Con Đường Bá Chủ

Chương 1859


trước sau



Có Luân Hồi Thụ hỗ trợ, việc ngao du thời không, ngược dòng luân hồi thật sự đơn giản như chưa từng có.

Lạc Nam thuận lợi trở về…
Không hề do dự, hắn đích thân tìm đến hành tinh hoang vu nơi hạ giới kia, giải trừ Trận Pháp.

Tiến vào bên trong, Long Lệ và Long Khinh vẫn đang nhắm mắt ngủ say.

Mê Hồn do Hồn Thánh như hắn thi triển, dù ý chí của hai nữ nhân kiên cường đến mức nào cũng không thể tỉnh lại.

Trải qua vô tận năm tháng, có một chút dấu vết thời gian lắng đọng trên khuôn mặt của các nàng, dung nhan vẫn kiều diễm như cũ.

Hắn lại thu các nàng vào óng tay áo, trở về Côn Lôn Đế Thiên.

Tìm đến Long Liên, Tiểu Tiên, Long Khuynh Thành và Long Ngạo Thế.

“Có chuyện cần nhờ các người hỗ trợ…” Lạc Nam trầm ngâm nói.

Phất nhẹ óng tay áo, Long Lệ và Long Khinh liền hiện ra.

“Đây là…” Vừa chứng kiến hai nữ, Long Liên cùng Tiểu Tiên thân thể run rẩy, hốc mắt đỏ lên, không dám tin chứng kiến tỷ muội đã tưởng chừng âm dương cách biệt.

“Hai dì đây sao?” Long Khuynh Thành mơ màng lẩm bẩm, nàng nhìn sang Long Ngạo Thế, phát hiện có vài đường nét trên khuôn mặt hắn giống với một người dì có khí chất ôn nhu thành thục.

Long Ngạo Thế cũng là toàn thân cứng đờ, một cảm giác huyết mạch tình thâm đang sôi sùng sục trong cơ thể hắn, nhìn Lạc Nam cảm kích nói không nên lời, chỉ biết nghẹn ngào đè nén.

Lạc Nam giải trừ Mê Hồn cho hai nữ, lập tức liền biến mất tại chỗ trước khi các nàng kịp thời tỉnh giấc, không quên để lại một câu nói:
“Chuyện tiếp theo nhờ các ngươi giải thích cho các nàng!”
Hắn không muốn đối mặt với ánh mắt phức tạp của Long Lệ và Long Khinh, cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng sướt mướt giữa Long Ngạo Thế và Long Lệ.

Mặc dù Long Ngạo Thế là đích thân hắn đỡ đẻ, nhưng nói gì thì nói con hàng này vẫn là nhi tử của Long Nghịch.


Toàn bộ vũ trụ đang đi vào quỹ đạo, tất cả mọi người đang dần thích ứng với việc Tiên giới và Ma giới không còn phân cách, chấp nhận sống chung một bầu Tiên Khí cùng Ma Khí hòa quyện.


Đương nhiên thù hận qua quá nhiều năm cũng không thể hóa giải một sớm một chiều, trong quá trình thống nhất đã xảy ra những cuộc xung đột của các Tiên Tu và Ma Tu, cần chiến tướng dưới trướng Lạc Nam ra mặt dàn xếp ổn thỏa.

Lạc Nam có cảm giác được vũ trụ đã dần hình thành một khối, ngày hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến sắp không còn xa nữa.

Đảo mắt một vòng chỉ thấy đại nữ nhi Lạc Kỳ Nam đang châm trà rót nước cho sư phụ Tuế Nguyệt và mẫu thân Diễm Nguyệt Kỳ, bóng dáng tiểu nữ nhi nghịch ngợm tìm không thấy.

Phát hiện sư đồ Cửu Huân Dao và Thải Quỳnh Dao đang ngồi trò chuyện cùng Bạch Tố Mai bên trong một đình viện giữa hồ, Lạc Nam nhếch miệng cười cười.

Có lẽ bởi vì cả ba nàng đều là xà nữ nên khá thân thiết với nhau, cũng có thể dễ dàng trao đổi những tâm đắc trong quá trình tu luyện.

Cửu Huân Dao là Cửu Đầu Xà kiêu ngạo và lãnh diễm, Thải Quỳnh Dao là Cửu Thải Thôn Thiên Xà yêu kiều ưu nhã, Bạch Tố Mai lại là Thái Bạch Thôn Tinh Xà thánh khiết cao quý.

Nhìn các nàng lười biếng ngồi duỗi chân dài, khoe lấy đường cong cơ thể lã lướt đầy mị hoặc thật là khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải mê muội.

So sánh với ba vị thê tử xà nữ của mình, Lạc Nam cảm thấy Nhân Diện Xà Cơ gặp ở Nguyên Giới chỉ là dạng tầm thường không đáng chú ý.

Thấy Lạc Nam tiến đến, Bạch Tố Mai ôn nhu rót một chén trà đưa cho hắn.

Nào ngờ Lạc Nam không thèm uống, ngược lại đoạt lấy ba chén trà đang uống dở, bên trên còn lưu lại vết son của các nàng tu ừng ực, liếm liếm môi đầy sảng khoái:
“Haha, trà ngon kết hợp vị môi giai nhân mới là hảo hạng!”
“Không đứng đắn!” Thải Quỳnh Dao cười khúc khích lườm hắn một cái.

Bạch Tố Mai sóng mắt luân chuyển, liền ngậm một ngụm trà sau đó hôn lên môi hắn.

Lạc Nam vòng tay ôm lấy eo nàng, hai người môi lưỡi triền miên, hưởng thức trà thơm ngào ngạt.

Cửu Huân Dao bất đắc dĩ lắc đầu: “Sắp làm người đứng đầu một vũ trụ rồi còn nghịch ngợm như vậy, mặt mũi của ta và nữ nhi phải để ở đâu đây?”
“Hắc Hắc, đến phu quân cho nàng uống trà!” Lạc Nam không thèm quan tâm cười xấu xa, tách khỏi môi Bạch Tố Mai, lại uống vào một ngụm ôm lấy Cửu Huân Dao hôn lên môi đỏ.

“Ưm…” Cửu Huân Dao muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào trong lòng hắn.

Bản năng giống loài của Cửu Đầu Xà cực kỳ báo hại nàng, dù đã không còn bị dục vọng thao túng tâm trí sau khi đã sinh con, nhưng cơ thể của nàng sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm khi bị nam nhân của mình âu yếm, hầu như không thể chống cự.

Lạc Nam hôn đến môi kiều thê sưng đỏ, mới lười biếng nằm lên đùi ngọc của Thải Quỳnh Dao, để nàng lột trái cây đút vào miệng mình.

Hắn vừa liếm liếm đầu ngón tay Thải Quỳnh Dao vừa hỏi:
“Tiểu Thiên Ý chạy đi đâu rồi?”
“Kéo theo Bảo Bảo, Chiêu Chiêu với Đình Manh Manh đi săn tìm bảo vật rồi…” Cửu Huân Dao đáp.

“Bảo vật ở đâu mà tìm?” Lạc Nam tròn xoe mắt.

“Không biết, chỉ nghe Thiên Ý nói nàng đột nhiên cảm nhận được vũ trụ sẽ sinh ra rất nhiều tài nguyên quý giá nên muốn lên đường thám hiểm!” Cửu Huân Dao cười khổ, hiển nhiên đối với cô con gái hiếu động nhưng đầy bản lĩnh của mình cũng hết cách.

Lạc Nam lại là vuốt cằm suy tư, hai mắt sáng lên: “Yên tâm đi, đây là chuyện tốt, cứ để mấy nha đầu đó đi nghịch ngợm…”
Hắn đã hiểu vì sao Tiểu Thiên Ý sẽ nói như vậy.

Bởi vì vũ trụ đã dẹp loạn, đang trong quá trình thống nhất nên khí vận của vũ trụ dần dần trở nên lớn mạnh, phồn vinh.

Mà một khi khí vận lên cao, các loại thiên tài địa bảo trong vũ trụ sẽ được sản sinh.

Tiểu Thiên Ý có được Bách Vận Quy Nguyên Thể nên đã cảm ứng được điều này đầu tiên, với bản tính nghịch ngợm và mê đồ tốt liền chạy đi thu hoạch.

Đang suy nghĩ miên man đột nhiên Lạc Nam bật người ngồi dậy.

“Chuyện gì thế phu quân?” Các nàng ngẩn ngơ hỏi.

“Có chuyện tốt, các nàng đi theo ta!” Lạc Nam cười hưng phấn, vòng tay ôm eo ba nàng biến mất tại chỗ.


Cửa Hàng May Mắn…
Bên trong vùng không gian chứa đựng Phản Tỉnh Huyết Hồ, Lạc Nam và ba vị xà nữ hiện thân.

RĂNG RẮC…
Bên tai vang lên thanh âm vụn vỡ, ngước mắt nhìn lên liền chứng kiến các vỏ trứng khổng lồ đang treo lơ lửng nứt ra.

GÁY!
Theo một tiếng gáy vang vọng cửu tiêu khiến linh hồn con người âm u buốt giá, sương lạnh điên cuồng nhấn chìm không gian, nhiệt độ bốn phương tám hướng xung quanh cấp tốc rơi xuống dữ dội.

Sắc mặt tam nữ đại biến, ở khoảnh khắc này các nàng cảm nhận được máu huyết trong cơ thể như bị băng giá xuyên qua, thấm vào tận linh hồn và khiến linh hồn của các nàng bị đông cứng.


Thải Quỳnh Dao, Bạch Tố Mai và Cửu Huân Dao đều không phải Hồn Tu nên Linh Hồn thoáng cái đã bị ảnh hưởng, sắc mặt trắng bệch.

Lạc Nam vung tay, Nhập Thánh Hồn Lực hình thành vòng tròn bảo hộ xung quanh các nàng, ngăn cản loại hàn băng quỷ dị kia thẩm thấu.

Lúc này tam nữ mới dễ chịu lại, gò má phơn phớt hồng, ánh mắt rung động nhìn lấy một sinh vật vừa mới xuất hiện giữa thiên không.

Một tôn Phượng Hoàng giang rộng đôi cánh tỏa ra vô số hoa tuyết tung bay đẹp đẽ.

Băng Phượng Hoàng.

Tuy nhiên lại hoàn toàn khác biệt.

Băng Phượng Hoàng thông thường vốn dĩ sở hữu bộ lông vũ và thân thể màu xanh lam như băng giá, nhưng sinh vật ở trước mặt Lạc Nam và tam nữ lúc này lại có được bộ lông vũ trong suốt như thủy tinh, phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời như cầu vòng hoa mỹ.

Mắt phượng hờ hững, đồng tử như bạch ngọc huyền bí sâu thẳm có thể hút lấy Linh Hồn những ai can đảm dám nhìn thẳng vào bên trong.

Tinh khiết, lộng lẫy, cao quý là những mỹ từ để mô tả…
Ánh sáng trắng muốt bao trùm toàn thân, sinh vật kia hóa thân thành một mỹ phụ nhân khuynh thành tuyệt sắc đang trần trụi.

Da thịt như dương chi bạch ngọc, từng tấc cơ thể không chỗ nào không đẹp, ngực nở mông cong, mái tóc như thác chiếu rọi tinh quang chảy dọc theo sóng lưng mạn diệu.

“Thanh Trúc!” Lạc Nam mừng rỡ gọi.

Hoa Thanh Trúc hướng hắn nhoẻn miệng cười hạnh phúc, một bộ cung trang màu xanh như da trời phủ lên da thịt, chậm rãi bước đến bên cạnh mấy người.

Khoảnh khắc khi nhìn vào đôi mắt của nàng, ngay cả Lạc Nam cũng cảm nhận được một tia báo

động.

Hắn có cảm giác thu hoạch của Hoa Thanh Trúc từ Phản Tỉnh Huyết Hồ đi ra tuyệt đối không kém so với Diễm Nguyệt Kỳ.

Diễm Nguyệt Kỳ từ Kim Ô thuần túy trở thành Thánh Kiếp Kim Ô, cũng không biết Hoa Thanh Trúc vốn từ Băng Phượng Hoàng lại trở thành tồn tại gì.

Như biết được suy nghĩ của Lạc Nam, lại chứng kiến vẻ tò mò trong mắt Bạch Tố Mai mấy nữ, Hoa Thanh Trúc vuốt nhẹ mái tóc, nhếch bờ môi oánh nhuận thổ khí như lan:
“Thiếp thành công giác tỉnh, ngoài ra còn biến dị thành Băng Hoàng Hồn Phượng!”
“Băng Hoàng Hồn Phượng?” Lạc Nam nghe mà âm thầm kích động, lại là một chủng loại biến dị chỉ tồn tại ở Nguyên Giới sao?
“Thanh Trúc tỷ tỷ, Băng Hoàng Hồn Phượng có thực lực như thế nào nha?” Bạch Tố Mai tràn ngập hiếu kỳ.

Nàng cũng đã nghe Diễm Nguyệt Kỳ kể về Phản Tỉnh Huyết Hồ, biết ngâm mình bên trong mang đến công dụng rất thần kỳ.

“Như mọi người đã thấy, Băng Hoàng Hồn Phượng sinh ra một loại lực lượng mới được xưng là Băng Hồn Lực, có thể bỏ qua mọi trạng thái phòng ngự bên trong cùng cấp, trực tiếp thẩm thấu vào linh hồn của kẻ địch và kích thương chúng!” Hoa Thanh Trúc cười nói:
“Ngoài ra còn nhiều thủ đoạn khác cần ta tu luyện và lĩnh ngộ trong tương lai, không thể giải thích một cách ngắn gọn được…”
“Vậy còn hình dạng khác lạ của nàng?” Lạc Nam vẫn còn hứng thú.

“Hình dạng của Băng Hoàng Hồn Phượng có thể giúp thiếp chuyển đổi trạng thái toàn thân từ thực thể sang tồn tại ở dạng Linh Hồn, chiếm đoạt cơ thể của người khác sử dụng!” Hoa Thanh Trúc đáp.

“Không tệ không tệ, tuy không phải là Hồn Tu nhưng khả năng của nàng lại có thể khắc chế cả những Hồn Tu!” Lạc Nam tán thưởng.

“Ừm, quả thật lần biến dị và phản tổ này giúp thiếp tiến bộ cực lớn, có thể tu từ bây giờ cho đến cường giả ở Nguyên Giới mà không phải lo về việc thiếu thốn nội tình đột phá!” Hoa Thanh Trúc vui sướng nói.

Tam nữ Cửu Huân Dao nghe vậy cũng có chút hâm mộ, hận không thể ngay lập tức nhảy vào Phản Tỉnh Huyết Hồ.

“Đợi đại hôn xong rồi tính…” Lạc Nam nháy mắt truyền âm nói.

Mấy nữ nhất thời đỏ mặt.

RỐNG!
Mà lúc này lại một tiếng thú rống chấn kinh toàn trường.

Thân ảnh Kim Sát Bạch Hổ phóng vọt ra, ngoài hình thể trở nên linh hoạt hơn, to lớn hơn và mang đến cảm giác nguy hiểm hơn thì hầu như không có gì khác biệt.

Ánh sáng bao phủ, Kim Sát Bạch Hổ liền hóa thành Nam Cung Uyển Cung trong tà váy vàng nhàn nhạt.

Lạc Nam gật đầu, bởi vì Nam Cung Uyển Dung vốn đã là Thần Thú Biến Dị nên Phản Tỉnh Huyết Hồ không thể giúp nàng biến dị được nữa, ngược lại chắc chắn đã giác tỉnh thành công.

“Uyển Dung thu hoạch thế nào rồi?” Hắn quan tâm cười hỏi.

“Thiếp thành công giác tỉnh tiềm năng tối đa của chủng tộc, đạt được một môn Công Pháp Chí Tôn Cấp, các loại Vũ Kỹ và Thần Thông của Kim Sát Bạch Hổ!” Nam Cung Uyển Dung nở nụ cười ngọt ngào.

Lạc Nam giật nảy mình, vậy mà giác tỉnh được Công Pháp cấp Chí Tôn, Phản Tỉnh Huyết Hồ không hổ danh là tài nguyên cao cấp bậc nhất mà Kim Nhi cũng phải khen ngợi.


RĂNG RẮC…
Lại một quả trứng nở ra.

Bầu trời liền âm u như bóng đêm vô tận.

Hai con mắt khổng lồ xuất hiện giữa thiên không, ánh mắt âm u vô tình khóa chặt lấy Lạc Nam và chúng nữ ở bên dưới.

Lạc Nam cảm thấy thú vị, liền mở Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn ra quan sát.

Chỉ thấy hai cái cánh bướm đen tuyền đang giang rộng che lấy bầu trời, mà mỗi con mắt khổng lồ kia lại nằm ở giữa trung tâm của một đôi cánh.

Khi hắn và chúng nữ quan sát, hai con mắt khổng lồ kỳ bí kia liền nhẹ chớp một cái.

Thoáng chốc Lạc Nam chỉ thấy trước mặt mình có một trăm vị mỹ nữ toàn thân trần truồng đang nằm ngửa gọi mời, Cửu Huân Dao, Bạch Tố Mai, Thải Quỳnh Dao đều ở trong số đó.

“Tử Âm, ngay cả phu quân mà nàng cũng dám đùa giỡn?” Lạc Nam cảm thấy buồn cười.

Giải Hồn triển khai, cảnh tượng hoang đường trước mặt liền biến mất.

Bóng đêm tán đi, Mộc Tử Âm trong tà áo đen và đôi cánh đen huyền bí lặng lẽ xuất hiện, đôi mắt trên đôi cánh cũng đóng lại.

Trước mắt như có gì đó lóe lên, Mộc Tử Âm đã hiện ra bên cạnh mấy người.

“Tốc độ của tỷ vẫn là khủng khiếp như vậy…” Nam Cung Uyển Dung ngưng trọng nói.

Bạch Hổ như nàng cũng là Thần Thú có sở trường tốc độ nhưng lại không thể nào nhanh bằng Mộc Tử Âm.

Bạch Tố Mai cùng Hoa Thanh Trúc lại hung hăng đánh vào cái mông lớn của Mộc Tử Âm, cái tội dám biến ra ảo cảnh vừa rồi trêu chọc mọi người.

“Thiếp giác tỉnh và biến dị từ Thái Cổ Tử Mộc Điệp thành Huyễn Dạ Mộc Điệp.

” Mộc Tử Âm ôn nhu mở miệng:
“Huyễn Dạ Mộc Điệp giúp thiếp tinh thông Hắc Ám Thuộc Tính một cách lão luyện và sở hữu một đôi Huyễn Điệp Nhãn có công dụng tạo ra các loại ảo cảnh, huyễn cảnh…”
Đám người bừng tỉnh, chẳng trách vừa rồi cả đám liền bị đôi mắt khổng lồ kia mang vào ảo giác, thì ra đó là Huyễn Điệp Nhãn, năng lực mới của nàng.

“Bình thường tốc độ của Tử Âm vốn đã rất kinh khủng, hiện tại có thêm cả năng lực ẩn thân che đậy của Hắc Ám, phối hợp với Huyễn Điệp Nhãn mê hoặc địch nhân, thử hỏi ai có thể ngăn cản được ngươi ám sát?” Hoa Thanh Trúc kinh dị nói.

Lạc Nam gật đầu, Mộc Tử Âm hiện tại thật sự rất tà môn…
Tốc độ của Thái Cổ Tử Mộc Điệp vốn đã khiến địch nhân đau đầu, hiện tại biến dị trở thành Huyễn Dạ Mộc Điệp sẽ càng là ác mộng của mọi con mồi bị nàng nhắm vào.

Chưa kể Mộc Tử Âm còn sở hữu Dị Mộc gia tăng tốc độ là Phi Tiên Mộc, biến trọng lượng cơ thể nhẹ nhàng như một chiếc lá.

Sợ rằng những kẻ sắp tới bị nàng giết còn không biết mình đã chết như thế nào.

“Thiếp nghĩ mình cần luyện thêm một môn Kiếm Thuật sắt bén để dễ dàng một kích đoạt mệnh mục tiêu!” Mộc Tử Âm liếm nhẹ bờ môi đầy ma mị.

“Ừm, không những phải tu thêm Kiếm Thuật mà ngay cả Kiếm của nàng cũng cần phải nâng cấp!” Lạc Nam đầy tán thành đáp.

“Khanh khách, khà khà…”
Phu thê hai người nhìn nhau cười khoái trá, chúng nữ ở một bên âm thầm rùng mình, cảm thấy xui xẻo cho ai đắc tội hai con hàng này.

RĂNG RẮC…
Quá trình chúng nữ xuất quan vẫn tiếp tục diễn ra.


Chúc cả nhà tối vui vẻ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện