“Nơi này là…Đế Thiên Tiên Ma Giới?”
Từ Tuế Nguyệt Cung bước ra, Tuế Nguyệt thoáng sững sờ.
Không nghĩ đến Lạc Nam lại đưa nàng đến thời kỳ Thượng Cổ, nơi Đế Thiên Tiên Ma Giới vẫn cực kỳ phồn vinh, các chủng tộc hùng mạnh tầng tầng lớp lớp.
“Đúng là Đế Thiên Tiên Ma Giới, cách thời gian Luân Hồi Thụ hiện thế còn khoảng nghìn năm!” Lạc Nam có chút cảm khái nói.
“Dị Không Gian ở nơi nào?” Tuế Nguyệt hỏi.
“Không cần gấp gáp, nàng cứ đi theo ta là được!” Lạc Nam mỉm cười.
Tuế Nguyệt im lặng không đáp, mặc dù nàng không biết cái tên này vì sao không trực tiếp mang mình đi lấy Dị Không Gian, nhưng đã hắn đề nghị như vậy…nàng sẽ không ý kiến.
Hai người từ trên không trung, muốn hạ mình rơi xuống Đế Thiên Tiên Ma Giới.
Bất chợt, một khung cảnh chiến đấu thu hút sự chú ý của Lạc Nam khiến hắn phải đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy bên trong tinh không, một đôi nam nữ đang bị Chiến Thuyền truy sát kịch liệt.
Đôi nam nữ có tu vi Đế Giả, nhưng Chiến Thuyền truy sát lại treo cờ của một băng Tinh Không Đạo Tặc đạt đến Đại Đế, rõ ràng là uy thế lớn hơn rất nhiều.
“Cố gắng lên, chỉ cần về đến gia tộc…chúng ta chắc chắn sẽ thoát nạn!” Nhìn thấy nữ nhân suy nhược, nam nhân thở hổn hển nói.
“Ừm!” Nữ nhân sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên cường gật đầu.
Hai người đang thi triển Thân Pháp đến cực hạn.
Nam nhân triển khai thân pháp khiến toàn thân như Lôi Đình chớp động, cơ thể hóa thành tàn ảnh Lôi Đình trượt dài trên không trung.
Còn nữ nhân cũng triển khai một bộ thân pháp biến toàn thân của nàng thành một luồng khí băng lạnh lẽo phiêu phù, những nơi đi qua đều để lại gió tuyết đầy trời.
Mặc dù như vậy, tốc độ của cả hai vẫn vô pháp sánh bằng Chiến Thuyền cao cấp của Tinh Không Đạo Tặc.
Chỉ sau vài đợt nhảy vọt, Chiến Thuyền đã lơ lửng trên đầu hai người.
“Khặc khặc, hai con chuột chạy đi đâu?”
Đứng bên trên thuyền, một đám Đạo Tặc bùng nổ sức mạnh, triển khai công kích nện thẳng xuống.
Trước thế công cường đại của kẻ địch, đôi nam nữ biết khó mà tiếp tục chạy trốn.
Cả hai cắn răng, cùng lúc kết ấn, ngưng tụ vũ kỹ đối kháng địch nhân.
“Lôi Hoành Trường Không!” Nam tử hiệu triệu vô số Lôi Đình phủ xuống quét ngang đấu trường.
“Lạc Nguyệt Băng Chưởng!” Nữ tử ánh mắt ngưng tụ, băng giá lạnh lẽo hình thành hư ảnh mặt trăng sau lưng nàng, một chưởng hùng mạnh đông cứng cả không gian như có thể băng phong cả mặt trăng xuất động.
Ánh mắt Lạc Nam híp lại nhìn một màn này, bờ môi lẩm bẩm:
“Lôi Hoành Trường Không…Lạc Nguyệt Băng Chưởng?”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Công kích song phương va chạm dữ dội, đôi nam nữ đã rất cố gắng đón đỡ thế công của đám Tinh Không Đạo Tặc, tuy nhiên nhân số và thực lực quá chênh lệch, hai người vẫn thổ huyết bay ngược giữa tinh không, trọng thương hấp hối.
“Hahaha, xử đẹp bọn chúng!” Đám Tinh Không Đạo Tặc hưng phấn muốn truy cùng diệt tận.
“Súc sinh, dám đụng vào người của Lạc Gia, các ngươi chán sống rồi sao?”
Đúng lúc này, một tiếng gầm phẫn nộ ngút trời vang lên.
RĂNG RẮC…
Không gian nứt ra, từ bên trong đó có hai lão già bước ra.
Bọn hắn râu trắng như tiên, sát cơ cuồn cuộn, trong tay ngưng tụ vô tận hàn băng:
“Lạc Nguyệt Băng Chưởng!”
OÀNH OÀNH OÀNH…
Uy thế Đại Đế bùng phát dữ dội, đem Chiến Thuyền của đám Tinh Không Đạo Tặc toàn diện đẩy lui.
“Hừ, Lạc Gia Song Tổ!”
Chứng kiến hai lão già, sắc mặt một đám Tinh Không Đạo Tặc tối sầm lại.
Biết đã không thể tiếp tục truy đuổi đôi nam nữ kia, bọn hắn quyết định rút lui.
Chiến Thuyền quay đầu, băng qua không gian biến mất dạng.
“Hừ!” Hai lão già giận dữ hừ một tiếng, cũng không tiếp tục truy sát, ngược lại tiến về phía hai tộc nhân của mình bắt đầu cứu trị.
Lạc Nam đứng lặng lẽ quan sát một màn này, khóe miệng nhếch lên một tia hứng thú nói:
“Thật là thú vị!”
“Bọn hắn là tổ tiên của ngươi sao?” Tuế Nguyệt Nữ Đế hỏi.
“Về một mặt nào đó, có thể xem là tổ tiên của Lạc Nam nhưng lại không có liên quan gì đến ta!” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, cười nói:
“Là tổ tiên của Lạc Ly và Lạc Huyên mới đúng!”
Lôi Hoành Trường Không, Lạc Nguyệt Băng Chưởng đều là thủ đoạn chiến đấu của Lạc Gia ở Việt Long Tinh thời còn ở hạ giới.
Liệu có ai sẽ nghĩ đến, tiền thân của bọn chúng xuất phát từ gia tộc Đại Đế ở Đế Thiên Tiên Ma Giới?
Không thể ngờ một cái Bát Cấp Gia Tộc chỉ có Luyện Hư Kỳ tồn tại như Lạc Gia lại từng có gốc gác không tồi như thế.
“Trước đây khi còn ở hạ giới, ta từng nghe những tin đồn rằng tổ tiên của Lạc Gia đã từng có người phi thăng Tiên Giới!” Lạc Nam nhếch miệng cười:
“Khi đó ta còn cho rằng đó chỉ là tin đồn nhảm vô căn cứ, hiện tại mới biết tất cả đều có căn nguyên của nó!”
Tuế Nguyệt nghe vậy hơi suy nghĩ một chút, mỉm cười nói ra: “Có thể thế hệ sau này của Lạc Gia đã không còn ai đủ khả năng phi thăng, nhưng quá khứ từng là Đại Đế cấp thế lực…lịch sử chắn hẳn sẽ còn sót lại chút cổ tịch ghi chép dính đến Tiên Giới, hậu bối sau khi tình cờ xem được nghĩ rằng đó là do tổ tiên của mình từng phi thăng lưu lại!”
Lạc Nam gật gật đầu, hắn cũng có cùng suy nghĩ với nàng, lại vuốt cằm nói tiếp:
“Sau khi Đế Thiên Tiên Ma Giới bị tàn phá, Việt Long Tinh cấp tốc suy tàn, Lạc Gia khó tránh khỏi việc nguyên khí đại thương, chấp nhận thích ứng với sự thật tàn khốc, đẳng cấp ngày càng thụt lùi, truyền thừa từ Đại Đế cấp Thế Lực dần dần thay đổi qua từng thế hệ để thích nghi với hoàn cảnh, cuối cùng chỉ còn lại nội tình của một cái Bát Cấp Thế Lực nơi hạ giới!”
“Bởi vì nếu vẫn giữ nguyên đẳng cấp vốn có của những Công Pháp, Vũ Kỹ như Lạc Nguyệt Băng Chưởng…e rằng hậu bối ngày sau không ai đủ khả năng tu luyện, mà hoàn cảnh Linh Khí thấp kém ở hạ giới cũng không đủ để tu luyện!”
“Có lẽ không chỉ riêng gì Lạc Gia, mà những thế lực, chủng tộc khác ở Việt Long Tinh cũng đã trải qua viễn cảnh tương tự!”
“Về sau đụng phải sự kiện “Kỷ Nguyên Trống”, Dạ Lang Tiên Tinh thí luyện, không biết Lạc Gia bằng vào bản lĩnh tự mình vượt qua kiếp nạn để tiếp tục sinh tồn hay Dạ Lang Tiên Tinh xem như thú nuôi, thịt một mớ để lại một mớ nuôi nhốt rồi thịt tiếp…mà vẫn tồn tại đến tận đời của ta!”
“Chỉ tiếc, Lạc Phá Lôi quá mức ngu xuẩn, dẫn đến toàn tộc truyền thừa vô số đời chấm dứt!”
Lạc Nam cảm khái không thôi, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ lịch sử và căn nguyên của Lạc Gia từ gốc đến ngọn.
“Haha, nếu không muốn gánh lấy những bi kịch đó, hiện tại chúng ta lập tức đi diệt Lạc Gia!” Tuế Nguyệt trêu chọc cười nói.
Lạc Nam sắc mặt tối sầm lại, không dám tưởng tượng nếu hiện tại mình diệt đi Lạc Gia sẽ có hậu quả gì.
Chẳng lẽ trở về thành một tên học sinh vừa thi đỗ Thủ Khoa nơi địa cầu, cùng cha nuôi bị kẻ thù giết hại, mọi thứ chấm dứt ngay từ chương đầu tiên?
“Công tử yên tâm đi, dù không có Lạc Gia, Hệ Thống cũng sẽ lựa chọn công tử, chỉ là ngươi sẽ xuất hiện ở một thân phận khác, sống một cuộc đời khác mà thôi!” Kim Nhi ngồi trên vai hắn chen miệng vào nói.
“Ồ, vì sao Hệ Thống ưa thích ta như vậy?” Lạc Nam vui vẻ hỏi:
“Chẳng lẽ ta vốn là chân mệnh thiên tử, đứa con của khí vận?”
“Xì…” Kim Nhi bĩu môi một tiếng khinh thường:
“Công tử ảo tưởng quá rồi đấy, Hệ Thống lựa chọn đương nhiên là có lý do của nó!”
“Lý do gì?” Lạc Nam tò mò.
“Lựa chọn Ký Chủ, Hệ Thống đương nhiên sẽ tuyển chọn nhân vật không tầm thường, tuổi tác còn trẻ để dễ dàng phát triển và đào tạo!” Kim Nhi giải thích nói:
“Công tử chính là Thủ Khoa của kỳ thi đại học năm đó, biết rèn luyện thân thể khi còn nhỏ, điểm số đứng đầu trên cả nước, có lý tưởng và hoài bão sống rõ ràng, Hệ Thống vì vậy mới chọn ngươi!”
“Đổi lại nếu công tử là một tên bất tài vô dụng, dù ngươi có chết một vạn lần Hệ Thống cũng không thèm ngó đến!”
Lạc Nam giật mình, thì ra là như vậy a…
Mọi thứ quả nhiên đều có nguyên nhân của nó, cũng may mình là thủ khoa ngành Quân Đội, thể lực và học thức đều có đủ nên mới lọt vào mắt xanh của Hệ Thống.
Bất quá dù rằng như vậy, nếu Lạc Gia bị diệt từ bây giờ, có lẽ hiện tại mình chưa chắc là Lạc Nam, chưa chắc có những thê tử như hoa như ngọc.
Nghĩ đến đây, hắn giận dữ nhìn Tuế Nguyệt nói:
“Nàng muốn nam nhân mà nàng chờ đợi lâu như vậy mới xuất hiện biến mất sao?”
“Đừng có tự nhận vơ!” Tuế Nguyệt liếc mắt: “Kẻ như ngươi ai mà thèm đợi?”
Lạc Nam cười haha, nắm lấy bàn tay mềm mại như nước của nàng.
Tuế Nguyệt rùng mình, muốn đem bàn tay rút ra.
“Đi! ta mang nàng đi lấy