“Thái Tử Càn Quân Đế Quốc – Càn Nguyên lòng dạ thâm sâu khó lường, nham hiểm độc ác, tu luyện một môn Bí Thuật cường đại được xưng là Oán Hận Vong Hồn…”
“Để tu luyện Oán Hận Vong Hồn, người luyện buộc phải hấp thụ Linh Hồn của nạn nhân trước khi chết ở trạng thái cực độ oán hận, hấp thụ càng nhiều Linh Hồn mang theo hận ý thì Oán Hận Vong Hồn sẽ càng mạnh, một khi phát động có thể khiến đối thủ bị vô vàn oán hận của những nạn nhân trước đây ăn mòn tâm trí, mất đi khả năng chiến đấu!”
“Từ khi sở hữu Oán Hận Vong Hồn cho đến hiện tại, số người có kết cục thê thảm, mang theo oán hận và không cam lòng chết đi trong tay Càn Nguyên nhiều vô số kể.
”
“Hận tên thật là Sở Mạc, hơn vạn năm trước y và thê tử sáng lập một Binh Đoàn đánh thuê chuyên chấp hành các nhiệm vụ nguy hiểm ở Mê Linh Sâm Lâm, trong một lần hành động vô tình bị Càn Nguyên bắt gặp…”
“Càn Nguyên thèm thuồng nhan sắc thê tử của Sở Mạc, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội phát triển Oán Hận Vong Hồn nên nghĩ ra độc kế, hạ lệnh cường giả dưới trướng là Quế Tổng Quản dẫn dụ Sở Mạc rời đi, Càn Nguyên nhân cơ hội khống chế tất cả thuộc hạ của Sở Mạc, cưỡng hiếp thê tử y trước mặt toàn thể Binh Đoàn, để tất cả căm hận ngút trời rồi mới giết chết, thê tử của Sở Mạc cũng chịu không nỗi khuất nhục mà lựa chọn tự sát!”
“Sở Mạc sau khi quay về chứng kiến tất cả liền đắm chìm trong cừu hận, nhưng không hề hay biết mình đã trở thành con mồi tiếp theo của Càn Nguyên, những năm qua Sở Mạc vẫn là con cừu mà Càn Nguyên âm thầm vỗ béo, chờ hận thù lên đến tột đỉnh sẽ một lần nữa ra tay giết chết, hấp thụ linh hồn!”
Thiên Cơ Lâu Chủ xem mà trong lòng lạnh lẽo, quả nhiên là cẩu phụ sinh ra khuyển tử, Càn Quân Thánh Đế không phải thứ tốt lành, nhi tử của hắn cũng là dạng súc sinh.
Chỉ đáng thương cho Sở Mạc đường đường là Thánh Hoàng cường giả, cố gắng truy tìm kẻ thù nhưng không hề hay biết mình vẫn luôn là con mồi trong mắt đối phương, chỉ chờ ngày béo rồi ra tay giết thịt.
Nói không chừng mọi động tĩnh, nhất cử nhất động của Sở Mạc đều nằm trong tầm kiểm soát của Càn Nguyên, dù sao thì Linh Hồn của một con mồi cấp Thánh Hoàng cũng là thứ hiếm hoi quý giá, phải giám sát chặt chẽ.
“Kim Nhi, ông trời không có mắt à, tại sao Quốc Vận là thứ quy tắc thiên địa sinh ra lại che chở cho một kẻ súc sinh như Càn Nguyên?” Thiên Cơ Lâu Chủ bực mình hỏi.
“Quốc Vận là thứ vô tri vô giác, nó sẽ tự động thuộc về một phương thế lực hoặc cá nhân có những đóng góp cho quốc gia đó…” Kim Nhi hồi đáp:
“Tuy thủ đoạn của hoàng thất Càn Quân Đế Quốc thật sự dơ bẩn nhưng không ai có thể phủ nhận công sức của bọn hắn trong việc phát triển và xây dựng Càn Quân Đế Quốc, vì vậy Quốc Vận sẽ che chở cho tất cả thành viên của hoàng thất, Càn Nguyên thân là con trai trưởng của Càn Quân Thánh Đế, thân phận càng là đương kim thái tử nên được Quốc Vận vờn quanh là chuyện bình thường…”
“Đương nhiên đó chỉ là hình thức che chở để ngăn cản những thủ đoạn thăm dò thiên cơ bình thường, muốn hấp thụ Quốc Vận để đột phá cảnh giới thì chỉ có người đứng đầu hoàng thất là Càn Quân Thánh Đế mới có thể làm được!”
Thiên Cơ Lâu Chủ âm thầm thở dài, so với Sở Mạc…Càn Nguyên quả thật có bối cảnh thông thiên, tùy tiện điều động một vị Tổng Quản trong Thánh Cung cũng có tu vi Thánh Hoàng rồi.
Sở Mạc muốn đấu với hắn và báo thù cho thê tử thật sự là điều bất khả thi, huống hồ bản thân Sở Mạc luôn nằm trong tầm ngắm của Càn Nguyên, một kẻ yếu ớt phơi bày ra ánh sáng làm sao chiến thắng được kẻ nham hiểm mạnh mẽ lại còn ẩn nấp trong bóng tối?
Nghĩ đến đây, Thiên Cơ Lâu Chủ nhìn hướng Sở Mạc…à không, lúc này phải gọi là Hận, mở miệng:
“Tin tức có thể cho ngươi, nhưng đừng ngu xuẩn mất khôn mà nóng lòng báo thù, có những thứ dục tốc bất đạt, mạng của ngươi vẫn còn giá trị với bổn Lâu Chủ, đừng hoang phí nó một cách vô ích!”
Toàn thân Hận chấn động, cảm giác hít thở không thông bao trùm khắp toàn thân, truy tìm nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng sắp biết chân tướng.
Hắn cung kính chắp tay: “Nô tài biết trước kẻ thù không dễ đối phó, xin hứa sẽ không ra tay báo thù khi chưa đủ thực lực!”
Thiên Cơ Lâu Chủ tạm thời hài lòng, ném một khối Ngọc Bội cho hắn, đồng thời nói luôn:
“Trốn vào Mê Linh Sâm Lâm một thời gian đi, đó là cách duy nhất để giúp ngươi thoát khỏi tầm mắt của kẻ kia…”
Tròng mắt của Hận co rút lại, theo lời của Lâu Chủ chẳng lẽ kẻ thù vẫn luôn âm thầm theo dõi mình?
Hắn là Thánh Hoàng đương nhiên không phải nhân vật ngu ngốc, chỉ vài lời của Thiên Cơ Lâu Chủ liền nhận ra tầm nghiêm trọng và mức độ nguy hiểm mà mình đang gặp phải.
Nghĩ đến đây Hận không vội tiếp nhận thông tin từ Ngọc Bội, hắn sợ mình sẽ mất bình tĩnh mà thất thố, ngược lại lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc đưa cho Thiên Cơ Lâu Chủ, cung kính nói:
“Khi người cần chỉ cần gọi một tiếng, Hận nếu nhận được lệnh sẽ lập tức tận hiến sức lực!”
“Đi thôi, chậm một chút tin tức và hành tung của ngươi sẽ truyền về tai kẻ kia…” Thiên Cơ Lâu Chủ phất tay.
Hận hướng về phía hắn cúi đầu quỳ bái, lúc này mới bằng vào tốc độ nhanh nhất của mình xé không mà đi, lao về phương hướng Mê Linh Sâm Lâm.
Khác hẳn với bộ dạng như người mất hồn lúc đầu, hiện tại Hận đã có mục tiêu và động lực mới để sống, trong đôi mắt hắn hừng hực ngọn lửa như sắp bạo tẩu.
Nhìn theo bóng lưng của Hận rời đi, vô số người tò mò không biết thủ phạm lăng nhục vợ của y là ai, vậy mà khiến Hận phải trốn chui trốn nhũi.
Như nhận ra thắc mắc của đám đông, Thiên Cơ Lâu Chủ nhếch miệng cười nhạt.
Ý niệm vừa động, trên khối bia đá phía ngoài đại môn Thiên Cơ Lâu liền hiện lên những dòng chữ sống động, miêu tả lại tất cả về hành vi của Càn Nguyên Thái Tử.
Toàn trường xem xong liền hít một ngụm lãnh khí, hai mặt nhìn nhau, bầu không khí tĩnh lặng đến mức quỷ dị.
Nếu những thông tin này là thật, vị Thái Tử kia của Càn Quân Đế Quốc thật sự quá đáng sợ, nói là lòng lang dạ thú cũng không đủ.
Bất quá như đã nói, đây là thế giới mạnh được yếu thua, dù trong lòng cực độ bất mãn về hành vi của Càn Nguyên, đại đa số người vẫn chẳng có ai hào hiệp đến mức đứng ra vì Hận đòi lại công đạo hay lên tiếng mắng chửi.
Đùa sao? dù Càn Nguyên có độc ác đến mức nào thì hắn cũng là Thái Tử của Thánh Đế Thế Lực, phụ thân là Thánh Đế cấp cường giả, ai sẽ vì Hận như chó nhà có tang đứng ra đắc tội với một nhân vật như vậy?
Cũng giống như Thiên Phong Thánh Hậu chỉ vì bảo vệ quyền lợi của mình mà ra tay với Vũ Lăng Phi, dùng Ô Nhiễm Hỏa phá hủy cuộc đời nàng, liệu sẽ có ai vì nàng mà đứng ra chống lại Thiên Phong Thánh Hậu?
Một ví dụ điển hình khác là Lạc Gia Thiếu Chủ, ai cũng biết hắn chỉ là tên phế vật chỉ lo chơi bời trác táng, rất nhiều người ghen ghét đố kỵ và chướng mắt hắn, nhưng lại có ai dám động vào một sợi lông của hắn?
Đơn giản vì Lạc Gia Thiếu Chủ là nhi tử của Thánh Đế.
Nguyên Giới vẫn luôn là như vậy, chỉ cần ngươi có một trong hai thứ là thực lực và bối cảnh, ngươi có quyền kiêu căng phách lối.
Nhìn thấy phản ứng và thái độ thờ ơ của đám đông, Thiên Cơ Lâu Chủ trong lòng phẳng lặng, hắn đã sớm lường trước được điều này…chẳng qua là muốn công bố tin tức, suy giảm một chút danh vọng của Càn Quân hoàng thất, kéo dài thời gian quy tụ Quốc Vận của bọn chúng mà thôi.
Mà đây chỉ mới là mở đầu…
…
Một tháng nhanh chóng trôi qua, Thiên Cơ Lâu Chủ có thể nói là thu nhập đầy bồn đầy bát.
Mà ly kỳ hơn ở chỗ là Điểm Danh Vọng của hắn sau nhiều lần tiêu hao lại khôi phục trở lại như lúc đầu, thậm chí còn có xu hướng gia tăng.
Đơn giản bởi vì danh tiếng và mức độ uy tín của Thiên Cơ Lâu ngày càng được nhiều người xác nhận, danh vọng của Thiên Cơ Lâu Chủ cũng ngày càng tăng cao.
Chỉ bất quá bởi vì hắn không công bố thân phận thật sự của mình, lại còn che giấu dung mạo nên theo quy tắc của Hệ Thống thì chỉ thu về một phần ba Điểm Danh Vọng so với con số kiếm được mà thôi.
Bất quá dù là như vậy thì thời gian kinh doanh Thiên Cơ Lâu quả thật là kiếm lời lớn.
Nếu trong Thiên Cơ Lâu không hạn chế