấy hình thể của nó lúc này có những biến hóa nhất định.

Vảy rồng bao phủ toàn thân kiên cố hơn, tứ chi tráng kiện hơn, thân thể dũng mãnh hơn…nhưng lại tràn ngập một cảm giác uyển chuyển linh hoạt rất khó để miêu tả.

Đầu rồng uy nghiêm lẫm liệt, sừng rồng dài ra, có thêm một bộ râu rồng phiêu dật vô cùng bá khí.

Đặc biệt nhất là lúc này Tiểu Tinh mang đến cảm giác như đang cùng Không Gian xung quanh hòa làm một thể vậy.

Nếu như không phải nhìn thấy dáng vẻ của nó, e rằng chỉ dựa vào cảm ứng là vô pháp phát hiện hiện tồn tại của Tiểu Tinh.

Hiển nhiên thân là Tinh Không Thú với lợi thế không gian là sân nhà, hiện tại sau khi đột phá Thiên Yêu Đế thì khả năng làm chủ không gian của Tiểu Tinh lại càng đáng sợ hơn.

“Tinh Không Thú đột phá đến tận Thiên Yêu Đế, đây là lần đầu thiếp được chứng kiến!” Á Hy Thần hiếu kỳ đánh giá Tiểu Tinh, không biết phu quân của mình tìm ở đâu ra một tọa kỵ thần tuấn đến như vậy.

“Đúng nha, đúng nha…Tinh Không Thú mặc dù cực kỳ hung bạo và lợi hại, nhưng linh trí của chúng quá thấp dẫn đến khó đột phá đến tầng thứ tối cao!” Á Nhi gật đầu phụ họa, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tiểu Tinh nói:
“Đây có lẽ là trường hợp hiếm hoi đặc biệt…”
“Cũng không tệ lắm, chỉ là cái tên hơi trẻ con một chút!” Xích Tà cũng hiếm thấy ca ngợi một tiếng.

NGAO!
Được các vị chủ mẫu khen ngợi, Tiểu Tinh vô cùng hưởng thụ, hưng phấn ngửa đầu thét dài, làm ra bộ mặt lãnh khốc kiêu ngạo.

“Hừ, xem ngươi đắc ý!” Lạc Nam cười mắng một tiếng, bất quá vẫn kéo theo mấy nữ leo lên lưng Tiểu Tinh.


Trải nghiệm thử tốc độ của nó sau khi đột phá.

VÈO…
“Á, nhanh quá à…….

.


Trong tiếng hét thất thanh yêu kiều của Á Nhi, Tiểu Tinh vận tốc vượt qua ánh sáng không biết bao nhiêu lần, chỉ để lại tầng tầng lớp lớp tàn ảnh giữa thiên không.

Chúng nữ cũng chưa từng thể nghiệm tốc độ kinh khủng như vậy, cả đám ôm chặt lấy người ngồi trước, mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng vì vận tốc của Tiểu Tinh vượt qua tốc độ tiếp nhận tín hiệu từ thính giác của các nàng.


Từ Linh Giới Châu tiến sang Ngũ Sắc Giới.

“Ranh con, Ngưu gia chính là lão tử của ngươi! Còn không cởi quần ra?”
Tiếng gầm rừ đầy phẫn nộ và bất đắc dĩ của Ngưu Đại Lực vang vọng khắp phía.

Lạc Nam sắc mặt trở nên cực kỳ quái dị, hắn là con trai của ngươi không giả, nhưng ngươi kêu hắn cởi quần làm cái quỷ gì?
Bất quá khi bước đến gần, Lạc Nam rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy phía trước Gia Tốc Luyện Ngục Điện vừa bị hắn cướp về, các vị Cầm Tinh hầu như đều tụ tập đầy đủ, dở khóc dở cười nhìn hai con trâu mộng.

Một tên thanh niên cao to đen hôi, đỉnh đầu có sừng, mũi to như trâu, dáng vẻ bệ vệ.

Chính là Ngưu Ma Vương.

Mà ở phía đối diện, Ngưu Đại Lực to hơn gấp đôi, đang vừa mừng vừa giận nhìn lấy đứa con trai trước mặt.

“Cái này…nhìn ở khoảng cách gần, nói bọn hắn không phải cha con sợ rằng sẽ bị người đánh!” Lạc Nam khóe miệng co giật.

Trước đây hắn không quá để ý, nhưng lúc này nhìn thấy Ngưu Đại Lực và Ngưu Ma Vương ở cùng một chỗ, dung mạo giống nhau đến tám chín phần.

Hai điểm khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất là kích thước cơ thể và cách ăn mặc.

Ngưu Đại Lực toàn thân khoác Chiến Giáp uy phong lẫm lẫm như một đại tướng tung hoành ngang dọc trong núi thây biển máu, Ngưu Ma Vương trái ngược hoàn toàn, chỉ mặc đơn độc một cái quần lót màu vàng óng vô cùng chói lọi.

Tâm nguyện sau nhiều năm được gặp lại nhi tử của Ngưu Đại Lực gần như rơi xuống đáy vực khi chứng kiến cái quần lót nổi bật đó.

Nếu không phải cảm ứng được huyết mạch liền kề của Thái Cổ Ngưu Ma Tộc, e rằng hắn sẽ nhận định kẻ trước mặt này là cốt nhục của con hắc heo vô liêm sĩ kia.

Mà lúc này, Ngưu Đại Lực đang cố gắng ép con trai của mình bỏ đi cái quần lót khốn kiếp, thay vào đó phải khoác chiến giáp vào tập huấn một cách nghiêm túc.

Đáng tiếc, mọi thứ không như ý muốn của hắn…
“Hừ, dù ngươi có là ông già của Ngưu Gia, Ngưu Gia cũng không vì ngươi thay đổi phong cách và lý tưởng sống!” Ngưu Ma Vương ngạo nghễ ngẩng đầu ưởn ngực, nhìn Hắc Trư đầy tự hào hỏi:
“Đúng không Trư tiền bối?”
“Tiền bối cái rắm!” Hắc Trư giận dữ, xua đuổi mắng chửi:
“Đây là phong cách độc nhất vô nhị của Trư gia, ai cho tiểu tử ngươi bắt chước?”
“Cũng không có bắt chước, ngươi mặc quần hồng…còn ta mặc quần vàng!” Ngưu Ma Vương nghiêm mặt nói ra:
“Đây cũng là phong cách độc nhất của ta!”
Ngưu Đại Lực nghe hai tên này kẻ xướng người họa mà lỗ mũi bóc khói, ánh mắt đỏ lên nhìn Hắc Trư.

Nếu không phải biết mình không làm gì được con heo kia, hắn đã sớm xông lên liều mạng.

Con heo này rót cho hài tử của mình bùa mê thuốc lú gì, vậy mà khiến Thái Cổ Ngưu Ma Tộc hiên ngang bất khuất trở nên đê hèn như vậy?
“Nè lão Ngưu, đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta!” Hắc Trư thấy Ngưu Đại Lực bất thiện nhìn mình, cũng bất mãn hừ nói:
“Có trách thì trách Trư gia có sức hút quá lớn, không chỉ các nữ nhân mà ngay cả nam nhân cũng động lòng, muốn theo đuổi phong cách của Trư gia!”
“Ngươi…” Ngưu Đại Lực nghiến răng nghiến lợi, vui sướng sau khi gặp lại con trai quét sạch sành sanh, nhìn Ngưu Ma Vương quyết ý gằn giọng:
“Ngươi còn không đàng hoàng, lão tử bóp chết ngươi, ta thà để Thái Cổ Ngưu Ma tuyệt hậu cũng không muốn tổ tiên nhìn thấy hậu bối trở nên như vậy!”
“Có giỏi thì giết đi ông già!” Ngưu Ma Vương không chút sợ hãi nào, ngược lại còn hất hàm khiêu khích nói:
“Ngưu gia quen không thân không thích rồi, đùng một cái ở đâu ra người nhận cha, còn muốn ép ta phải làm theo ý của hắn?”
Ngưu Đại Lực sắc mặt ngơ ngác, á khẩu không trả lời được, đáy mắt hiện lên một tia áy náy.

Quả thật…sau nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có một ngày làm phụ thân đúng nghĩa.

“Khụ khụ…” Lạc Nam rốt cuộc giả vờ ho khan.


“Tham kiến chủ công!”
Đám người nhìn thấy hắn tiến đến, vội vàng chắp tay hành lễ.

Ngưu Đại Lực phất lấy óng tay áo, chân thành cúi đầu, cảm kích vô cùng:
“Đội ơn chủ công giúp phụ tử chúng ta đoàn tụ!”
“Người một nhà không cần khách khí…” Lạc Nam phất phất tay, mỉm cười nói:
“Thật ra vì một chuyện nhỏ dẫn đến phụ tử bất hòa không đáng lắm, sau nhiều năm như vậy…tâm sự với nhau như những người bạn có lẽ sẽ dễ dàng hơn…”
“Tiên Ma Cung có Hoa Phá Vân, nhi tử của hắn là Hoa Tam Nhất suốt ngày bán nam bán nữ cũng không thấy hắn tức giận hay cấm đoán gì, ở một số hoàn cảnh…mặc kệ bất đồng quan điểm như thế nào, ngươi sẽ nhận ra chỉ cần có người thân bên cạnh đã là tốt nhất!”
Toàn thân Ngưu Đại Lực run lên, nhìn lấy Ngưu Ma Vương…lại nhìn sang Hắc Trư.

Nhớ đến năm xưa hắn cũng không ưa gì kiểu cách đê tiện vô sĩ của Hắc Trư, nhưng sau ngần ấy năm xưng huynh gọi đệ, chẳng biết đã quen thuộc từ lúc nào, sẳn sàng thân hãm hiểm cảnh để giúp Hắc Trư thoát nạn.

Hiện tại…vì sao không dần dần chấp nhận nhi tử của mình?
“Đa tạ Chủ Công một lời tỉnh người trong mộng!” Ngưu Đại Lực hít sâu một hơi nói ra.

“Chút kinh nghiệm của người làm phụ thân mà thôi!” Lạc Nam cảm khái thở ra một hơi.

“Là ngươi!?” Mà lúc này, Ngưu Ma Vương đột ngột nhảy dựng lên nhìn lấy nam tử đang nói chuyện với phụ thân mình.

Hắn đã nghe qua đám người Sơn Dương Đế giải thích và thuyết phục, biết mình chỉ là công cụ của Tru Tiên Điện muốn lợi dụng.

Liên tưởng đến thời gian qua bị bắt về giam lỏng trong Gia Tốc Luyện Ngục Điện, trong đầu càng tin tưởng tình huống thực tại.

Chưa kể cảm ứng huyết mạch liền kề với Ngưu Đại Lực là không thể chối

cãi được, tuy hắn không quá ưa thích lão tử đột nhiên xuất hiện này.

Năm đó ở Thiếu Đế Chi Chiến, Ngưu Ma Vương cũng từng tò mò chẳng hiểu vì sao Hắc Trư tiền bối lại phí sức cứu mình dù khi đó cả hai là đối thủ.

Hiện tại hắn đã hiểu, bởi vì Hắc Trư tiền bối là huynh đệ của phụ thân Ngưu Đại Lực của hắn.

Nghe các vị Cầm Tinh trưởng bối nhắc đến một vị Chủ Công bí ẩn, cũng chính là người đã giúp hắn rời khỏi Tru Tiên Điện, bá đạo đến mức đem cả Kiến Trúc Pháp Bảo của Tru Tiên Điện mang đi.

Ngưu Ma Vương đã tưởng tượng đủ loại về nhân vật Chủ Công này, thậm chí hắn còn cho rằng đó sẽ là một nam nhân vĩ đại khoác áo choàng, mặc quần lót đỏ mang theo hào quang vạn trượng.

Nào ngờ lúc này đây khi chứng kiến Lạc Nam, hình tượng trong lòng Ngưu Ma Vương chính thức sụp đổ.

“Ngưu Ma Vương, lâu ngày gặp lại…” Lạc Nam mỉm cười chào hỏi.

“Làm sao có thể như vậy được? ngươi là Nghịch Long sao?” Ngưu Ma Vương khiếp sợ hỏi.

“Không sai!” Lạc Nam thản nhiên thừa nhận.

“Hừ, dù ngươi là Nghịch Long…cũng không thể khủng bố đến mức có thể làm chủ công của phụ thân ta và các vị Cầm Tinh Trưởng Bối!” Ngưu Ma Vương không phục nói.

Hắn thừa nhận Lạc Nam mạnh hơn xa mình, nhưng dù sao hai người cũng là hậu bối như nhau, hiện tại tu vi của hắn thậm chí cũng chẳng kém gì Lạc Nam, làm sao chấp nhận các vị trưởng bối trong mắt mình là thuộc hạ của Lạc Nam được?
“Tiểu Ngưu à, ngươi bị Tru Tiên Điện giam lỏng quá lâu nên không biết những chiến tích kinh thiên động địa của Chủ Công!” Địa Ngục Tam Đầu Khuyển tốt bụng nhắc nhở:
“Tốt nhất đừng có khiêu khích!”
“Ngưu gia không tin!” Ngưu Ma Vương vỗ vỗ ngực nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, chúng ta luận bàn rồi mới tính đến chuyện kế tiếp!”
“Hừ, con trâu kia, luận bàn thì luận bàn, ai sợ ngươi?”
Lạc Nam chưa kịp hồi đáp, một giọng điệu non nớt êm tai yêu kiều hừ đến.

Ngưu Ma Vương trừng mắt nhìn qua, chỉ thấy người vừa quát mình là một tiểu cô nương chưa đến mười tuổi, xinh đẹp đáng yêu như một búp bê bằng sứ.

Chính là Tiểu Thiên Ý.

Nàng dậm chân nhảy vọt đến trước mặt Ngưu Ma Vương, hai tay chống nạnh nói:
“Muốn khiêu chiến phụ thân của ta? ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Đám người âm thầm gật đầu, lời này của Tiểu Thiên Ý rất đúng.

Lạc Nam là chủ công của Ngưu Đại Lực, mà Ngưu Ma Vương lại là con trai của Ngưu Đại Lực, thân phận và địa vị chênh lệch quá lớn, làm sao đủ tư cách tuyên chiến?
“Tiểu muội muội, vậy Ngưu gia phải khiêu chiến ai?” Ngưu Ma Vương trừng mắt nhìn nàng, muốn dùng bộ dạng hung dữ của mình dọa sợ tiểu cô nương.

Đáng tiếc Tiểu Thiên Ý chẳng chút sợ hãi nào, ngược lại còn cười khanh khách:
“Đương nhiên là khiêu chiến ta, bởi vì ta chính là nữ nhi siêu cấp của baba ta!”
“Ngươi phải đánh bại ta mới miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn đứng trước mặt baba ta!”
“Ngươi không đùa chớ?” Ngưu Ma Vương chỉ vào Tiểu Thiên Ý, hoài nghi mình nghe lầm.

“Thế nào? ngươi sợ?” Tiểu Thiên Ý khích tướng nói.


“Sợ cái rắm a!” Ngưu Ma Vương thở phì phò: “Ngưu gia sợ không cẩn thận làm đau tiểu muội muội!”
“Yên tâm đi, hiện tại Tiểu Thiên Ý quả thật thích hợp để ngươi khiêu chiến!” Lạc Nam tán thành nói.

Ngưu Ma Vương nghi ngờ nhìn quanh, phát hiện các vị Cầm Tinh Trưởng Bối đang dùng ánh mắt thương hại nhìn lấy mình.

“Hừ, ta không đánh lại Lạc Nam thì cũng thôi, chẳng lẽ tiểu nữ nhi của hắn cũng đánh không lại?”
Ngưu Ma Vương thấy mình bị xem nhẹ không phục thầm nghĩ, bèn hướng về Tiểu Thiên Ý vẩy vẩy tay:
“Đến đi tiểu muội muội, ta chấp ngươi ra tay trước một chiêu!”
“Hì hì, vậy ta không khách khí!” Tiểu Thiên Ý nhoẻn miệng cười ngây ngô, nhìn như thiên chân vô tà.

Chợt, nàng đột ngột huy động quyền đầu nhỏ nhắn, bên trên bao phủ chín loại năng lượng Thuộc Tính và Nghịch Long Lực đấm mạnh mà ra.

Ánh mắt Ngưu Ma Vương co rút lại…
Theo bản năng muốn ngăn cản thế công, lại nghĩ đến vừa rồi mình bảo sẽ chấp Tiểu Thiên Ý xuất thủ trước, sắc mặt Ngưu Ma Vương trở nên khó coi, cắn răng chịu đựng.

PHỐC!
Tiểu Thiên Ý không cho hắn cơ hội suy nghĩ hay quyết định, một quyền nện thẳng vào đầu trâu.

Ngưu Ma Vương chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, răng môi lẳn lộn, máu tươi phun trào.

Miệng sùi bọt mép, Ngưu Ma Vương nghiêng đầu sang một bên bất tỉnh nhân sự.

Đám người lắc đầu, một mặt quả như ý liệu, Ngưu Ma Vương động vào Tiểu Ma Vương rồi.

“Không chịu nỗi một kích…” Tiểu Thiên Ý xoa xoa hai tay bĩu môi.

Đám người lắc đầu, thực ra chiến lực của Ngưu Ma Vương không yếu, chẳng qua hắn tình nguyện chấp trước một đòn nên mới thê thảm nhanh như vậy.

Một đòn ẩn chứa nhiều loại lực lượng như vậy trực tiếp đấm vào, trong đó có cả Nghịch Long Lực, một Đại Yêu Đế như Ngưu Ma Vương không trực tiếp bị đóng hòm cũng đã rất trâu rồi.

“Hừ, đây là bài học vì đánh giá thực lực qua bề ngoài của người khác!”
Ngưu Đại Lực đem Ngưu Ma Vương vác lên vai, căm giận nói:
“Đám người Tru Tiên Điện này quả nhiên không có hảo ý, dạy dỗ con trai ta thành một tên ngốc như vậy!”
“Mang ra chiến trường rèn một thời gian là khác ngay ấy mà!” Tôn Hầu Tử cười hắc hắc.

“Hắn dù sao cũng là quân tử, vừa rồi khi Tiểu Thiên Ý xuất thủ rõ ràng có thể phản kích nhưng vẫn giữ lời hứa nhường nàng một chiêu!” Lạc Nam khen ngợi:
“Đây là phẩm tính khó được…”
Ngưu Đại Lực gật đầu cảm tạ, hướng Lạc Nam chắp tay:
“Chủ công, ta muốn mang theo hắn đến Việt Long Đế Quốc, bồi dưỡng cùng Ngưu Ngũ Bá và Ngưu Thiên Ám, sẽ không để chủ công thất vọng!”
Hắn vốn đang ở Tiên Ma Vực huấn luyện hai tên đệ tử, nhưng vì tìm được Ngưu Ma Vương nên Thiên Lý Mã đã dùng Truyền Tống Trận mang hắn trở lại để phụ tử gặp mặt.

Lúc này xem như hoàn thành tâm nguyện, Ngưu Đại Lực muốn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ mà Lạc Nam giao phó.

“Đi thôi…” Lạc Nam phất tay, nhìn Thiên Lý Mã nói: “Tiễn hắn một đoạn!"
"Tuân mệnh!” Thiên Lý Mã gật đầu.

Lạc Nam đem bọn hắn thả khỏi Ngũ Sắc Giới.

Ngay lúc này, một cổ khí tức hùng mạnh khác bỗng nhiên phóng lên tận trời.

Mây trắng trên cao hóa thành cửu sắc, huyễn lệ và lộng lẫy như ảo mộng.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Cửu Huân Dao tự hào thủ thỉ:
“Quỳnh Dao cũng thành Thiên Yêu Đế!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện