“Thật sự?”
Thiên Bằng nghe xong lời của Lạc Nam mà hai mắt tỏa sáng như đi từ cõi chết trở về.
Đang sợ tính mạng của mình lần này xong rồi lại thấy được con đường sống.
Tam Nhãn Thánh Đế không những không giết hắn, ngược lại còn ban thưởng nếu như hắn là kẻ sống sót cuối cùng.
Đối với thực lực của bản thân mình, Thiên Bằng vô cùng tự tin nên mới dùng đến Sinh Tử Chiến Đài để nhốt bốn tên Thánh Vương sát thủ vào cùng với mình.
Vậy chỉ cần giết chết tất cả, chẳng những không chết còn đạt được một kiện Bát Tinh Thánh Bảo.
Ánh mắt bốn tên Thánh Vương sát thủ cũng nghi ngờ nhìn lấy Lạc Nam, bọn hắn chưa từng thấy vị thần bí khoác áo choàng bạc này xuất thủ bao giờ nên vẫn hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hắn.
Lạc Nam cười nhạt, tìm trong Cửa Hàng May Mắn mua ra một kiện Bát Tinh Thánh Bảo, thản nhiên lấy ra nâng nâng trên tay.
“Ực…”
Bát Tinh Thánh Bảo vừa xuất hiện liền khiến đám người điên cuồng nuốt nước bọt, phải biết rằng dù là tại hai Đế Quốc thì pháp bảo đẳng cấp cao đến mức này cũng chỉ lác đác không có bao nhiêu, chỉ có nhân vật cấp Thái Tử hoặc Thánh Hoàng có địa vị quan trọng mới đủ tư cách sử dụng.
Mà khi chứng kiến Lạc Nam tùy tiện lấy ra một kiện pháp bảo cao cấp như thế, hơn nữa nó còn chưa nhận chủ, mức độ uy tín trong lời nói của Lạc Nam liền gia tăng vô số lần.
“Ý trời đã định, bốn người các ngươi chết cho bổn vương!”
Thiên Bằng chiến ý đại thịnh, thập đại Liệt Không Đao lấp lóe hàn mang sát lẽm, điên cuồng lao đến chém giết.
“Hừ, chẳng lẽ chúng ta lại sợ ngươi?” Bốn tên Thánh Vương sát thủ cũng như được uống chất kích thích, vừa rồi không muốn liều mạng để chờ đồng bọn, hiện tại tất cả bọn hắn đều tham lam kiện Bát Tinh Thánh Bảo, làm sao còn kiên nhẫn được nữa
“Liên thủ làm thịt tên Thiên Bằng sau đó chúng ta bằng vào bản lĩnh của mình xem ai chiến thắng!” Bốn người gầm lên một tiếng, đạt thành ăn ý.
Cuộc chiến nổ ra kịch liệt, Lạc Nam tìm một góc chiến đài ngồi xuống xem kịch vui, lấy ra Bàn Đào Quả và Luân Hồi Tửu thưởng thức.
Tài bảo đúng là vật nguy hiểm nhất, chỉ cần một kiện Bát Tinh Thánh Bảo đã khiến lời nói của Lạc Nam trở nên cực kỳ có trọng lượng, để hai phương địch nhân tự mình chém giết.
Thiên Bằng không hổ danh thiên tài hàng đầu Thiên Phong Đế Quốc, sau một phen sử dụng vô số thủ đoạn, hắn chỉ cụt mất bốn cánh tay, nát vỡ hai kiện Liệt Không Đao liền làm thịt sạch sẽ bốn tên Thánh Vương sát thủ.
Điều này cũng một phần vì sở trường của đám sát thủ là bí mật ám sát, tuy nhiên khi lên Sinh Tử Chiến Đài thì bọn hắn buộc phải lộ diện để chiến đấu trực tiếp với Thiên Bằng…và kết quả chính là cái chết.
Lạc Nam ở bên cạnh triển khai Đoạt Hồn, đem Linh Hồn của bốn tên Thánh Vương đáng thương nuốt sạch.
Mà lúc này tu vi Hồn Tu của hắn rốt cuộc đạt đến cấp Tiểu Thánh Sơ Kỳ, cảm giác Linh Hồn trở nên cường đại và tinh khiết hơn cực kỳ dễ chịu.
“Hừ, đừng tưởng bổn Vương là công tử bột tay chân mềm yếu, cho các ngươi biết hậu quả khi dám nhắm vào ta!” Thiên Bằng thở hổn hển nhìn thi thể bốn tên Thánh Vương cười thỏa mãn.
Sau đó hai mắt của hắn lấp lánh hưng phấn nhìn về phía Lạc Nam, phấn khởi nói:
“Không biết màn trình diễn vừa rồi có đủ khiến tiền bối hài lòng?”
“Hài lòng, rất hài lòng…” Lạc Nam cười tủm tỉm.
“Vậy phần thưởng…” Thiên Bằng tham lam nhìn chằm chằm kiện pháp bảo bên cạnh Lạc Nam.
“Phần thưởng sẽ cho ngươi, tất cả tài sản đều sẽ thuộc về ngươi…điều kiện tiên quyết là ngươi có thể chống lại bổn Đế!” Lạc Nam cười hì hì đứng lên đối mặt với Thiên Bằng.
“Cái này, tiền bối đừng đùa giỡn vãn bối như thế chứ…” Thiên Bằng tức muốn khóc lên, miệng như mếu.
“Yên tâm đi, bổn Đế thân là cường giả nên sẽ không khi dễ hậu bối như ngươi!” Giọng nói của Lạc Nam như có ma lực:
“Bổn Đế sẽ đem tu vi áp chế xuống dưới mức Tiểu Thánh, chỉ cần ngươi có thể đỡ được ba đòn của bổn Đế, phần thưởng giành cho ngươi vượt qua tưởng tượng!”
“Thật sự?” Thiên Bằng trong mắt lóe lên hy vọng.
Cảm xúc của hắn chưa bao giờ trập trùng từ thấp lên cao, rồi lại từ cao xuống thấp như vậy.
Vị Tam Nhãn Thánh Đế này thật là biết cách đùa nghịch hậu bối, thực lực của hắn không sánh bằng đối phương nên chỉ có thể cam chịu.
“Chẳng lẽ bổn Đế lại lừa ngươi?” Lạc Nam hừ một tiếng, điều chỉnh Ngân Ảnh Áo Choàng thu hồi khí tức, phóng thích ra tu vi thật sự của mình.
Mà Thiên Bằng nhìn thấy Tam Nhãn Thánh Đế “áp chế tu vi” xuống mức Thánh Giả Viên Mãn liền mừng rỡ như điên.
Hắn biết dù Thánh Đế áp chế tu vi cũng không phải mình có khả năng chiến thắng, tuy nhiên đón đỡ ba đòn công kích hắn lại tự tin mình sẽ làm được.
Nghĩ đến đây Thiên Bằng tràn ngập quyết tâm, lấy ra một viên Thánh Đan nuốt xuống.
Thương thế của hắn bắt đầu phục hồi một ít, mọc ra lại hai cánh tay.
Tám cánh tay vừa đủ cầm lấy tám thanh Liệt Không Đao, nghiêm nghị nhìn Lạc Nam nói:
“Mời tiền bối ra tay!”
“Ngươi chuẩn bị phòng thủ trước đi, bổn Đế sẽ không chiếm tiện nghi của hậu bối.
” Lạc Nam ra vẻ cao nhân chắp tay sau đít nói.
Thiên Bằng sắc mặt kính nể không thôi, thầm nghĩ cao nhân đúng là cao nhân, nói không chừng mình biểu hiện tốt sẽ được xem xét thu làm đồ đệ.
Một khi có Thánh Đế làm sư phụ, ngay cả hoàng huynh cũng không dám xem nhẹ ta.
“Vậy tiểu bối không khách khí.
” Thiên Bằng nghiêm túc mở miệng quát:
“Thánh Kỹ - Liên Đao Lập Băng Thuẫn!”
Chỉ thấy tám cánh tay của Thiên Bằng điên cuồng vũ động xung quanh cơ thể, Liệt Không Đao bay múa kết hợp với Thánh Vương Băng Lực tạo thành một tấm thuẫn chắc chắn, sắt bén lạnh lẽo bảo hộ Thiên Bằng vào trung tâm.
Lạc Nam trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, thầm nghĩ hiếm có cơ hội tìm được một tên Thánh Vương thiên tài làm bao cát, phải tận dụng cho tốt mới được.
Bát Môn Độn Giáp được bật, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ như một hình xăm trên bắp tay, Bá Lực bao trùm nắm đấm, Phật Cốt trong cơ thể lấp lánh màu đồng cổ, 40 cái hành tinh và Oanh Thiên Tổ Phù dồn nén sức mạnh.
Sau lưng Lạc Nam xuất hiện hư ảnh một vị Đại Phật khổng lồ với đôi mắt phẫn nộ khóa chặt Thiên Bằng.
“Phật Nộ Hàng Ma Quyền!”
Lạc Nam gầm lên một tiếng, quyền kình dùng hết sức mạnh hung hăng đấm thẳng, hư ảnh Đại Phật cũng cùng lúc vung ra cánh tay nện xuống.
OÀNH!
Toàn bộ Sinh Tử Chiến Đài chấn động kịch liệt, Quyền Kình bá đạo không cách nào hình dung giáng thẳng xuống Liên Đao Lập Băng Thuẫn của Thiên Bằng.
Trong khoảnh khắc này Thiên Bằng chỉ cám thấy 8 cánh tay của mình đau nhứt dữ dội như muốn nổ tung, một nửa Liệt Không Đao bị đánh bay, quyền kình phá vỡ lớp phòng ngự giáng thẳng xuống cơ thể của hắn.
PHỐC!
Thiên Bằng như diều đứt dây bay thẳng vào thành vách chiến đài, toàn thân như muốn rạn vỡ.
Đau…đau đến thấu trời xanh.
Thiên Bằng hãi hùng khiếp vía nhìn về phía Tam Nhãn Thánh Đế, vị tiền bối này áp chế tu vi xuống dưới Tiểu Thánh đã có chiến lực khủng khiếp như vậy, nếu hắn dùng lực lượng của Thánh Đế tấn công, e rằng toàn bộ Thiên Phong Đế Quốc chỉ một mình Thiên Phong Thánh Đế đủ sức chống lại.
“Khảo nghiệm tốt, đây chắc chắn là khảo nghiệm mà Tam Nhãn Tiền Bối muốn đặt ra cho ta!”
Thiên Bằng cố gắng đứng lên, nhặt lại các thanh Đao đã có dấu hiệu rạn nứt.
Hắn lại từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một viên Thánh Đan có công dụng trị thương cấp tốc nuốt vào, di chứng sau đó sẽ khiến hắn nằm liệt giường một tháng.
Hầu hết thương thế trên cơ thể đều phục hồi, đạt đến trạng thái toàn thịnh.
Lạc Nam âm thầm cảm khái, thủ đoạn của con hàng này thật nhiều a.
Thiên Bằng lại tiếp tục thi triển Liên Đao Lập Băng Thuẫn, lần này mức độ phòng ngự đã mạnh mẽ hơn, gần như không có kẻ hở.
Lạc Nam lại càng hưng phấn hít sâu một hơi, hai tay kết ấn.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vô cùng vô tận Bá Lực được hắn điều động kết tụ thành một thân ảnh khủng bố, so với hư ảnh đạt phật trước đó càng dữ dội hơn.
Thiên Thủ Quan Âm như có thể che đậy thiên địa, hàng vạn cánh tay được ngưng tụ từ Bá Lực hùng mạnh kinh hồn.
Sát Thế, Chiến Thế, Quyền Thế, Bá Vực bùng nổ mà ra.
Bỉ Ngạn Hoa nở ra trên lưng Thiên Thủ Quan Âm, 40 hành tinh và Oanh Thiên Tổ Phù cũng dồn nén lực lượng vào hàng vạn cánh tay.
Chưa dừng lại ở đó, Bí Tự Trận cũng được Lạc Nam kích hoạt, ngưng kết thành hàng chục tòa Sát Trận với vô số Trận Văn khảm trên