“Ừm?”
Vừa mở ra đôi mắt, Phượng Tịch Y không nhịn được nhíu nhíu mày.
Nàng cảm thấy bầu không khí có đôi chút bất thường, tổ Phượng Hoàng cách đó không xa được ai đó thiết lập kết giới ngăn cách chặt chẽ, những tộc nhân canh giữ xung quanh lại đang đỏ bừng cả mặt.
“Là tên đó…”
So với Phượng Tịch Y, Phượng Nghi lại càng biết chính xác hơn, nàng đã thông qua Đồng Tâm Đồng Ý cảm nhận được sự tồn tại của Lạc Nam.
“Nam nhân kia đang làm cái gì?” Phượng Nghi đứng bật người lên, lồng ngực phập phồng.
Nàng hướng về một vị trưởng lão quát hỏi: “Cửu Huyền đâu rồi?”
“Bẩm tộc trưởng, đang ở trong Tổ Phượng Hoàng cùng Lạc thiếu chủ!” Đám trưởng lão cười cười nói.
Phượng Nghi nghe xong sắc mặt biến ảo liên tục, ánh mắt đầy rẫy phức tạp, một cảm giác chưa từng có dâng lên trong lòng.
“Đúng là oan gia, khi dễ mẫu thân còn chưa đủ…hiện tại ngươi lại đến khi dễ nữ nhi!” Phượng Nghi bờ môi lẩm bẩm thì thào.
“Đại tỷ, ngươi vừa nói cái gì đó?” Phượng Tịch Y nhướn mày hỏi.
“Không, không có gì…” Phượng Nghi hoảng hốt, gò má vô thức ửng đỏ lên.
Phượng Tịch Y như cười như không, yêu kiều hừ lên một tiếng:
“Đại tỷ, đừng nói là tỷ muội chúng ta sinh đôi với nhau, mọi tâm tình của ngươi ta đều cảm ứng được đôi chút…mà chỉ riêng thời gian ta đi theo Lạc Nam cũng không ngắn, lần trước ánh mắt khi hắn nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy có đôi chút bất thường!”
Một đám trưởng lão đứng gần nghe vậy giật mình, biểu lộ cổ quái nhìn về phía Phượng Nghi, lại vểnh tai cảm thấy thú vị.
Thần Thú bọn hắn hành động theo bản năng, suy nghĩ cởi mở hơn nhân loại rất nhiều, chỉ cần nam nữ không có cùng huyết thống, việc kết hợp với nhau cũng không cần phải kiêng nể thân phận nha.
“Các ngươi lui ra!” Phượng Nghi bực mình hạ lệnh.
Đám trưởng lão trong lòng ngứa ngáy đến cực điểm, bất quá lại không thể không ngoan ngoãn lùi đi, bọn hắn dám trái lệnh nàng mới là lạ.
“Muội muội ngươi vừa nói cái gì thế? đừng suy luận lung tung!” Phượng Nghi ra vẻ uy nghiêm, muốn dùng phong thái và uy quyền của đại tỷ cho qua chuyện.
Đáng tiếc Phượng Tịch Y không sợ chút nào, ngược lại điềm nhiên lên tiếng:
“Đại tỷ cần gì phải che giấu, nam nhân kiệt xuất như hắn thử hỏi có nữ nhân nào trong hiên hạ không động lòng?”
“Không phải tự nhiên mà những nữ nhân cao cao tại thượng như Tuế Nguyệt, Hi Vũ cam tâm tình nguyện đứng sau lưng hắn đâu!”
Phượng Nghi nhìn thẳng vào ánh mắt đen láy của muội muội: “Ngay cả muội cũng thế sao?”
Phượng Tịch Y cắn nhẹ cánh môi, bất quá vẫn là gật đầu: “Muội thích hắn!”
Với tính cách thanh lãnh cô tịch khó gần người ngoài của ngoài của nàng, nếu như trong lòng không có cảm giác, đừng nói là Lạc Nam dùng linh hồn bổn nguyên ra uy hiếp…dù hắn có lập tức lấy mạng của nàng thì nàng cũng không cam tâm tình nguyện đi theo hắn lâu như vậy.
Phượng Tịch Y nàng không phải loại nữ nhân ham sống sợ chết.
“Nhưng việc muội thích hắn liên quan vì đến ta, đừng có suy bụng ta ra bụng người!” Phượng Nghi đưa mắt nhìn ra phía xa.
Nàng thầm nghĩ muội muội đến với hắn cũng không vướn bận gì, trong khi bản thân nàng còn có nữ nhi là Phượng Cửu Huyền, phải để ý đến cảm xúc của nữ nhi, không thể để nàng biết mẫu thân của mình luân hãm trong vòng tay của cùng một người nam nhân được.
“Đến bây giờ mà tỷ còn chối?” Phượng Tịch Y bước đến, nắm lấy tà áo diễm lệ Phượng Nghi đang mặc trên người:
“Thế đây là thứ gì?”
Phượng Nghi giật mình không nói.
“Đây là Phượng Hoàng Vũ Y, kiện y phục mà tỷ tỷ vô cùng ưa thích, từ khi được Lạc Nam tặng đến bây giờ vẫn luôn khoác trên người!” Phượng Tịch Y nhếch miệng nói:
“Thử hỏi nếu quan hệ hai người không đặc biệt, làm gì có hiền tế nào lại tặng y phục cho nhạc mẫu? mà nhạc mẫu lại còn cực kỳ trân trọng như vậy?”
Phượng Nghi lúng túng, bờ môi đỏ thẳm hé mở lại nói không nên lời.
“Phát sinh quan hệ từ bao giờ?” Phượng Tịch Y cảm thấy thú vị hỏi.
Nàng âm thầm lấy làm kỳ, rõ ràng thời gian ở bên cạnh Lạc Nam của nàng chắc chắn nhiều hơn tỷ tỷ, nhưng chẳng hiểu vì sao tỷ tỷ lại có thể ăn mảnh trước như vậy.
Có bí quyết gì?
KẼO KẸT…
Phượng Nghi chưa kịp trả lời, tổ Phượng Hoàng đã được mở ra.
Từ bên trong đó, một đôi nam nữ xuất hiện.
Người nam một mặt đầy sảng khoái, biểu lộ dương dương tự đắc.
Người nữ thì da vẻ hồng hào kiều diễm, ánh mắt ngập nước, bờ môi vô thức nở nụ cười ngọt ngào, toàn thân như chim nhỏ nép vào lòng nam nhân.
Bất quá nụ cười trên mặt của nàng liền đọng lại ngay khi nhìn thấy mẫu thân đứng ở bên ngoài.
Trong lòng Phượng Cửu Huyền tức giận, nắm lấy tay Lạc Nam kéo đến trước mặt nàng, môi đỏ vểnh lên:
“Mẫu thân, phu quân đã đem mọi chuyện kể ra với ta rồi!”
“Cái gì?” Phượng Nghi sắc mặt đột biến, toàn thân xém chút lảo đảo.
Nàng trợn đôi mắt đẹp lên nhìn Lạc Nam, đột nhiên lao về phía hắn đấm một cái:
“Tên đáng ghét này!”
Lạc Nam sắc mặt mộng bức, vô thức giang tay ra ôm nàng.
Phượng Nghi ra tay không chút nhân nhượng, Niết Bàn Thánh Hỏa bùng lên trên nắm tay, thậm chí có một chút Thánh Uy muốn nện vào ngực hắn.
Lạc Nam thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nào ngờ Phượng Nghi lại dừng động tác ngay cách lồng ngực của hắn chỉ một tầng y phục, gò má đỏ rực như máu, không biết phải giấu mặt vào đâu.
“Ngươi là tên khốn, khi dễ nữ nhi của ta còn đem chuyện của chúng ta tiết lộ làm cái gì? Chẳng phải ta đã bảo ngươi phải giữ bí mật?” Phượng Nghi nghiến răng nghiến lợi, khí độ cao quý ung dung ngày thường biến đi đâu mất.
Bởi vì nàng rất sợ làm tổn thương nữ nhi của mình, nhiều năm sống không có phụ thân đã là một thiệt thòi lớn, nếu hiện tại để nữ nhi biết ngay cả phu quân cũng bị mẫu thân chen vào, liệu rằng sẽ có cảm tưởng gì?
Nào ngờ ở bên cạnh Phượng Cửu Huyền cũng đã sớm nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt lao vào cấu xé y phục của Lạc Nam vừa đánh vừa quát:
“Tên xấu xa, thì ra ngươi lừa gạt ta, ngươi đã sớm biết người lần trước ở cùng với ngươi là mẫu thân của ta đúng không?”
Nàng không ngờ mình vốn định nói một câu hù dọa mẫu thân mà thôi, ai ngờ lòi ra chuyện như vậy.
Dựa theo phản ứng của mẫu thân đối với hắn, rõ ràng là Lạc Nam đã sớm nhận thức được sự thật.
Vậy mà cái tên này vừa nãy còn tỏ vẻ mơ mơ hồ hồ không biết gì cả, cuối cùng còn thành công đem nàng lừa gạt, ăn đến xương cũng chẳng còn.
Quá mức đáng hận.
“Cái gì?” Đến lượt Phượng Nghi sững sốt, vậy là biểu hiện của mình đã khiến nữ nhi biết được sự thật?
Lạc Nam âm thầm nhứt cả trứng, hắn cũng không nghĩ đến Phượng Cửu Huyền vừa mới gặp Phượng Nghi đã thốt ra một câu như vậy.
Thật ra lời của Phượng Cửu Huyền cũng không sai, nàng rõ ràng cho rằng hắn là người bị Phượng Nghi qua mặt che giấu thân phận thật sự nên mới lên tiếng hù dọa một chút, ý muốn nói Lạc Nam đã kể chuyện lần trước cùng “Phượng Cửu Huyền” ân ái với mình rồi.
Nào ngờ Phượng Nghi hiểu lầm, cho rằng hắn đã nói hết quan hệ với mình cho nữ nhi biết, nên mới dẫn đến một màn như vậy.
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thẹn…Phượng Nghi liền cùng nữ nhi song kiếm hợp bích, đè Lạc Nam ra đấm thùm thụp.
Lạc Nam chỉ có thể để cho hai nàng phát tiếc cơn giận, dù sao thì hắn da dày thịt béo, bị đánh một chút cũng không hề hấn gì.
Ngược lại nhân lúc hai nàng ở gần động tay động chân, sờ mó lung tung, còn tranh thủ ôm mẹ con các nàng vào trong ngực, thầm hô sảng khoái.
Phượng Tịch Y nhún nhún vai nhìn lấy cảnh tượng này, cũng chẳng biết phải nói cái gì cho phải.
Rõ ràng nàng mới là người tiếp xúc với Lạc Nam sớm hơn, ở bên cạnh hắn nhiều hơn…cuối cùng lại bị đôi mẫu nữ này hớt tay trên.
“Ai mà thèm ôm ngươi!”
Phát hiện ý đồ của Lạc Nam, Phượng Nghi cùng Phượng Tịch Y hung hăng đem hắn đẩy ra.
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, rốt cuộc tìm được cơ hội lên tiếng:
“Tất cả là lỗi của ta, các nàng muốn thì cứ trút giận lên đầu ta, đừng có khiến quan hệ mẫu nữ trở nên bất hòa, đó là điều mà ta không hề mong muốn!”
Phượng Nghi hơi chột dạ nhìn sang nữ nhi, nào ngờ Phượng Cửu Huyền khéo hiểu lòng người, chủ động khoác lấy cánh tay nàng hướng Lạc Nam hung hăng trợn mắt:
“Mẫu nữ nào bất hòa? Mẫu thân của ta chắc chắn là bị tên xấu xa ngươi lừa gạt nên mới ra chuyện, ta làm sao có thể trách nàng?”
Phượng Nghi nội tâm có một dòng nước ấm chảy qua, cảm động không nói nên lời, nữ nhi rõ ràng đã hiểu nổi khổ tâm của nàng nên mới chủ động nói như vậy.
“Đúng đúng, lỗi của ta hết!” Lạc Nam nghiêm túc gật gật đầu, nhếch miệng cười xấu xa:
“Vậy nên để chuộc lỗi ta sẽ chịu trách nhiệm với cả hai nàng, à không ba nàng!”
Hắn nhìn sang