Hai vị Đan Đế đã chấp nhận, để tránh đêm dài lắm mộng, Cẩn Hào liền mang theo bọn họ ra ngoài, chẳng những xóa sạch trí nhớ liên quan đến thiên phú của nữ nhi của mình, còn cẩn thận thay đổi trí nhớ thành nàng chỉ là đứa bé có được hai loại Linh Căn Thủy và Hỏa, ngoài ra không có gì đặc sắc.
Sau đó, hắn lại ban thưởng cho hai vị Đan Đế thật nồng hậu rồi mới đưa tiễn rời đi.
Vừa mới trở lại trong phòng, Cẩn Hào liền được các Trưởng Lão kéo vào một góc vắng.
Đại Trưởng Lão trầm giọng nói ra: “Gia chủ, thiên phú của tiểu thư thật sự quá mức nghịch thiên, dù là ở Đế Thiên Ta Ma Giới rộng lớn này cũng chưa từng nghe ai nói đến một người sở hữu cả Thời Gian và Không Gian linh căn!”
“Ta hiểu!” Cẩn Hào nghiêm túc gật đầu.
“Thiên phú như vậy nếu tiểu thư thuận lợi trưởng thành chính là đại phúc phận của Cẩn Gia chúng ta, nhưng nếu không may bị người khác biệt được sẽ dẫn đến đại họa!” Nhị Trưởng Lão hít sâu một hơi nói:
“Vậy nên chỉ có người chết mới giữ kín được bí mật tuyệt đối, chúng ta đề nghị bí mật giải quyết hai vị Đan Đế diệt khẩu!”
“Không được!” Cẩn Hào biến sắc nói: “Bọn họ đã chấp nhận bị thay đổi ký ức, chúng ta làm sao có thể giết người vô tội?”
“Gia chủ à, thay đổi ký ức chỉ có thể qua mặt những tu sĩ thông thường, nếu không may gặp những cường giả có bản lĩnh thông thiên, bọn hắn thậm chí có thể khôi phục cả ký ức bị mất!” Tam Trưởng Lão nhắc nhở nói:
“Vậy nên cách tốt nhất vẫn là loại trừ nguy cơ từ phút đầu!”
“Tuyệt đối không được!” Cẩn Hào nghiêm nghị quát: “Nếu vì an toàn của nữ nhi mà giết hai người vô tội, ngày sau người làm phụ thân như ta còn đâu mặt mũi để dạy dỗ nàng?”
“Hơn nữa cường giả có thủ đoạn thông thiên như các ngươi nói chắc gì đã thèm nhắm vào Cẩn Gia chúng ta!”
“Nhưng mà…” Chúng trưởng lão vẫn còn lo lắng.
“Không có nhưng nhị gì cả, ý của ta đã quyết!” Cẩn Hào chém đinh chặt sắt, thái độ đanh thép nói.
“Được rồi!” Chúng trưởng lão bất đắc dĩ tuân thuận.
“Gia chủ, ngươi cũng thay đổi ký ức của mấy người chúng ta đi!” Đại Trưởng Lão tiếp tục đề nghị:
“Chuyện này thật sự liên quan đến sự tồn vinh của gia tộc, thiên phú của tiểu thư chỉ nên để ngươi và Chủ Mẫu biết đến là được.
”
“Ta tin tưởng các vị trưởng lão.
” Cẩn Hào cảm động nói.
“Không được! đợi khi tiểu thư thật sự trưởng thành, khôi phục trí nhớ cho chúng ta cũng không muộn.
” Đám trưởng lão vẫn kiên quyết không thay đổi quyết định.
Cẩn Hào suy nghĩ lời bọn hắn nói cũng đúng, vì an toàn của nữ nhi…tốt nhất là bảo trì bí mật tuyệt đối.
Nghĩ đến đây, hắn nói: “Các vị thả lỏng tinh thần đi!”
Một đám Trưởng Lão cam tâm tình nguyện mở ra linh hồn mình, để Cẩn Hào thay đổi ký ức.
Làm xong tất cả, Cẩn Hào ra lệnh cho bọn hắn rút lui.
Tiến vào trong phòng, nhìn ngắm thê tử hiền diệu đang tràn đầy mẫu tính cho nữ nhi bú sữa, Cẩn Hào ánh mắt trở nên nhu hòa, chậm rãi ngồi xuống bên giường.
“Mọi chuyện ổn thỏa, không có làm khó dễ hai vị Đan Đế chứ?” Cẩn Huệ lo lắng hỏi.
Nàng là nữ nhân thông minh, biết kiểu gì các Trưởng Lão cũng vì lợi ích chung của gia tộc mà đề nghị loại trừ hậu hoạn.
Cẩn Hào ôn nhu mỉm cười: “Nàng yên tâm đi! nữ nhi của chúng ta chính là đại phúc tinh chiếu rọi, làm sao sẽ để người vô tội liên lụy?”
“Vậy thiếp an lòng!” Cẩn Huệ thở phào một hơi, cưng nựng khuôn mặt búng ra sữa của nữ nhi, giọng điệu vừa mừng vừa lo:
“Chỉ tiếc Cẩn Gia chúng ta quá yếu, không thể bảo hộ con trước mọi sống gió, thiên phú cao như vậy vừa là hữu hạnh cũng vừa là bất hạnh!”
Ánh mắt nàng đỏ hoe, giọng điệu nức nở: “Thời Gian và Không Gian, đã định trước hoàn cảnh lớn lên của nàng sẽ khác biệt những đứa trẻ bình thường!”
Cẩn Hào bất đắc dĩ thở dài, hắn hiểu ý của thê tử, phu thê hai người phải cố gắng để nữ nhi tiếp xúc với càng ít người càng tốt, tránh việc sở hữu thiên khú khủng bố bị bại lộ.
Mà một khi như vậy, đồng nghĩa với nữ nhi sẽ không có tuổi thơ vui sướng, thoải mái như nhiều đứa trẻ đồng trang lứa.
“Ta sẽ bí mật tìm mua hai loại Linh Căn Quả hệ Hỏa và Thủy để nữ nhi phục dụng để che giấu linh căn bẩm sinh của nàng!” Cẩn Hào nói:
“Chúng ta sẽ làm mọi cách để nữ nhi hạnh phúc trưởng thành!”
“Ừm!” Cẩn Huệ ngoan ngoãn tựa vào lòng phu quân.
“Nàng nói xem, nên đặt tên tiểu bảo bối là gì?” Cẩn Hào quan tâm hỏi.
“Chàng là phụ thân, sao chàng không đặt mà lại hỏi thiếp?” Cẩn Huệ che miệng cười khẽ.
“Khả năng đặt tên của ta đần độn, phu nhân nổi tiếng là tài nữ thông tuệ, chắc chắn sẽ đặt tên hay hơn ta!” Cẩn Hào cười haha.
Cẩn Huệ cũng biết phu quân nói lời thật lòng, ngắm nhìn nữ nhi bảo bối một hồi, yêu thương nói:
“Chàng nhìn tiểu bảo bối của chúng ta, làn da trắng sáng như đêm trăng rằm, đồng tử lấp lánh như sao, khi cười hai mắt to tròn híp lại như vầng trăng khuyết vậy…”
“Tất cả đều liên quan đến một chữ Nguyệt”
“Vậy gọi nàng là Cẩn Nguyệt, chàng thấy thế nào?”
“Cẩn Nguyệt, tên rất hay, rất xinh đẹp…” Cẩn Hào mừng rỡ không thôi, cúi đầu hôn nhẹ lên gò má tiểu nữ:
“Nguyệt Nhi của phụ thân!”
Oe oe oe oe oe…
Đứa trẻ khóc lên, hai tay nhỏ nhắn đem mặt Cẩn Hào đẩy ra mạnh mẽ.
“Xem chàng kìa, râu của ngươi dày cộm đâm đau nữ nhi rồi, da của nàng còn rất mỏng!” Cẩn Huệ vội vàng giận trách, bàn tay đánh hắn.
“Sai lầm, sai lầm, ngày mai phụ thân sẽ cạo râu nha tiểu Nguyệt Nhi!” Cẩn Hào rối rít xin tha.
Đứng bên cạnh nhìn lấy cảnh tượng này, Lạc Nam đưa mắt sang Tuế Nguyệt.
Chỉ thấy nàng đứng thất thần ở nơi đó, ánh mắt thanh tịnh cao quý thường ngày lúc này nổi lên từng đợt gợn sóng lăn tăn, bên trong có một ít thủy vụ mờ mịt.
Hắn thở dài một tiếng, nắm bàn tay nàng càng chặt hơn.
Trong khoảnh khắc này, Lạc Nam cảm nhận được bàn tay tinh xảo của Tuế Nguyệt thoáng run lẩy bẩy.
…
Năm năm trôi qua…
Suốt năm năm thời gian, Lạc Nam và Tuế Nguyệt vẫn lặng lẽ xem tiểu Cẩn Nguyệt ngày càng lớn lên.
Đúng là tiểu thiên tài, thông minh lanh lợi, chạy lót tót như con gà con, tóc đen kết thành bím, xinh xắn dễ thương, khả ái không ai không thích.
Tiểu Cẩn Nguyệt nghiễm nhiên trở thành bảo bối được toàn bộ Cẩn Gia từ trên xuống dưới ưa thích.
Bất kể là một người hầu cho đến Trưởng Lão, ai cũng yêu thương Tiểu Cẩn Nguyệt từ tận đáy lòng.
Nàng được Cẩn Hào cho ăn hai viên Linh Căn Quả từ khi còn chưa nhận thức, tập luyện Công Pháp Thủy và Hỏa hệ, theo thời gian cũng cho rằng mình vốn sở hữu Hỏa và Thủy linh căn.
Rất nhiều thế lực lân cận cũng biết Cẩn Gia vừa có một tiểu công chúa, tuy thiên phú là Song Linh Căn bình thường, nhưng lại khả ái như búp bê, dung mạo hiếm có khi còn bé tí.
Lúc này bên trong đình viện, Cẩn Huệ đang ngồi bên bờ hồ cố gắng nhịn cười, ánh mắt nhìn xa xa, thỉnh thoảng liếc nhìn nữ nhi.
“Mẫu thân đừng có động đậy con mắt, Nguyệt nhi vẫn còn chưa họa xong đấy…”
Cách nàng không xa, một tiểu cô nương như thiên sứ trong bộ váy công chúa màu trắng, tay cầm cọ, miệng bập bẹ, một bên vừa quan sát mẫu thân, một bên vẽ lên giấy trắng.
Ngoài thời gian tu luyện thường ngày, Tiểu Cẩn Nguyệt được phụ mẫu cho phép làm bất cứ điều gì mà nàng yêu thích.
Không thích thi từ hay đánh cờ, Tiểu Cẩn Nguyệt chỉ học vẽ tranh và đánh đàn…
Lúc này, nàng đang yêu cầu mẫu thân của mình làm người mẫu để bản thân trổ tài họa sĩ.
Động tác vụng về, màu mực nhanh chóng lấm lem toàn thân từ trên xuống dưới, Tiểu Cẩn Nguyệt vẫn cực kỳ chăm chú vào tác phẩm.
“Xong rồi!”
Hoan hô nhảy cẩng lên, Tiểu Cẩn Nguyệt lót tót cầm lấy bức tranh, thở hổn hển chạy đến bên cạnh mẫu thân khoe khoang.
Cẩn Huệ nhìn vào, chỉ thấy những nét vẽ nguệch ngoạc ngây thơ có phần lộn xộn, cố gắng nhìn thật kỹ loáng thoáng có thể nhìn ra hình dạng của một nữ nhân ngồi bên bờ hồ, dù rằng chỉ có hai vòng tròn làm đôi mắt, một đường thẳng làm cái mũi, nửa miếng dưa hấu để làm khuôn miệng.
Phía dưới đó, dòng chữ “mẫu thân