Con Đường Bá Chủ

Chương 1825


trước sau



Tỉnh giậy sau cơn say, Lạc Nam cảm giác được người ngọc trong lòng rúc vào thân thể mình.

Một chuỗi trí nhớ ùa về, hắn trong lòng thương tiếc ôm lấy Hồn Mỹ Hoa nhu hòa nói:
“Lần đầu của nàng mà ta hơi thô lỗ, xin lỗi nhé!”
Trong cơn say hắn như dã thú động dục, để lại vô số vết đỏ tím trên làn da trắng trơn mềm mại như em bé của Hồn Mỹ Hoa, bên dưới côn thịt càng là khiến tiểu huyệt nhỏ nhắn của nàng trở nên sưng đỏ.

Hồn Mỹ Hoa lắc đầu, thỏa mãn cắn cắn đầu ti của hắn, giọng điệu mê người nói:
“Thực vật như bọn thiếp cực kỳ dẻo dai, khả năng hồi phục cũng rất mạnh, có thể lấy nhu chế cương, chàng thô bạo như thế mới làm thiếp không thể nào quên được…”
“Haha vậy chúng ta tiếp tục, nam nhân của nàng đang còn hứng!”
Lạc Nam cười lớn một trận, bế Hồn Mỹ Hoa lên bờ, đặt nàng trên thảm cỏ hoa.

Giai nhân u oán yêu kiều hừ một tiếng, tuy nàng nói như thế nhưng nam nhân này mạnh mẽ vượt xa khả năng chịu đựng của nàng, nếu làm thêm một lần nữa chỉ sợ nàng sẽ không trụ nổi.

Bất quá thấy hắn cao hứng nên nàng cũng cắn môi chịu đựng, cảm giác được cây côn cứng và nóng như sắt kia xuyên qua các nếp gấp thịt mềm của mình.

Thật là cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc.

Rất nhanh Hồn Mỹ Hoa phát hiện mình đã hiểu lầm hắn.

Lần này Lạc Nam đi vào là để truyền vô số khẩu quyết của Long Tiên Thánh Điển sang cho nàng tu luyện, không phải vì ham muốn nhục dục của hắn.

Nhu tình đại phát, Hồn Mỹ Hoa yêu thương hôn lên môi nam nhân, miệng lưỡi triền miên quấn quít.

Sau một phen ái ân, Lạc Nam lại để Hồn Mỹ Hoa vào trong Phản Tỉnh Huyết Hồ ngâm mình.

Làng Nhất Thế hiện tại hùng mạnh, không cần nàng toạ trấn cũng chẳng ai dám chọc.


Toàn thân sảng khoái, đã rất lâu rồi mới say đến như vậy, lại thêm khai thông quan hệ với Hồn Mỹ Hoa khiến Lạc Nam tương đối thỏa mãn.

Hắn rời khỏi Làng Nhất Thế, trong đầu luân chuyển vô số suy nghĩ.

Đối với đám người Bất Tử Thiếu Chủ, một ngày chưa hoàn toàn trừ khử thật khiến Lạc Nam chưa thể an tâm.


Con mắt trái của hắn lóe lên quỷ dị, cái đồng tử cuối cùng thoáng hiện ánh sáng đen kịch âm u, tầng xiềng xích phong ấn thứ năm đã được giải phóng.

Cấm Kỵ Chi Nhãn đã khai mở Thần Thông cuối cùng.

Trong trận đại chiến tổng lực lần trước, Lạc Nam triển khai Đoạt Hồn lên tất cả những Linh Hồn cường giả tử vong tại chiến trường, tu vi của hắn đã sớm đạt đến Thiên Hồn Đế tối đỉnh.

Thể Tu, Hồn Tu, Tiên Tu đều đã thành Thiên Đế…Cấm Kỵ Chi Nhãn đã đạt được trạng thái toàn thịnh với năm môn Thần Thông cường đại.

Đồng tử đầu tiên: Tiểu Thần Thông - Không Đạo Na Di.

Đồng tử thứ hai: Tiểu Thần Thông – Bẻ Cong Không Gian.

Đồng tử thứ ba: Đại Thần Thông – Dò Thám Tương Lai.

Đồng tử thứ tư: Tuyệt Thế Thần Thông – Dịch Chuyển Tức Thời.

Đồng tử thứ năm: Nghịch Thế Thần Thông!
Không sai, môn thần thông cuối cùng thuộc về Cấm Kỵ Chi Nhãn chính là Nghịch Thế Thần Thông, cực kỳ kinh khủng, hoàn toàn xứng đáng với cái tên Cấm Kỵ của nó.

Hiện tại Lạc Nam đã sở hữu hai môn Nghịch Thế Thần Thông, một là Loạn Nghịch Luân Hồi do hắn tự sáng chế, hai là Nghịch Thế Thần Thông đạt được từ tầng phong ấn cuối cùng của Cấm Kỵ Chi Nhãn.

“Với công dụng của môn Nghịch Thế Thần Thông này, chắc hắn có thể hoàn toàn diệt trừ tồn tại như Bất Tử Tộc!” Lạc Nam lẩm bẩm trong miệng, tuy nhiên lại không có chút vui mừng nào khi đã tìm ra cách triệt để diệt địch.

Bởi lẽ mỗi lần sử dụng Nghịch Thế Thần Thông đều tiêu tốn cái giá cực đại, không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ không thể sử dụng, huống hồ gì Bất Tử Tộc số lượng đông đảo, làm sao có thể dùng Nghịch Thế Thần Thông loại bỏ hết tất cả được chứ.

Lạc Nam cảm thấy đừng dựa vào Nghịch Thế Thần Thông sẽ tốt hơn.

Huống hồ hiện tại vũ trụ bao la, nhân số của đám Bất Tử Thiếu Chủ còn chưa đến mười người, Thiên Cơ Bảng không có công dụng với bọn hắn, muốn chủ động tìm kiếm khác nào mò kim đáy biển.

Cách tốt nhất và khả thi nhất bây giờ chính là phát triển thực lực và thế lực của mình trở nên mạnh mẽ, biến bị động thành chủ động…để dù địch nhân đánh tới cũng chẳng cần sợ hãi.

Chỉ cần có đủ thực lực, còn sợ gì cường địch đánh tới?
Chúng nữ từ Phản Tỉnh Huyết Hồ đang tiến bộ không ngừng, Tuế Nguyệt cũng đã chạm đến ranh giới của Thánh.

Cứ tiếp tục cái đà như vậy, không có gì đáng phải e sợ.

GÁY!
Bầu trời có tiếng gáy vang dữ dội, nhiệt độ trên khắp các phương thế giới đột ngột nóng lên.

Niết Bàn Thánh Hỏa cuồn cuộn bao phủ bầu trời, đem tất cả đám mây hóa thành ngọn lửa kiều diễm nồng đậm khí tức sinh mệnh.

Một cổ hơi thở tiệm cận Thánh Uy như ẩn như hiện quét ngang bốn phương tám hướng, hư ảnh một tôn Thiên Mệnh Huyền Phượng ngạo thị bầu trời.

Chưa dừng lại ở đó, lại nghe một tiếng Phượng Hoàng kiệt ngạo bất tuần khác gáy vang thương khung.

GÁY!
Tịch Diệt Thánh Viêm đen kịch chiếm đoạt một nửa thương khung, hư ảnh Tịch Diệt Phượng Hoàng song song hàng thế cùng với Thiên Mệnh Huyền Phượng, khí tức không kém chút nào.

Lạc Nam đưa mắt nhìn về phía Phượng Hoàng Tộc, nơi có Ngô Đồng Thụ sừng sững.

“Là Phượng Nghi và Tịch Y!”
Cảm ứng được hai luồng khí tức quen thuộc của nữ nhân, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.


Phượng Vũ Đế Thiên Giới.

Lạc Nam xuất hiện, liền chứng kiến Phượng Tịch Y và Phượng Nghi đang ngồi xếp bằng trên hai nhánh cây lớn của Ngô Đồng Thụ tu luyện.

Mà thanh thế to lớn vừa diễn ra chính là dị tượng do quá trình hai nàng tu luyện vô thức tạo thành.

Cảm ứng được khí tức không ngừng tăng cao của hai nữ nhân, Lạc Nam trong lòng vui vẻ.

Rõ ràng Phượng Nghi và Phượng Tịch Y cũng giống như Tuế Nguyệt, đã tu đến Thiên Đế tối đỉnh, bắt đầu bước vào công đoạn chuyển hóa Thiên Đế Lực thành Thánh Lực.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng đúng, Phượng Nghi và Phượng Tịch Y đều là cường giả cùng thời đại với Tuế Nguyệt, các nàng còn không phải trải qua giai đoạn khó khăn như rèn đúc Thời Không Thánh Thể.


Lại thêm tu luyện công pháp tối cao của Phượng Hoàng Tộc là Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh hoàn chỉnh nên thực lực đã tiến bộ vượt bậc.

Cho dù Phượng Tịch Y chưa trải qua quá trình Niết Bàn hoàn chỉnh giống như Phượng Nghi, chưa từng cùng nam nhân lĩnh ngộ việc song tu.

Nhưng đừng quên nàng không phải là Thiên Mệnh Huyền Phượng, ngọn lửa của nàng sở hữu là ngọn lửa của sự tử vong, nàng không cần thân thể không trinh nguyên như tỷ tỷ của mình mà sẽ tu luyện theo một hướng khác.

Hơn nữa bởi vì vũ trụ bị Nguyên Giới đồng hóa, quy tắc nới lỏng nên việc chạm đến ranh giới Nhập Thánh của các nàng đã trở nên dễ dàng hơn.

Càng nghĩ Lạc Nam càng kích động, nếu đúng như suy đoán của hắn…vậy thì trong thời gian tới vũ trụ sẽ tiếp tục có thêm những cường giả Thiên Đế tối đỉnh chạm đến ngưỡng cửa của Thánh.

Vấn đề nan giải duy nhất là không đủ Nguyên Khí để chuyển hóa Thiên Đế Lực sang Thánh Lực mà thôi.

Cách đơn giản nhất chính là rời khỏi vũ trụ, chấp nhận tiến vào Nguyên Giới để hưởng thụ bầu Nguyên Khí dồi dào, bắt đầu quá trình đột phá.

Nhưng nếu đặt chân đến Nguyên Giới, địa vị của ngươi sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trong tiểu vũ trụ ngươi là cường giả hàng đầu cao cao tại thượng, bước vào Nguyên Giới ngươi lại trở thành tu sĩ ở tầng dưới đáy, sẽ có vô số tồn tại đứng trên đầu ngươi, có thể xem thường ngươi, ức hiếp ngươi và thậm chí lấy mạng ngươi.

Bất quá để truy cầu con đường cường giả chí cao, để chứng kiến khoảng thiên địa rộng lớn hơn…ngươi bắt buộc phải chấp nhận sự thật đó.

Còn nếu lo lắng hay lo sợ, ngươi cứ tiếp tục ở lại Tiểu Vũ Trụ hưởng thụ cuộc sống của một Thiên Đế và chờ ngày hao hết tuổi thọ.

Thiên Đế dù sao không thể bất tử bất diệt, đồng thọ cùng trời đất được.

Nhưng nữ nhân của Lạc Nam sẽ ngoại lệ.

Hắn không muốn để những thê tử như hoa như ngọc của mình chịu khổ giống tu sĩ bình thường, hắn sẽ cung cấp đủ tài nguyên ẩn chứa Nguyên Khí cho các nàng, để các nàng không cần lặn lội vào Nguyên Giới cũng có thể đột phá thành Thánh.

Về phần những người khác như Hỗn Thế Tứ Hầu, đám em vợ, phải xem vận mệnh và quyến định của bọn hắn, Lạc Nam không thể trợ giúp bọn hắn cả một đời được.

Nhưng Lạc Nam tin rằng Trụ Việt Tông sẽ rất hứng thú và sẳn sàng thu nhận những thiên tài như bọn hắn, cung cấp cho bọn hắn tài nguyên

và điều kiện tốt nhất để phát triển toàn diện.

Đương nhiên tiền đề cho tất cả những điều đó là phải bảo vệ thành công phiến vũ trụ này.

“Ngươi đến rồi…”
Một thanh âm bình thản vang lên bên tai.

Lạc Nam đưa mắt nhìn sang, gặp Phượng Cửu Huyền đang ung dung nhìn lấy nàng.

Hồi lâu không thấy, nàng càng thêm thành thục và quyến rũ, khí chất bình tĩnh, ưu nhã và cao quý ngày càng có phong phạm thay thế mẫu thân của mình.

“Cửu Huyền…” Hắn vuốt vuốt mũi gọi một tiếng, trong lòng có chút chột dạ.

Phượng Cửu Huyền không nhìn lại hắn, đưa ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn xa xăm.

Hiển nhiên nàng cảm thấy không dễ chịu, từ sau chuyện lần đó phát sinh giữa hai người trong Phượng Hoàng Bí Cảnh, nam nhân này lại chưa từng đến gặp nàng, chứng tỏ trong lòng của hắn nàng không quá quan trọng.

Lạc Nam nháy mắt nảy sinh vô số suy nghĩ.

Lần đó hắn quả thật đến tìm Phượng Cửu Huyền, ai biết nàng đột nhiên cùng mẫu thân của mình chơi trò hoán đổi cơ thể làm hắn bị lầm lẫn, cuối cùng dẫn đến tình con duyên mẹ.

Ánh mắt Lạc Nam lóe sáng lên, vốn chưa biết làm sao để giải quyết êm đẹp chuyện này với Phượng Cửu Huyền, Phượng Nghi cũng chưa có can đảm mở lời.

Vậy chi bằng giả ngu làm tới, hóa giải khúc mắc.

Nghĩ đến đây, hắn chạy đến kéo tay Phượng Cửu Huyền ôm vào trong lòng, nhanh chóng đặt môi hôn lên trán của nàng cười hì hì nói:
“Bảo bối, phu quân nhớ nàng muốn chết!”
Phượng Cửu Huyền choáng váng cả đầu óc, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù hai người đã có một lần phát sinh ân ái bên trong Bí Cảnh, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn có thể thân thiết với nàng đến mức độ như thế này, quan hệ của hai người còn chưa đến mức đó…
Nàng dùng lực đẩy hắn ra, giọng điệu lạnh lùng:
“Lạc công tử xin tự trọng!”
Lạc Nam làm bộ đau khổ, sắc mặt ngơ ngác thất thần nói:
“Nàng làm sao thế? Trong thời gian ngắn như vậy đã trở mặt không quen với phu quân ta, chẳng lẽ trong lòng đã có người khác?”
“Người khác cái đầu của ngươi!” Phượng Cửu Huyền trong lòng mắng chửi một tiếng, hít thật sâu nói:

“Chuyện trong bí cảnh như một giấc mơ, Lạc công tử đừng để trong lòng, bên cạnh ngươi vốn không thiếu mỹ nhân như ngọc, hà cớ gì trêu chọc một tiểu nữ nhân như ta!”
“Hừ!” Lạc Nam hất cằm nói: “Nàng muốn ăn xong lau sạch đúng không? Chuyện trong bí cảnh ta không thèm nói, nhưng còn trước đây không lâu khi ta đến tìm nàng, chúng ta như keo như sơn, tình cảm thăng hoa viên mãn, sao nàng có thể quên hết như thế được?”
Hắn tiến đến sát bên cạnh Phượng Cửu Huyền, thủ thỉ nhỏ vào tai nàng: “Ta vẫn tưởng niệm tiếng rên rỉ yêu kiều xấu hổ của nàng, tưởng niệm từng chỗ trên thân thể nàng, ngay cả một nốt ruồi cũng không quên được!”
“Phốc!” Phượng Cửu Huyền xém chút phun ra một ngụm: “Ngươi vừa nói cái gì thế? Chúng ta từ bao giờ? Ta từng bao giờ cùng ngươi làm chuyện như vậy?”
Lạc Nam tiếp tục làm mặt giận, hung hăng vỗ vào mông nàng: “Giỏi cho nàng vô trách nhiệm, lần trước khi ta đến tìm nàng thì Ái Tâm còn đang luyện khí ở Thung Lũng Phượng Hoàng đấy!”
Phượng Cửu Huyền càng nghe càng trợn tròn hai mắt, nhịp tim đập kịch liệt, đầu óc muốn nổ tung.

Trời ạ, trong thời gian đó chẳng phải nàng và mẫu thân vừa trao đổi cơ thể sao?
Nếu mọi thứ đúng như lời Lạc Nam vừa nói, vậy người phát sinh quan hệ với hắn là…
Phượng Cửu Huyền không dám tin quay đầu nhìn lấy mẫu thân đang ngồi tu luyện, trong đầu chỉ còn tồn tại một suy nghĩ:
“Chẳng trách mẫu thân đã thành công lĩnh ngộ Hỏa Phượng Tam Bộ Kinh hoàn chỉnh, tiến bộ sau đó còn vượt mặt cả ta!”
Khó tin, u oán, ủy khuất, đủ loại tâm tình phức tạp ùa vào trong lòng khiến Phượng Cửu Huyền khóc lên thút thít.

Nam nhân của nàng vậy mà phát sinh quan hệ như vậy với mẫu thân.

Mà dựa vào phản ứng của Lạc Nam, rõ ràng hắn xem người đó là nàng, còn chưa biết được sự thật hoán đổi linh hồn giữa mẫu nữ hai người.

Vậy thì làm sao nàng có thể trách hắn được?
Rõ ràng hắn có tìm đến nàng để bồi dưỡng tình cảm nhưng số phận trêu đùa, gặp ngay lúc nàng và mẫu thân đổi cơ thể cho nhau.

Thân thể Phượng Cửu Huyền lảo đảo, vậy ra hắn đã hưởng dụng cơ thể của nàng đến chán chê rồi, chỉ là nàng không hề hay biết mà thôi.

“Nàng làm sao thế? Ai chọc nàng khóc nói đi ta sẽ đánh hắn!” Lạc Nam vỗ vỗ bộ ngực căm giận bất bình nói.

“Là ngươi…tất cả là tại ngươi…huhuhu!” Phượng Cửu Huyền quay người sang đấm không ngừng vào ngực hắn.

Lạc Nam đứng im nghênh đón một đợt quyền đầu trắng như phấn của nàng.

Hắn ôm Phượng Cửu Huyền vào lòng, vẫn tiếp tục là giả ngu thâm tình nói:
“Là ta sai được chưa, lâu ngày không đến làm nàng mong nhớ, để ta bù đắp cho nàng!”
Phượng Cửu Huyền tức muốn ngất đi, ai thèm nhớ ngươi? Ngươi nên nói với mẫu thân của ta câu đó mới đúng.

Lạc Nam đâu cho nàng cơ hội phát tiết cơn giận, hắn cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại hồng nhuận ướt át, lắp kín miệng nàng.

“Ưm…” Phượng Cửu Huyền run rẩy linh hồn, theo bản năng muốn đẩy hắn ra.

Nhưng Lạc Nam với kinh nghiệm đầy mình làm sao để nàng thành công?
Hắn đã sớm biết hết tất cả chỗ điểm yếu mẫn cảm trên thân thể nàng.

Nhẹ nhàng kề miệng thổi một hơi nóng với khí tức dương cương vào lỗ tai, hôn vào gáy ngọc, ngón tay kết hợp xoe nhẹ đầu nhũ hoa hồng trên đỉnh đồi cao.

Quả nhiên Phượng Cửu Huyền toàn thân mềm nhũn, vô số dây thần kinh bị kích thích, rợn cả da gà, nước giữa đôi đùi thơm róc rách chảy ra, thần trí mơ hồ, miệng nhỏ hé mở thở dốc.

Nàng không dám tin chỉ vài động tác đơn giản như vậy, cơ thể của nàng đã bị mất kiểm soát, bị nam nhân này thao túng.

Lạc Nam cúi người bế lấy nàng theo kiểu công chúa, đường hoàng đi vào tổ chim rộng lớn, kết lấy Trận Pháp phong tỏa không gian.

Tộc nhân của Phượng Hoàng Tộc thấy vậy âm thầm cười trộm, còn lén lút tránh xa, đồng thời canh gác cho hai người.

Rất nhanh, từng thanh âm rên rỉ yêu kiều, phong tình vô hạn của nữ nhân kết hợp tiếng thở dốc hưng phấn của nam nhân tạo thành một bản giao hưởng dâm mị.

Cùng thời điểm đó, Phượng Nghi và Phượng Tịch Y song song mở mắt, tỉnh lại sau đợt tu luyện…

Chúc cả nhà chiều 27 vui vẻ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện