Con Đường Bá Chủ

Chương 1687


trước sau



Sự mềm mại của đôi môi, hương thơm ngọt ngào qua từng hơi thở, mùi vị nồng nàng của hương tân ngọc dịch, cảm giác ướt át của chiếc lưỡi đinh hương…
Tất cả tạo nên một cảm giác khiến Lạc Nam phải mê say, đắm chìm vào trong đó…
“Lần trước rõ ràng cũng đã hôn rất nhiều, sao nàng lại rụt rè như thế?” Lạc Nam trong lòng có chút nghi hoặc.

Mặc dù hắn và Phượng Cửu Huyền chỉ ái ân bên trong Phượng Hoàng Bí Cảnh, nhưng khi đó hai người hôn nhau không ít lần, nàng đã biết cách đáp lại nụ hôn một cách uyển chuyển…
Vậy mà lúc này khi ôm hôn nàng, Lạc Nam cảm nhận được mỹ nhân trong lòng toàn thân mềm nhũn yếu ớt vô lực, mặc cho hắn xâm chiếm từng ngõ ngách trong miệng nàng một cách bị động, chiếc lưỡi thơm tho chỉ nằm im để hắn nhấm nháp…
“Chắc là do thẹn thùng…”
Lạc Nam đưa ra một lý do thuyết phục, tiếp tục hôn môi nàng.

Phượng Nghi chỉ cảm thấy linh hồn mình như đang lơ lửng trên mây, một cảm giác kỳ quái không nói nên lời nhưng lại khiến người ta say đắm như muốn chìm vào trong đó…
Với kinh nghiệm tình trường và tình yêu nam nữ bằng không của mình, nàng không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm xúc bây giờ…
Có lẽ chỉ là hai từ “không tệ”…
Nhưng ngay ở khoảnh khắc sau đó, khi lòng tham của nam nhân vĩnh viễn không có giới hạn, một tay hắn chẳng biết từ bao giờ đã tìm đến bầu sữa vừa vặn nắm lấy.

Điều này không khiến Phượng Nghi tỉnh táo, ngược lại với một nữ nhân lần đầu biết được tư vị ngọt ngào, thân thể nàng càng mềm hơn, hô hấp càng dồn dập hơn…
Lúc này vừa lúc mặt trời đã khuất dạng sau vách núi, màn đêm buông xuống, ánh trăng thơ mộng phản chiếu dưới dòng suối trong veo, xung quanh vắng lặng yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm môi lưỡi quấn quít ướt át của đôi nam nữ.

Phượng Nghi Nữ Đế từ đầu đến cuối vẫn luôn mơ mơ màng màng, dù là một Thiên Yêu Đế hàng thật giá thật nhưng lúc này nàng chẳng khác nào một con thỏ trắng nhỏ rơi vào hang ổ của một lão sói xám gian xảo.

Với kinh nghiệm tình trường dày đặc, Lạc Nam thật sự hiểu rõ mạch cảm xúc của một nữ nhân vô cùng lô hỏa thuần thanh.

Một thời gian nàng và hắn vẫn luôn ở gần, nàng dẫn hắn tham quan khắp trời nam đất bắc Hỏa Phượng Tộc…tuy khoảng cách không quá xa nhưng nàng vẫn luôn giữ thái độ đề phòng với hắn.

Trước tình cảnh đó, Lạc Nam cũng không hề vội vàng, mặc cho nàng đề phòng hắn cũng chưa từng có chút động thái tiến tới.

Điều này vô tình khiến Phượng Nghi trở nên chủ quan, không còn giữa khoảng cách nhất định với hắn nữa.

Đỉnh điểm là khi dùng hai khúc đàn chạm đến trái tim và mạch cảm xúc của nàng, tất cả phòng tuyến của mỹ nhân dường như sụp đổ.

Và cũng chỉ chờ có như vậy, Lạc Nam lập tức tấn công như vũ bão khiến mỹ nhân không kịp trở tay.


Mãi đến khi cảm thấy toàn thân mát lạnh, Phượng Nghi đã phát hiện thân thể của mình đã bị lột trần trụi không còn mảnh vải.

Tóc dài như ngân hà chảy xuống thành thác, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, bờ mi cong cong, chân mày lá liễu, mũi quỳnh môi đỏ, làn da trắng nõn nà không chút tỳ vết, chiếc cổ cao thẳng kiêu ngạo của phượng hoàng, bầu sữa không quá lớn cũng chẳng nhỏ chút nào, tròn trịa đầy đặn được hai hạt hồng ngọc tô điểm đang dần săn cứng lên.

Trượt qua vòng eo bằng phẳng thon thả không xương, xuống dưới một chút chính là thảm cỏ thơm thất sắc nằm trên gò mu ngạo kiều được cắt tải thành hình tam giác, tuy không rậm rạp nhưng đủ che giấu nguyệt động mê người đó…
“Không…” Phượng Nghi hốt hoảng, đôi chân dài miên man khéo léo nhanh chóng khép lại chặt chẽ.

Nàng phát hiện mình đang trần như nhộng nằm trên một vườn hoa mềm bên cạnh Phượng Lệ Suối, có vách núi rộng lớn của Phượng Cốt Sơn che phủ mỹ quan, nhưng lại không thể trốn khỏi ánh mắt của nam nhân đang gần trong gang tấc.

Môi hắn vẫn chưa rời môi nàng, hắn dùng nụ hôn dài để mê hoặc tâm trí nàng, để nàng không hay biết từng động tác của hắn.

Nam nhân này chẳng lẽ tu luyện mị công sao?
Cắn mạnh vào đầu lưỡi nam nhân để thoát khỏi nụ hôn của hắn, Phượng Nghi giận dữ quát:
“Y phục của ta đâu? ngươi dùng Mị Thuật với ta à?”
Phượng Nghi quên mất một điều hiện tại nàng chỉ là Địa Yêu Đế trong thân thể Phượng Cửu Huyền, tu vi không còn ở trạng thái toàn thịnh, lại thêm trong lòng rối loạn cho nên mới dễ dàng bị Lạc Nam bắt lấy cảm xúc chân thật nhất.

“Xuân tiêu nhất khắc vạn kim khó cầu, y phục của nàng đã hóa thành hoa lửa mỹ lệ!” Lạc Nam ôn nhu nhìn nữ nhân dưới thân mình.

Ánh trăng không quá sáng nhưng lại đủ để ngọc thể của nàng như ẩn như hiện, quả thật là sự hấp dẫn trí mạng của một nam nhân.

Hắn đương nhiên không lão luyện đến mức cởi đi từng kiện y phục trên người mà khiến nàng không hề hay biết.

Chỉ đơn giản là một tia Đế Diễm bùng lên, mọi thứ liền nước chảy thành sông.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, cảm nhận được hơi thở ngày càng nóng lên của hắn, Phượng Nghi lắc đầu dữ dội, nàng cố lấy lại bình tĩnh lớn tiếng:
“Không thể tiến xa thêm, ta là…”
“Suỵt…” Lạc Nam đặt ngón tay lên môi nàng, nở nụ cười ôn nhu nói:
“Nàng chính là nữ nhân của ta!”
Hắn một tay chỉ lên trời cao, một tay chạm xuống mặt đất, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng thủ thỉ:
“Trời làm chăn, đất làm giường…Lạc Nam ta muốn cùng nàng kết làm phu thê, cả đời không thay đổi!”
Phượng Nghi Nữ Đế ánh mắt mê ly, từng lời từng câu của hắn như ẩn chứa ma lực oanh tạc trái tim nàng.

Cảm xúc dần lấn át lý trí, bao đêm dài đằng đẳng cô đơn như màn đêm bị ánh trăng xua tan tăm tối.

Âm thanh của nàng như nghẹn lại, bao lời từ chối, bao lời muốn tiết lộ thân phận dừng lại nơi cổ họng không thốt nên câu.

Nàng như một thiếu nữ đang tận hưởng sự yêu chiều của tình lang, cảm giác không quá chân thật lại khiến lòng người mê luyến.

“Ưm…”
Một bên bầu sữa đã bị nam nhân ngậm vào trong miệng, ở phía bên cạnh bàn tay hắn đem bầu vú của nàng nắn bóp trêu đùa thành các loại hình dạng khác nhau.

Vừa thô bạo lại không mất dịu dàng, nhấn chìm linh hồn nữ nhân vào trong từng động tác.

Mãi đến khi Lạc Nam đem thanh vũ khí nóng hổi mạnh mẽ và bá đạo kia đặt ngay cửa mình nàng, Phượng Nghi Nữ Đế mới giật mình phát hiện chẳng biết từ bao giờ cô bé của nàng đã sớm ướt đẫm nước.

“Phi, thân thể Cửu Huyền nhạy cảm quá…” Nàng trong lòng gắt một tiếng.

Ánh mắt Phượng Nghi trở nên phức tạp…
Vừa không muốn, vừa khó xử, vừa luyến tiếc, vừa chờ mong…
Đã vô số năm rồi, tâm cảnh của nàng lần đầu tiên trở nên hoảng loạn đến mức như vậy.

Lý trí chính thức bị cảm xúc lấn át, nàng chỉ có thể tự biện hộ trong lòng những lý do như tự an ủi mình:
“Ta chỉ muốn giúp Cửu Huyền và hắn càng thêm gắn kết, dù sao thì hai người đã sớm ái ân, cả đời Cửu Huyền cũng không thể một người cô độc như ta được!”
“Nhân tiện bổn tọa cũng muốn nhanh chóng lĩnh ngộ Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh, kẻ thù hiện tại quá nhiều, mạnh lên càng nhanh càng tốt!”
“Ta chỉ xem nam nhân này là công cụ, sau khi mọi chuyện hoàn thành…xem như chưa có gì diễn ra là được!”
“Đúng vậy, chuyện lần này chỉ có trời biết và đất biết!”
Lạc Nam thấy nàng không phản đối động tác của mình, hạ thân dùng lực đẩy mạnh…
Ót…
Âm thanh lầy lội ướt át vang lên giữa màn đêm tỉnh lặng, côn thịt như ngựa quen đường cũ xuyên thấu mà vào, một lần duy nhất chạm đến đỉnh hoa tâm của nữ nhân.

“Á…chết mất thôi…”
Phượng Nghi toàn thân run lên bần bật, tình thủy như suối nguồn phun trào, vô số dây thần kinh được kéo căng, cảm giác kích thích khi hạ thể được lắp đầy không có lời nào diễn tả được.


“Nàng thật là…”
Lạc Nam cảm giác được hai vách thịt âm động của nàng siết chặt lấy thân côn, một dòng nước ấm phun trào, mỹ nhân dưới thân hồn phi thiên ngoại.

Hắn không nghĩ đến thân thể của nàng ngày càng nhạy cảm, chỉ mới tiến sâu vào một lần duy nhất đã tiết thân, đạt đến đỉnh cao của khoái hoạt.

Hắn đâu ngờ được rằng mặc dù là thân thể của Phượng Cửu Huyền, nhưng linh hồn thuộc về Phượng Nghi.

Lần đầu kết hợp cùng nam nhân, hắn lại đâm lúc cán một cách đầy dứt khoác, nàng làm sao có thể chịu đựng nỗi?
Chuyện này chẳng khác nào trai tơ lần đầu được tiến vào cơ thể của nữ tử, chỉ một chút thoáng qua chưa kịp cầm cự đã

bắn ra dữ dội như núi lửa phun trào rồi.

“Cửu Huyền, nàng là Hỏa Phượng chứ cũng không phải Thủy Phượng nha, vì sao nước nhiều như vậy?” Bên dưới nơi tư mật kết hợp giữa hai người, dung dịch vẫn tuôn ra như suối, Lạc Nam nhịn không được mở miệng trêu chọc.

Phượng Nghi nghe hắn gọi tên nữ nhi của mình, chẳng biết vì sao cảm thấy không thoải mái, bèn hít sâu một hơi đề nghị:
“Đừng nói gì cả, ta muốn tận hưởng…”
“Được rồi!” Lạc Nam mỉm cười, cúi đầu mút nhẹ nhũ hoa đỏ mộng, cảm nhận được cô bé của nàng đã sẳn sàng nghênh đón, hắn lại tiếp tục động tác.

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch…
Không còn những âm thanh nhỏ nhẹ chậm rãi như lúc đầu, hiện tại là tần suất âm thanh dày đặc hơn, mạnh mẽ hơn, to lớn hơn…
“Hừ…ừm…ưm…sâu quá rồi…”
Phượng Nghi cong lên thân người đón lấy từng cú thúc hữu lực đầy nồng nhiệt của Lạc Nam.

Tứ chi quấn quít, Lạc Nam nằm sấp trên cơ thể mềm mại của nàng mà ân ái.

Môi hai người lại quấn lấy nhau.

Lần này Phượng Nghi có kinh nghiệm, nàng vừa rên rỉ trong cơn khoái tình, vừa biết dùng môi lưỡi phối hợp với nụ hôn của hắn.

Bên dưới côn thịt to lớn như muốn xé tan thân thể nàng sau mỗi một nhịp, nhưng kỳ lạ ở chỗ nàng không cảm thấy đau đớn chút nào, ngược lại ngày càng sung sướng.

“Lắc mông đi nàng, phối hợp với ta…để ta cảm nhận được từng tấc da thịt của nàng!”
Lạc Nam hướng dẫn mỹ nhân, giúp nàng có một đêm hoàn mỹ.

“Lắc mông cái đầu ngươi!” Phượng Nghi trong lòng thầm mắng, nàng làm sao có thể làm ra hành vi xấu hổ như vậy?
Đáng tiếc mọi thứ không phải do nàng quyết định.

Khi Lạc Nam đem thân thể nàng lật úp xuống, kéo lấy bờ mông tròn trịa của nàng vểnh cao lên.

Hắn sắp xếp Phượng Nghi như nửa quỳ nửa nằm, từ phía sau thúc đẩy côn thịt cắm từng cú thật mạnh.

“Á….

sướng…sướng…sao có thể sướng đến như vậy…”
Phượng Nghi không ngờ đến vẫn còn tư thế khác, trải nghiệm cảm giác chật nít hơn, đâm vào càng sâu hơn, môi nàng chảy ra nước bọt, ánh mắt mộng mị, rên rỉ từng âm thanh đứt quảng và vô nghĩa.

Trong cơn động tình, bản năng của nữ nhân khiến nàng dần biết cách lắc lư vòng eo để tăng cường độ ma sát của hai bộ phận tư mật.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Nàng vẫn là cực kỳ nhạy cảm, chỉ sau hàng trăm lần công kích từ phía sau, toàn thân Phượng Nghi co rúm lại, u cốc chật hẹp như muốn ép dẹp tiểu huynh đệ của Lạc Nam khiến hắn phải gồng mình bắn mạnh.

“Á, nóng quá…đầy quá rồi huhu…”
Phượng Nghi sung sướng đến mức khóc lên, cảm xúc dào dạt làm nàng thật sự không ức chế được.

“Nàng tuyệt vời quá…”
Lạc Nam càng ôm siết lấy nàng vào trong lòng.

Hắn đặt nàng nằm nghiêng sang một bên, kéo một cái chân dài gác lên đùi mình, từ phía sau bắt đầu kết hợp.

Ở tư thế này, Phượng Nghi phải quay cổ lại để hôn môi hắn, tay hắn thì luồn qua phía trước trêu chọc hai bầu sữa của nàng.

Lạc Nam thấy nàng thỏa mãn, niềm tự hào của một nam nhân tăng mạnh, tiếp tục thực hành các tư thế khác biệt.

“Chỉ có một lần duy nhất, thôi thì tận tình trải nghiệm vậy…”
Phượng Nghi lại tự an ủi mình trước khi chủ động mở ra hai chân ngồi xuống côn thịt của hắn.


Khi tình cảm, thể xác và linh hồn hòa cùng một thể, Phượng Nghi chợt nhận ra có vô số khẩu quyết cao thâm huyền ảo tiến vào ký ức của nàng.

Nàng nhận ra Lạc Nam đang cố truyền thụ cho mình một bộ công pháp nào đó.

Lo lắng từ chối sẽ khiến hắn nghi ngờ, nàng cũng dễ dàng mở ra linh hồn đón nhận.

“Long Tiên Thánh Điển sao?” Phượng Nghi lẩm bẩm đọc tên công pháp.

Cùng lúc đó, trên đỉnh Ngô Đồng Thụ, trong tổ chim của Tộc Trưởng, Phượng Cửu Huyền đang chăm chú vận chuyển lực lượng trong cơ thể của mẫu thân mình, vui sướng thầm nghĩ:
“Hiện tại được trải nghiệm lực lượng của Thiên Yêu Đế, tin chắc rằng thời gian đột phá của ta sẽ rất ngắn hơn đáng kể!”
Nói xong tiếp tục quyết tâm bế quan, không hề hay biết cơ thể mảnh mai yếu đuối của mình đang bị một nam nhân vùi dập với đủ loại tư thế.

Đáng nói hơn, mẫu thân của nàng là đồng phạm tiếp tay, giao trứng cho ác.


Long Tộc Mật Điện…
Long Ngạo Thiên ngồi ở vị trí chủ chốt, phía dưới là hầu hết thành viên cao cấp của Tru Nghịch Liên Minh.

Ngoài ra, còn có những người lẽ ra không nên tồn tại.

Săn Ma Điện Chủ, Thái Thượng Đan Đế!
“Quyết định đã lập, nếu thật sự đúng như Long Tộc Trưởng tiên đoán, Săn Ma Điện chúng ta sẽ toàn diện ra tay hỗ trợ!” Săn Ma Điện Chủ nghiêm nghị nói.

“Yên tâm, chắc chắn không để Săn Ma Điện phá hư quy tắc!” Long Ngạo Thiên cười tự tin:
“Nếu không dám chắc, ta và các vị cũng không dốc nhiều công sức đến như vậy!”
“Cứ như vậy đi!” Thái Thượng Đan Đế nhẹ gật đầu, tay vuốt râu dài, ánh mắt lẫm liệt sát cơ:
“Đan Thần Đại Hội lần này thực chất sẽ là Tru Nghịch Đại Hội!”
“Kế này nếu thành, vạn năm tới chúng ta không cần lo lắng!” Chư vị Thần Thú Tộc Trưởng ngửa đầu cười to.

Long Ngạo Thiên mỉm cười, ra hiệu cho tất cả mọi người rút lui, chỉ nháy mắt ra hiệu cho một lão già ở lại.

Rất nhanh, hiện trường chỉ còn lại hai người.

Long Ngạo Thiên nhìn lão già đề nghị: “Lần hành động này cực kỳ quan trọng, trước mắt có chuyện nhờ Phó Điện Chủ Trận Điện hỗ trợ!”
“Long Tộc Trưởng cứ nói, chỉ cần nằm trong phạm vi của lão phu, ta sẽ toàn lực trợ giúp!” Phó Điện Chủ Trận Điện vỗ vỗ ngực.

“Mang theo bọn hắn, bí mật giải trừ tất cả phong ấn tại Bạo Loạn Luân Hồi Vực!” Long Ngạo Thiên ánh mắt híp lại nói.

“Bọn hắn? là ai?” Phó Trận Điện Chủ hiếu kỳ lên tiếng.

Đúng lúc này, hắn kinh dị phát hiện sau lưng của Long Ngạo Thiên chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện ba bóng người phủ kín trong áo choàng.

“Chúng ta là ai không quan trọng!” Một người trong đó lạnh lùng nói:
“Quan trọng nhất là để gia tăng tỷ lệ Tru Nghịch thành công, phong ấn tại Bạo Loạn Luân Hồi Vực bắt buộc phải giải!”
Phó Điện Chủ Trận Điện liếc nhìn ba người, lại nhìn sang Long Ngạo Thiên.

Cuối cùng điên cuồng nở nụ cười:
“Lập tức hành động!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện