“Nơi này là được xưng là Phượng Lệ Suối, Cốt Phượng Sơn…”
Đôi nam nữ không nhanh không chậm tham quan các cảnh sắc Hỏa Phượng Giới một đoạn thời gian, bàn tay cả hai vẫn luôn nắm chặt.
Lạc Nam dường như quân tử đến lạ kỳ, chưa từng làm ra hành vi nào vượt quá giới hạn, uổng cho mỹ nhân vẫn luôn giữ tâm thái đề phòng khi ở bên cạnh hắn.
Đến ngày cuối cùng, Phượng Nghi Nữ Đế trong vai Phượng Cửu Huyền hướng Lạc Nam giới thiệu…
Lúc này hai người đang đứng trên một đỉnh núi hùng vĩ rộng lớn, nhìn xuống dòng suối trong suốt như pha lê đang chảy róc rách phía dưới, trên không có muôn cầm bay lượn, dưới suối có tẩu thú dừng chân uống nước…
Cảnh sắc yên bình, dễ chịu…
Lạc Nam đánh giá một thoáng, ngọn núi mình đang đứng dưới chân có hình dạng như một tôn Phượng Hoàng đang thu mình lại cúi đầu, bộ dạng vô cùng đau đớn, thống khổ…
“Phượng Lệ Suối, Cốt Phượng Sơn…” Lạc Nam lẩm bẩm đọc hai cái tên này, cảm thấy hứng thú hỏi:
“Vì sao con suối và ngọn núi này có tên như vậy?”
Phượng Nghi đưa mắt nhìn ra xa, như nhớ đến một hồi ức không đẹp, thăm thẳm thở dài, giọng điệu hòa cùng làn gió:
“Phượng Hoàng Tộc trải qua nhiều thời đại thịnh suy khác nhau, có thời phồn vinh thịnh vượng, cũng có những thời điểm nội bộ tranh đấu không ngừng, loạn lạc khắp chốn…”
“Cố sự về Phượng Lệ Suối và Cốt Phượng Sơn xảy ra trong thời đại chiến loạn…”
“Chuyện kể rằng một đôi nam thanh nữ tú Hỏa Phượng Tộc đến từ hai gia tộc khác nhau là thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ, vừa ra đời đã được trưởng bối hai bên đặt ra hôn ước, tình yêu thắm nồng, sau khi kết hôn liền như keo như sơn!”
“Đáng tiếc mọi thứ dường như chấm dứt khi tộc trưởng của hai nhà quyết tâm cạnh tranh ngôi vị Đại Trưởng Lão của Hỏa Phượng Tộc!”
“Tranh đấu không ngừng, dương mưu và âm mưu được bố trí tầng tầng lớp lớp…”
“Người nữ bị gia tộc xúi giục dùng kịch độc mưu sát cả nhà nam nhân mình yêu…”
“Người nam lại được gia tộc yêu cầu dùng thê tử của mình làm con tin để gia tộc cạnh tranh làm ra nhượng bộ…”
“Đứng giữa ranh giới giữa tình yêu và gia tộc, người nữ tuyệt vọng lựa chọn bỏ trốn, ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc!”
“Sau biết mình có thai, ngày đêm u sầu đổ lệ cho đến chết, nước mắt của nàng nhiều đến mức hóa thành một dòng suối…”
“Người nam điên cuồng truy tìm tin tức của vợ, sau bao nỗ lực lại phát hiện thi thể nàng và đứa nhỏ trong bụng bên bờ suối trong, cả người như bị sét đánh, quỳ gối bất động tại chỗ hàng vạn năm không hề di động, mãi đến khi hóa thành một bộ xương trắng, qua nhiều năm được địa hình bồi đắp, xương cốt cũng hóa thành núi cao…”
“Phượng Lệ Suối và Cốt Phượng Sơn được hình thành như thế…”
Phượng Nghi Nữ Đế nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, năm đó khi còn rất nhỏ, nàng từng khóc rống khi nghe mẫu thân kể lại cố sự về nơi này.
Bất kể như thế nào, chỉ cần là người lương thiện có cảm xúc, chắc chắn sẽ không thể vui khi nghe những chuyện như vậy.
Lạc Nam cũng sắc mặt nặng nề.
Chỉ cần nơi nào có sinh mệnh, nơi đó sẽ sinh ra đấu tranh, bất kể là người hay yêu, thậm chí là những sinh vật cấp thấp cũng phải chiến đấu sinh tử để đoạt nhau từng miếng mồi, từng phạm vi lãnh thổ.
Thực tế này mặc dù tàn nhẫn nhưng lại rất khó để thay đổi.
Mà những số phận bị các cuộc đấu tranh cuốn vào dẫn đến kết cục thê thảm tuyệt đối là nhiều vô số kể.
Cố sự về Phượng Lệ Suối và Cốt Phượng Sơn chẳng biết có thật hay không, nhưng chắc chắn những số phận bi thảm như vậy hoặc hơn thế nữa vẫn đã và đang tồn tại…
Bất quá không thể không nói, ở bất kỳ thế giới nào cũng có những danh lam thắng cảnh, những giá trị văn hóa lưu truyền qua nhiều thế hệ.
Phượng Hoàng Tộc cũng không ngoại lệ.
Nhìn sang mỹ nhân cạnh bên có chút u sầu, Lạc Nam trong đầu đột nhiên có ý tưởng.
“Nơi này cảnh sắc thơ mộng lòng người, chúng ta dừng chân bên bờ suối thưởng thức không khí một chút…” Hắn đề nghị nói.
“Được rồi!” Phượng Nghi không từ chối.
Chỉ cần nam nhân này không động tay động chân với nàng, ngoài ra hắn muốn cái gì cũng được.
Lạc Nam tìm một tảng đá tương đối bằng phẳng bên bờ suối ngồi xuống, trong ánh mắt khó hiểu của Phượng Nghi, chỉ thấy một thanh Cổ Cầm đã lơ lửng xuất hiện.
Thân cầm đỏ rực như máu, vừa mới hiện ra đã mang theo một cổ sát khí nặng nề làm lòng người khó chịu, những sợi dây đàn trong suốt như linh hồn, nếu không phải Đế Cấp cường giả chưa chắc có thể nhìn thấy.
Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm.
Lạc Nam từ khi thành Thiên Khí Đế đã nâng cấp tất cả Pháp Bảo từng theo mình chinh chiến.
Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm cũng không ngoại lệ.
Năm đó còn là một tiểu tu sĩ ở Ngọc Tiên Môn, hắn từng dựa vào một thanh Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm đối kháng số lượng lớn thiên tài Tiên Giới bên trong bí cảnh…
Chớp mắt đã là vài chục năm…Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm không có nhiều đất diễn.
Thật ra cũng bởi vì Lạc Nam có quá nhiều thủ đoạn chiến đấu diện rộng hiệu quả hơn nên ít khi dùng đến nó.
“Hắn cũng biết cầm thuật?” Phượng Nghi âm thầm lấy làm kỳ, thầm nghĩ tiểu tử thúi này thành tựu về nhiều mặt cao như vậy, không biết cầm thuật đạt đến mức độ nào.
Tình…tinh…tinh…tính…tinh…
Tiếng đàn ngân vang lập tức xóa đi suy nghĩ miên man trong lòng Phượng Nghi, ánh mắt nàng trở nên hoảng hốt, không ngờ chỉ vài nốt cầm âm đầu tiên đã chạm đến cõi lòng mình.
Rất nhanh, toàn bộ linh hồn của nàng đã chìm vào trong đó…
Lạc Nam hai mắt khép hờ, bàn tay lướt trên dây đàn, một khúc cổ cầm da diết hòa vào trong gió…
Không còn sát khí vốn có của Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm, có chăng chỉ là thương xót vô tận.
Thả hồn vào tiếng đàn, Phượng Nghi có cảm giác như âm điệu hòa quyện cùng cảnh vật xung quanh, âm thanh vọng lại từ vách núi, tiếng suối chảy vu vơ cũng trở thành một phần hoàn mỹ của bản cầm âm này.
Thoáng hoảng hốt, trước mắt nàng như hiện ra khung cảnh một đôi nam nữ yêu nha sâu đậm, trải qua vô số ngọt ngào từ nhỏ đến khi trưởng thành, tưởng như được hưởng cuộc đời hoàn mỹ bên cạnh người mình yêu, đặt chân vào thiên đường…
Nhưng tình yêu đó lại bị cuốn vào vòng xoay của những cuộc đấu tranh chính trị gay gắt, để kết quả cuối cùng để lại tiếc hận cho các thế hệ mai sau, thiên đường chỉ gần trong gang tấc lại vĩnh viễn không thể với tới được nữa, khiến người nghe vừa đau nhói, vừa tiếc hận thương xót…
Phượng Nghi liên tưởng đến số phận mình, mặc dù cả đời nàng chưa từng đem lòng yêu một nam nhân, nhưng thân là người đã định trước sẽ trở thành nhân vật đứng đầu gia tộc, tất cả những thủ đoạn chính trị, những mặt tối tăm của cái gọi là quyền lực nàng biết rất rõ.
So với những nam nữ yêu nhau một lần rồi vụt tắt, nữ nhân cô đơn chèo chống cả một gia tộc hàng đầu vũ trụ như nàng liệu có hạnh phúc hơn chăng?
Đinh…
Cầm âm kết thúc, Lạc Nam tay dừng trên dây đàn…
Liếc nhìn sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt “Phượng Cửu Huyền” đỏ hoe, hắn không nhịn được hỏi:
“Nàng khóc à?”
Âm thanh của nam nhân khiến Phượng Nghi bừng tỉnh, nàng vội vàng lau đi khóe mắt, yêu kiều hừ một tiếng:
“Nơi này hoang vu như vậy…bụi bay vào mắt của ta!”
Bắt gặp nụ cười của Lạc Nam, nàng đánh trống lãng hỏi: “Khúc đàn vừa rồi gọi là gì? Nghe cũng tạm được…”
“Tam Thốn Thiên Đường…” Lạc Nam hồi đáp.
“Tam Thốn Thiên Đường…” Phượng Nghi lẩm bẩm trong miệng, có chút cảm thán nói:
“Cái tên này rất hay, thiên đường tưởng chừng chỉ gần trong ba tấc nhưng lại không thể nào chạm tới được, như gần mà cũng như xa…”
“Cũng giống như đôi nam nữ kia, tưởng như cả đời hạnh phúc trọn vẹn, nào đâu cách biệt nhân gian…”
Lạc Nam âm thầm gật đầu, sau khi nghe cố sự về Phượng Cốt Sơn và Phượng Lệ Suối, hắn đã ngay lập tức nghĩ đến khúc cổ cầm này.
“Trước giờ chỉ nghe thế nhân đồn Côn Lôn Thiếu Chủ phong lưu đa tình, thiên phú siêu quần, thực lực nổi bật!” Phượng Nghi Nữ Đế có chút trêu chọc:
“Không ngờ ngươi lại tài hoa như vậy, nếu để những người ái mộ của ngươi biết được, sợ rằng số lượng nữ tử điên cuồng sẽ lại gia tăng!”
“Còn nàng thì sao? liệu có điên cuồng vì ta?” Lạc Nam nháy mắt hỏi ngược lại.
“Haha!” Phượng Nghi Nữ Đế hài hước cười:
“Cầm âm của ta cũng đâu thua kém ngươi, vì sao phải mê muội?”
Kiêu ngạo nói một tiếng, trước mặt nàng đã xuất hiện một thanh Cổ Cầm làm bằng gỗ đỏ rực như lửa đỏ, bên trên có điêu khắc Phượng Hoàng bay múa, vô cùng