Sự mềm mại của đôi môi, hương thơm ngọt ngào qua từng hơi thở, mùi vị nồng nàng của hương tân ngọc dịch, cảm giác ướt át của chiếc lưỡi đinh hương…
Tất cả tạo nên một cảm giác khiến Lạc Nam phải mê say, đắm chìm vào trong đó…
“Lần trước rõ ràng cũng đã hôn rất nhiều, sao nàng lại rụt rè như thế?” Lạc Nam trong lòng có chút nghi hoặc.
Mặc dù hắn và Phượng Cửu Huyền chỉ ái ân bên trong Phượng Hoàng Bí Cảnh, nhưng khi đó hai người hôn nhau không ít lần, nàng đã biết cách đáp lại nụ hôn một cách uyển chuyển…
Vậy mà lúc này khi ôm hôn nàng, Lạc Nam cảm nhận được mỹ nhân trong lòng toàn thân mềm nhũn yếu ớt vô lực, mặc cho hắn xâm chiếm từng ngõ ngách trong miệng nàng một cách bị động, chiếc lưỡi thơm tho chỉ nằm im để hắn nhấm nháp…
“Chắc là do thẹn thùng…”
Lạc Nam đưa ra một lý do thuyết phục, tiếp tục hôn môi nàng.
Phượng Nghi chỉ cảm thấy linh hồn mình như đang lơ lửng trên mây, một cảm giác kỳ quái không nói nên lời nhưng lại khiến người ta say đắm như muốn chìm vào trong đó…
Với kinh nghiệm tình trường và tình yêu nam nữ bằng không của mình, nàng không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm xúc bây giờ…
Có lẽ chỉ là hai từ “không tệ”…
Nhưng ngay ở khoảnh khắc sau đó, khi lòng tham của nam nhân vĩnh viễn không có giới hạn, một tay hắn chẳng biết từ bao giờ đã tìm đến bầu sữa vừa vặn nắm lấy.
Điều này không khiến Phượng Nghi tỉnh táo, ngược lại với một nữ nhân lần đầu biết được tư vị ngọt ngào, thân thể nàng càng mềm hơn, hô hấp càng dồn dập hơn…
Lúc này vừa lúc mặt trời đã khuất dạng sau vách núi, màn đêm buông xuống, ánh trăng thơ mộng phản chiếu dưới dòng suối trong veo, xung quanh vắng lặng yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm môi lưỡi quấn quít ướt át của đôi nam nữ.
Phượng Nghi Nữ Đế từ đầu đến cuối vẫn luôn mơ mơ màng màng, dù là một Thiên Yêu Đế hàng thật giá thật nhưng lúc này nàng chẳng khác nào một con thỏ trắng nhỏ rơi vào hang ổ của một lão sói xám gian xảo.
Với kinh nghiệm tình trường dày đặc, Lạc Nam thật sự hiểu rõ mạch cảm xúc của một nữ nhân vô cùng lô hỏa thuần thanh.
Một thời gian nàng và hắn vẫn luôn ở gần, nàng dẫn hắn tham quan khắp trời nam đất bắc Hỏa Phượng Tộc…tuy khoảng cách không quá xa nhưng nàng vẫn luôn giữ thái độ đề phòng với hắn.
Trước tình cảnh đó, Lạc Nam cũng không hề vội vàng, mặc cho nàng đề phòng hắn cũng chưa từng có chút động thái tiến tới.
Điều này vô tình khiến Phượng Nghi trở nên chủ quan, không còn giữa khoảng cách nhất định với hắn nữa.
Đỉnh điểm là khi dùng hai khúc đàn chạm đến trái tim và mạch cảm xúc của nàng, tất cả phòng tuyến của mỹ nhân dường như sụp đổ.
Và cũng chỉ chờ có như vậy, Lạc Nam lập tức tấn công như vũ bão khiến mỹ nhân không kịp trở tay.
Mãi đến khi cảm thấy toàn thân mát lạnh, Phượng Nghi đã phát hiện thân thể của mình đã bị lột trần trụi không còn mảnh vải.
Tóc dài như ngân hà chảy xuống thành thác, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, bờ mi cong cong, chân mày lá liễu, mũi quỳnh môi đỏ, làn da trắng nõn nà không chút tỳ vết, chiếc cổ cao thẳng kiêu ngạo của phượng hoàng, bầu sữa không quá lớn cũng chẳng nhỏ chút nào, tròn trịa đầy đặn được hai hạt hồng ngọc tô điểm đang dần săn cứng lên.
Trượt qua vòng eo bằng phẳng thon thả không xương, xuống dưới một chút chính là thảm cỏ thơm thất sắc nằm trên gò mu ngạo kiều được cắt tải thành hình tam giác, tuy không rậm rạp nhưng đủ che giấu nguyệt động mê người đó…
“Không…” Phượng Nghi hốt hoảng, đôi chân dài miên man khéo léo nhanh chóng khép lại chặt chẽ.
Nàng phát hiện mình đang trần như nhộng nằm trên một vườn hoa mềm bên cạnh Phượng Lệ Suối, có vách núi rộng lớn của Phượng Cốt Sơn che phủ mỹ quan, nhưng lại không thể trốn khỏi ánh mắt của nam nhân đang gần trong gang tấc.
Môi hắn vẫn chưa rời môi nàng, hắn dùng nụ hôn dài để mê hoặc tâm trí nàng, để nàng không hay biết từng động tác của hắn.
Nam nhân này chẳng lẽ tu luyện mị công sao?
Cắn mạnh vào đầu lưỡi nam nhân để thoát khỏi nụ hôn của hắn, Phượng Nghi giận dữ quát:
“Y phục của ta đâu? ngươi dùng Mị Thuật với ta à?”
Phượng Nghi quên mất một điều hiện tại nàng chỉ là Địa Yêu Đế trong thân thể Phượng Cửu Huyền, tu vi không còn ở trạng thái toàn thịnh, lại thêm trong lòng rối loạn cho nên mới dễ dàng bị Lạc Nam bắt lấy cảm xúc chân thật nhất.
“Xuân tiêu nhất khắc vạn kim khó cầu, y phục của nàng đã hóa thành hoa lửa mỹ lệ!” Lạc Nam ôn nhu nhìn nữ nhân dưới thân mình.
Ánh trăng không quá sáng nhưng lại đủ để ngọc thể của nàng như ẩn như hiện, quả thật là sự hấp dẫn trí mạng của một nam nhân.
Hắn đương nhiên không lão luyện đến mức cởi đi từng kiện y phục trên người mà khiến nàng không hề hay biết.
Chỉ đơn giản là một tia Đế Diễm bùng lên, mọi thứ liền nước chảy thành sông.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, cảm nhận được hơi thở ngày càng nóng lên của hắn, Phượng Nghi lắc đầu dữ dội, nàng cố lấy lại bình tĩnh lớn tiếng:
“Không thể tiến xa thêm, ta là…”
“Suỵt…” Lạc Nam đặt ngón tay lên môi nàng, nở nụ cười ôn nhu nói:
“Nàng chính là nữ nhân của ta!”
Hắn một tay chỉ lên trời cao, một tay chạm xuống mặt đất, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng thủ thỉ:
“Trời làm chăn, đất làm giường…Lạc Nam ta muốn cùng nàng kết làm phu thê, cả đời không thay đổi!”
Phượng Nghi Nữ Đế ánh mắt mê ly, từng lời từng câu của hắn như ẩn chứa ma lực oanh tạc trái tim nàng.
Cảm xúc dần lấn át lý trí, bao đêm dài đằng đẳng cô đơn như màn đêm bị ánh trăng xua tan tăm tối.
Âm thanh của nàng như nghẹn lại, bao lời từ chối, bao lời muốn tiết lộ thân phận dừng lại nơi cổ họng không thốt nên câu.
Nàng như một thiếu nữ đang tận hưởng sự yêu chiều của tình lang, cảm giác không quá chân thật lại khiến lòng người mê luyến.
“Ưm…”
Một bên bầu sữa đã bị nam nhân ngậm vào trong miệng, ở phía bên cạnh bàn tay hắn đem bầu vú của nàng nắn bóp trêu đùa thành các loại hình dạng khác nhau.
Vừa thô bạo lại không mất dịu dàng, nhấn chìm linh hồn nữ nhân vào trong từng động tác.
Mãi đến khi Lạc Nam đem thanh vũ khí nóng hổi mạnh mẽ và bá đạo kia đặt ngay cửa mình nàng, Phượng Nghi Nữ Đế mới giật mình phát hiện chẳng biết từ bao giờ cô bé của nàng đã sớm ướt đẫm nước.
“Phi, thân thể Cửu Huyền nhạy cảm quá…” Nàng trong lòng gắt một tiếng.
Ánh mắt Phượng Nghi trở nên phức tạp…
Vừa không muốn, vừa khó xử, vừa luyến tiếc, vừa chờ mong…
Đã vô số năm rồi, tâm cảnh của nàng lần đầu tiên trở nên hoảng loạn đến mức như vậy.
Lý trí chính thức bị cảm xúc lấn át, nàng chỉ có thể tự biện hộ trong lòng những lý do như tự an ủi mình:
“Ta chỉ muốn giúp Cửu Huyền và hắn càng thêm gắn kết, dù sao thì hai người đã sớm ái ân, cả đời Cửu Huyền cũng không thể một người cô độc như ta được!”
“Nhân tiện bổn tọa cũng muốn nhanh chóng lĩnh ngộ Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh, kẻ thù hiện tại quá nhiều, mạnh lên càng nhanh càng tốt!”
“Ta chỉ xem nam nhân này là công cụ, sau khi mọi chuyện hoàn thành…xem như chưa có gì diễn ra là được!”
“Đúng vậy, chuyện lần này chỉ có trời biết và đất biết!”
Lạc Nam thấy nàng không phản đối động tác của mình, hạ thân dùng lực đẩy mạnh…
Ót…
Âm thanh lầy lội ướt át vang lên giữa màn đêm tỉnh lặng, côn thịt như ngựa quen đường cũ xuyên thấu mà vào, một lần duy nhất chạm đến đỉnh hoa tâm của nữ nhân.
“Á…chết mất thôi…”
Phượng Nghi toàn thân run lên bần bật, tình thủy như suối nguồn phun trào, vô số dây thần kinh được kéo căng, cảm giác kích thích khi hạ thể được lắp đầy không có lời nào diễn tả được.
“Nàng thật là…”
Lạc Nam cảm giác được hai vách thịt âm động của nàng siết chặt lấy thân côn, một dòng nước ấm phun trào, mỹ nhân dưới thân hồn phi thiên ngoại.
Hắn không nghĩ đến thân thể của nàng ngày càng nhạy cảm, chỉ mới tiến sâu vào một lần duy nhất đã tiết thân, đạt đến đỉnh cao của khoái hoạt.
Hắn đâu ngờ được rằng mặc dù là thân thể của Phượng Cửu Huyền, nhưng linh hồn thuộc về Phượng Nghi.
Lần đầu kết hợp cùng nam nhân, hắn lại đâm lúc cán một cách đầy dứt khoác, nàng làm sao có thể chịu đựng nỗi?
Chuyện này chẳng khác nào trai tơ lần đầu được tiến vào cơ thể của nữ tử, chỉ một chút thoáng qua chưa kịp cầm cự đã