Con Đường Bá Chủ

Chương 1899


trước sau



Mê Linh Sâm Lâm sâu vào chục vạn dặm…
Một thân ảnh chậm rãi đặt chân, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận, khí tức thư liễm, hạ thấp bản thân đến cực điểm, trong đôi mắt có hai tia sáng chiếu rọi soi đường, nhìn xuyên lớp sương mù dày đặc.

Hiển nhiên người này cực kỳ có kinh nghiệm trong việc thám hiểm Mê Linh Sâm Lâm, đã chuẩn bị sẳn sàng cũng như biết cách né tránh phiền phức và nguy hiểm.

Hắn chính là Cao Toại, gia chủ của Cao Gia phụ thuộc Thiên Phong Đế Quốc.

Ai cũng biết rằng bên trong Mê Linh Sâm Lâm ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, nếu may mắn thậm chí có thể thay đổi cả vận mệnh khi tiến vào nơi này.

Tuy nhiên vô số năm qua, người tiến vào Mê Linh Sâm Lâm chết nhiều hơn sống, mỗi một cơ duyên được phát hiện cũng đã nhuộm đỏ máu tươi, hôi mùi thi thể.

Lại thêm Mê Linh Sâm Lâm quá rộng lớn và bí hiểm, ngay cả Thánh Đế Cấp Cường Giả nếu không có mục đích cụ thể cũng không dám tiến vào.

Mà ngày hôm nay, Cao Toại rốt cuộc nắm trong tay thứ hắn luôn thiếu.

Ngọc bội Thiên Cơ Lâu Chủ đưa cho hắn chứa đựng tin tức liên quan đến một truyền thừa của Thánh Đế Cấp Cường Giả ẩn sâu trong Mê Linh Sâm Lâm, cụ thể rõ vị trí và phương hướng để tìm đến nó.

Sau một quảng đường di chuyển đúng với lộ trình ghi chép trong ngọc bội, Cao Toại càng có lòng tin về mức độ uy tín của Thiên Cơ Lâu Chủ.

Nhìn thấy phía trước xuất hiện hai ngọn núi lớn song song nhau, ở giữa chúng nó là một gốc đại thụ khổng lồ che phủ vùng trời, sắc mặt Cao Toại thoáng cái trở nên ngưng trọng.

Tin tức Thiên Cơ Lâu Chủ cung cấp có đề cập đến nơi này, đây là địa bàn của một vị Yêu Thú cường đại có tu vi Yêu Thánh Hoàng Trung Kỳ, bản thể là Tam Dực Mộc Thú.

Muốn tìm đến truyền thừa phải đi ngang qua địa bàn của Tam Dực Mộc Thú, Cao Toại không muốn phiền phức, chủ động chắp tay lớn giọng nói:
“Tam Dực đạo hữu, tại hạ là Cao Toại của Thiên Phong Đế Quốc, xin đi nhờ qua địa bàn của đạo hữu, tuyệt đối không có ý đồ xâm phạm…”
Hắn vừa dứt lời, từ trên táng cây đại thụ liền có giọng âm ầm ầm vang vọng:
“Mặc kệ ngươi là Cao Toại hay cao thấp, bổn Hoàng không có hứng thú giao du cùng nhân loại, mau cút đi!”
Cao Toại trong lòng thầm giận, kiên nhẫn nói: “Lời của Tam Dực đạo hữu có phần cực đoan, Tây Châu chúng ta nhân yêu cộng đồng sinh tồn, chưa từng có quá nhiều hiềm khích nha…”
“Haha, không có nhiều hiềm khích?” Tam Dực Mộc Thú cất tiếng cười dài, thanh âm pha lẫn phẫn nộ:
“Chó má, hai cái Đế Quốc các ngươi nhiều lần ý đồ mở rộng lãnh thổ lấn vào Mê Linh Sâm Lâm chúng ta nhưng bất thành, nếu không phải Mê Linh Sâm Lâm có chút tồn tại khiến các ngươi không chọc nổi, sợ rằng toàn bộ khu rừng này đã sớm bị san bằng!”
Có ánh sáng lóe lên, từ trên cành cây cổ thụ xuất hiện một nam tử trung niên gầy gò, lưng mọc ra ba đôi cánh lớn, làn da xanh lục như màu lá, nhìn thẳng Cao Toại mắng chửi:
“Đám cường giả nhân loại thì tiến vào nơi này tranh đoạt tài nguyên với chúng ta, sẳn sàng giết chết yêu thú để chiếm đoạt thi thể, yêu đan, ngay cả da thịt cũng nhai đến sạch sẽ, còn dám mở miệng nói rằng không có hiềm khích? Đúng là loại vô liêm sĩ!”
“Thậm chí ngay cả nhân loại cùng nhân loại mà các ngươi còn đấu đá không ngừng, Càn Quân và Thiên Phong tranh đấu vô số năm không dứt, ngươi nói bổn Hoàng sao phải tin tưởng lời của ngươi?”
Sắc mặt Cao Toại trở nên khó coi, bị Tam Dực Mộc Thú chất vấn liên tục mà á khẩu không trả lời được.

Hắn không ngờ tên Yêu Thánh Hoàng này lại bài xích nhân loại một cách mãnh liệt đến như vậy, e rằng không thể tiếp tục nói chuyện.


Nghĩ đến đây, Cao Toại chuyển giọng lạnh lùng:
“Mặc dù đều là Thánh Hoàng nhưng ngươi chỉ là Trung Kỳ, còn ta chỉ cách Thánh Đế một bước chân, ngươi lấy tư cách gì ngăn cản ta đi tiếp?”
“Bởi vì đây là sân nhà của ta.

” Tam Dực Mộc Thú ngạo nghễ đáp: “Muốn dùng sức mạnh, đến đây đi!”
“Hừ, để bổn gia chủ dạy cho ngươi một bài học!” Cao Toại lạnh lùng hừ một tiếng, hai chân đạp mạnh vào không gian.

ẦM ẦM ẦM…
Mặt đất dưới chân sụp đổ, Thánh Hoàng Lực cuồn cuộn triển khai, hai mắt Cao Toại lấp lóe Quang Minh Thánh Lực dữ dội xua tan bóng tối, đôi tay kết ấn, hung hăng chưởng ra:
“Thánh Quang Kiếm!”
Chưởng ấn hóa thành một thanh Quang Minh Thánh Kiếm khổng lồ vàng rực như ánh mặt trời, xuyên toa không gian nhắm thẳng Tam Dực Mộc Thú đâm trực diện.

Thánh Hoàng ra tay, kinh thiên động địa.

“RỐNG!”
Tam Dực Mộc Thú ngửa đầu gầm thét, toàn thân hóa thành một con dơi khổng lồ với ba đôi cánh lớn sau lưng.

Trước thế công của Cao Toại, chỉ thấy nó động nhẹ ý niệm, cây cổ thụ bên cạnh liền sinh ra dị biến.

Vô số rễ cây như những con rắn khổng lồ mãnh liệt trồi lên, tầng tầng lớp lớp hướng về phía Cao Toại vọt đến muốn trói chặt.

Cành cây khổng lồ ẩn chứa sức mạnh cường đại ngưng kết thành một tấm khiên chắn kiên cố, đón đỡ công kích của Cao Toại.

OÀNH!
Thánh Quang Kiếm nổ tung trước tấm khiên cổ thụ, âm thanh bạo tạc lan khắp bốn phương.

“Thì ra cổ thụ này là một kiện Pháp Bảo của ngươi…” Cao Toại híp mắt lại:
“Chẳng lẽ bổn gia chủ không có Pháp Bảo hay sao?”
Nói xong, một thanh Quang Minh Thánh Đao đã xuất hiện trong tay hắn.

70 tầng Đao Vực bá đạo quét ngang tụ thành Đao Thế, lưỡi đao phủ đầy Quang Minh Thánh Lực hướng gốc cổ thụ chẻ xuống.

“Bí Thuật – Cuồng Âm Ba Động!”
“Thánh Kỹ - Tam Dực Tiễn!”
Tam Dực Mộc Thú không cam lòng yếu thế, liên tục phát động hai thế công cường đại.

Chỉ thấy hắn há mở cái miệng rộng dữ tợn cất tiếng thét gào.

QUÁT QUÁT QUÁT QUÁT QUÁT…
Tầng tầng lớp lớp cuồng âm như trống trận cực độ khó chịu khuếch đại mà ra.

Chưa dừng lại ở đó, khi những cuồng âm này va chạm với thành vách của hai ngọn núi đặt song song với nhau, mức độ phản chấn và oanh tạc của nó liền được nâng lên cấp số nhân, vang vọng khủng khiếp chấn đến rung động một góc thiên địa, âm ba công như muốn nghiền nát linh hồn của Cao Toại.

Cùng thời điểm, ba đôi cánh lớn của Tam Dực Mộc Thú hình thành cuồng phong, trong từng cơn lốc lại có những phiến lá cây sắt nhọn như cung tiễn được ngưng tụ từ Mộc Thánh Hoàng Lực, điên cuồng bắn về Cao Toại, muốn đâm hắn thành con nhím.

“Chẳng trách kẻ này nói rằng có ưu thế sân nhà…”
Sắc mặt Cao Toại nghiêm nghị, hai ngọn núi song song kia tưởng chừng vô hại lại là hai vách tường tự nhiên cực lớn gia tăng uy lực của âm ba công, đầu não của hắn cũng phải đau nhứt khi nghe phải.

Thánh Kỹ Tam Dực Tiễn cũng chống lại Đao Thế của bản thân mình, vô số mộc tiễn đang ra sức chống lại nhát chém mạnh mẽ.

“Thủ đoạn của ngươi không tệ, bất quá Thánh Hoàng Trung Kỳ vĩnh viễn cũng vô pháp sánh bằng Viên Mãn.

” Cao Toại ánh mắt trở nên lăng lệ:
“Cho ngươi cảm giác được sự chênh lệch giữa chúng ta, rượu mời không uống lại muốn rượu phạt?”
Nói xong, từ trên cơ thể Cao Toại có một luồng lực lượng vô hình cấp tốc lan rộng ra, bao phủ toàn bộ chiến trường.

Chỉ thoáng chốc, Tam Dực Mộc Thú cảm giác được khả năng điều động Nguyên Khí trong trời đất của mình nhanh chóng suy yếu, tất cả Nguyên Khí đều tiến vào trong cơ thể Cao Toại.

“Khốn kiếp, ỷ vào khả năng chưởng khống Nguyên Khí để lấy ưu thế, ngươi có ngon chiến đấu công bằng!” Tam Dực Mộc Thú hung tợn nói.

“Ngu xuẩn, tu vi cao hơn chính là ưu thế.

” Cao Toại cười lớn, nắm quyền chủ động điều khiển Nguyên Khí bốn phương, thanh Đao trong tay càng thêm hưng phấn rít gào, khí tức áp bách khiến Tam Dực Mộc Thú hít thở không thông.

“Chết đi!”
Một đao trảm xuống, Cao Toại bùng nổ tất cả sức mạnh.

Tam Dực Mộc Thú tưởng chừng sợ hãi đột ngột cười haha:
“Ngu xuẩn là ngươi, bổn Hoàng nói ưu thế sân nhà không phải chỉ nói về chiến trường này…”
“Ý của ngươi là?” Đồng tử Cao Toại hơi co loại.

“Nhân loại, Mê Linh Sâm Lâm không phải nơi để ngươi đến giễu võ giương oai, khi dễ hậu bối…mau cút đi!”
Một giọng điệu già nua mang theo uy nghi bất khả kháng cự từ xa xăm phủ xuống, trực tiếp giáng thẳng vào thân Cao Toại.


PHỐC!
Cao Toại như giẻ rách thổ huyết bay ngược, ngay cả Đao trong tay cũng run lên vì sợ hãi.

“Yêu Thánh Đế…” Cao Toại trong lòng nộ hống, chẳng nghĩ đến Tam Dực Mộc Thú gian xảo như vậy, đánh không lại thì gọi trưởng bối, đây chính là hàm nghĩa sân nhà thật sự trong lời nói của hắn.

“Chết!”
Vị Yêu Thánh Đế thần bí kia muốn động thủ thêm lần nữa, cách không điểm chỉ.

Cao Toại sắc mặt ngoan cường, nhận thấy vừa rồi mình vô tình bị đánh bay sắp qua khỏi lãnh địa của Tam Dực Mộc Thú, hắn liền quyế tâm.

Một tấm Phù Chú xuất hiện trong tay, Cao Toại hung hăng xé rách.

XOẸT.

Phù Chú tác động không gian, cơ thể của Cao Toại liền biến mất tại chỗ, na di đến một khoảng lớn, thành công né tránh một đòn trí mạng của Yêu Thánh Đế.

Lại một tấm Phù Chú khác che đậy mọi khí tức khác được sử dụng, Cao Toại triệt để dung nhập vào làn sương

mù, ngăn cản mọi dò xét.

Một vị Thánh Hoàng Viên Mãn có quá nhiều thủ đoạn, không hề dễ dàng tiêu diệt.

Trong sự không cam lòng của Tam Dực Mộc Thú và vị Yêu Thánh Đế bí ẩn, Cao Toại thành công thoát được một kiếp.

Cảm giác được tạm thời đã an toàn, Cao Toại thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đang muốn trị thương, bất tri bất giác hắn liền phát hiện cảm giác ẩm ướt.

Sắc mặt Cao Toại đại biến, hai chân cứng ngắt không thể động đậy.

Chẳng biết từ bao giờ hắn vô tình rơi vào một vùng đầm lầy âm u đến cực điểm, chúng nó dính chặt như keo bám vào đôi chân, Cao Toại vẫn không ngừng bị lún sâu.

“Đây là Phệ Không Đầm Lầy, có thể cắn nuốt mọi thứ rơi vào đến khi chỉ còn lại hư không…” Cao Toại nghiến răng ken két, nếu không phải vị Yêu Thánh Đế đột kích hắn cũng không bất cẩn rơi vào.

Trong mắt lóe lên tia quyết đoán, Cao Toại dùng đao chém ngang.

XOẸT…
Đôi chân lìa khỏi cơ thể, Cao Toại chỉ còn nửa thân người vận chuyển lực lượng bay lên.

“Phù…phù…phù…”
Thở dốc như lợn bị thọc tiếc, Cao Toại tiếp tục lấy ra một bình Thất Tinh Thánh Đan uống vào điều trị, ngồi xuống hấp thụ Nguyên Khí.

Thoáng chốc đôi chân mới đã mọc ra, chỉ là khí tức của Cao Toại đã suy yếu đi nhiều, hiển nhiên chịu tổn thương không nhỏ sau những nguy hiểm.

“XÀ…”
Chưa kịp định thần, lại có vô vàn thanh âm quái dị truyền vào trong tai, Cao Toại giật mình quan sát, phát hiện vô số con mắt màu đỏ trong bóng tối đang khóa chặt lấy mình.

Đó là một bầy rắn hàng triệu cá thể, mỗi một con đều chứa đựng độc tố đủ miểu sát cả Thánh Tôn.

Nếu chỉ có một thì Cao Toại không sợ, nhưng số lượng lên đến hàng triệu thì ngay cả Thánh Đế cũng có thể độc chết.

Một lần nữa Cao Toại vắt chân lên cổ chạy trối chết, bầy rắn phía sau điên cuồng đuổi theo.


Không biết qua bao lâu sau, Cao Toại toàn thân gần như trần trụi, khắp người đầy rẫy vết thương, chật vật như một gã ăn mày tìm đến một vùng thảo nguyên yên bình.

Ở giữa Sâm Lâm lại xuất hiện thảo nguyên yên bình, nghe qua đã thấy vô lý.

Sắc mặt Cao Toại mừng rỡ như điên, tất cả thiệt thòi và thống khổ mà hắn vừa trải qua gần như quét sạch.

Bởi vì dựa vào tin tức Thiên Cơ Lâu cung cấp, vùng thảo nguyên này là ảo cảnh, đi vào bên trong chính là truyền thừa Thánh Đế lưu lại.

Không do dự nữa, Cao Toại thẳng bước đặt chân vào thảo nguyên.

Quang cảnh trước mắt liền thay đổi, hư không vặn vẹo…
Tròng mắt Cao Toại một lần nữa co lại.

Chỉ thấy khắp nơi đều là bạch cốt, khắp nơi đều là các mảnh y phục cũ nát bị cát bụi vùi lắp, tạo thành một con đường do xác chết và xương cốt tụ thành.

Hiển nhiên những người này đều đã trải qua trăm cay nghìn đắng tìm đến truyền thừa của Thánh Đế nhưng đều thất bại trong khảo nghiệm, cuối cùng chết thảm.

“Thiên Cơ Lâu quả nhiên không gạt ta, đây là cơ hội mà cả đời này ta thèm khát…” Cao Toại siết chặt nắm tay.

Bằng vào chấp niệm và dã tâm của mình, hắn lại chấp nhận mọi thử thách.


Thời gian dần trôi, Cao Toại như cụ già chống gậy còn một chút hơi thở yếu ớt tìm đến một vùng không gian trống rỗng.

Thành công vượt qua khảo nghiệm, tuy nhiên Cao Toại lúc này đã như nỏ mạnh hết đà tìm đến nơi cần đến.

Ở tại nơi đó, hắn chứng kiến một kiện bảo tọa sừng sững uy nghiêm, nơi có Đế Uy ngập trời, loại cảm giác này chỉ từ người Thánh Đế cấp cường giả là thể hiện ra.

“HAHAHAHA, thành công, thành công…” Cao Toại cười như điên dại, ánh mắt nóng rực như lửa.

Chỉ cần ngồi lên bảo tọa kia, hắn sẽ được truyền thừa, hắn sẽ đột phá Thánh Đế.

Đang nở nụ cười, khuôn mặt Cao Toại bất giác cứng lại.

Ở phía đối diện hắn nhìn thấy không gian vặn vẹo, sau đó một ông lão già nua khác chậm rãi xuất hiện.

Mà khi chứng kiến Cao Toại, ông lão kia cũng bất ngờ thốt lên: “Nơi này vậy mà có người?”
“Lão già ngươi là Mục Đàm? Phó Đảo Chủ của Mục Đảo?” Cao Toại không dám tin vào mắt mình.

“Ngươi là ai? Vì sao biết lão phu?” Mục Đàm nghi hoặc, bộ dạng của tên đối diện quá thê thảm, ông ta nhìn không ra.

“Khốn nạn, ta chính là Cao Toại!” Cao Toại điên cuồng gào rống lên:
“Lão già ngươi vì sao cả người lành lặn đến như vậy?”
“Ý ngươi là sao? mặc dù đường đi hơi dài nhưng rất an toàn, lão phu chỉ cần cẩn thận dạo bước là được!” Mục Đàm bình thản đáp, sau đó lại nghi ngờ:
“Ngươi thật sự là Cao Toại sao? vì sao nhìn còn già hơn cả lão phu!”
“Phốc!” Cao Toại nhịn không được phun ra một ngụm máu.

Mục Đàm và hắn cùng vào Thiên Cơ Lâu thỉnh cơ duyên đột phá Thánh Đế.

Kết quả hắn trải qua trăm cay nghìn đắng, nhiều lần cửu tử nhất sinh, trải qua thử thách gian nan đến cùng cực mới tìm đến nơi này.

Còn Mục Đàm chỉ ung dung dạo bước, quảng đường tuy dài lại chẳng có một chút nguy hiểm nào cũng tìm được đến đích.

“Thiên Cơ Lâu Chủ, ta xxx ngươi!” Cao Toại ngửa đầu thét dài, căm giận đến cực điểm, chẳng biết vì sao mình bị đối xử bất công như vậy.

Mục Đàm cũng biểu lộ nghiêm túc, ẩn ẩn đoán ra dụng ý của Thiên Cơ Lâu Chủ, nhìn lấy truyền thừa bảo tọa hạ giọng nói:
“Cao đạo hữu, truyền thừa chỉ có một, giữa ta và ngươi xem ra phải phân định trận chiến sinh tử…”
Cao Toại hai mắt tối sầm xém chút ngất đi.

Nếu là bình thường hắn đương nhiên không ngại một trận chiến, nhưng lúc này hắn chỉ còn một hơi thở mong manh, làm sao đánh lại người có cùng tu vi ở trạng thái toàn thịnh?
“Thiên Cơ Lâu Chủ khốn nạn, chúng ta trả đủ giá cả, ngươi vì sao không thể cung cấp tin tức về hai cơ duyên khác nhau?” Cao Toại ngửa đầu nộ hống.

“Cao đạo hữu nói vậy sai rồi…” Mục Đàm phân tích:
“Trước đó cái giá mà Thiên Cơ Lâu Chủ đưa ra là Vĩnh Hằng Thuộc Tính, nhưng vì chúng ta không trả được nên hắn mới thay đổi yêu cầu, đồng thời cũng nhấn mạnh đổi giá thì mức độ nguy hiểm của cơ duyên sẽ tăng lên.


“Hiện tại xem ra mức độ nguy hiểm tăng lên mà hắn nói là trận chiến giữa hai người chúng ta!”
“Chiến cái rắm a.

” Cao Toại thổ huyết không ngừng, ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Mục Đàm thở dài một tiếng, lẩm bẩm trong miệng: “Chúng ta mặc dù không thù không oán, nhưng cơ duyên chỉ có một và là tình thế bắt buộc, để đảm bảo…lão phu đành hạ sát thủ vậy!”
Thánh Hoàng Lực triển khai, hung hăng tiến vào cơ thể Cao Toại tàn phá.

Rất nhanh Cao Toại liền hóa thành một cổ thi thể, gia chủ Cao Gia vẫn lạc vô cùng uất ức, đến chết vẫn không nhắm mắt.

Có trách thì trách hắn là người của Thiên Phong Đế Quốc, trung thành với Thiên Phong Thánh Đế.

Mục Đàm nhìn lấy bảo tọa truyền thừa, ánh mắt già nua dần nóng rực:
“Thiên Cơ Lâu Chủ, Mục Đảo nợ ngươi một ân tình!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện