Con Đường Bá Chủ

Chương 1908


trước sau



“Thuật pháp gì?” Lưu Nhàn cùng đám thuộc hạ sắc mặt thoáng trở nên nghiêm nghị.

Mà cũng trong khoảnh khắc đó, không gian hai bên trái phải của Lạc Nam xuất hiện gợn sóng.

Theo sau, hai thân ảnh xuất hiện cùng lúc liền khiến toàn trường trở nên tĩnh lặng.

“HÍT…”
Âm thanh hít thở không thông một cách dồn dập lập tức vang lên từ bốn tên Thánh Vương, dù bọn hắn đều là nhân vật thân kinh bách chiến, nổi danh trong thiên hạ, tâm cảnh vững vàng thì lúc này đây cũng trợn mắt há hốc mồm, nhịp tim rối loạn, thất thần trong thoáng chốc.

Lưu Nhàn cũng là toàn thân sững sờ, bên trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa đố kỵ và tự ti đến cực hạn.

Nàng phát hiện ra một điều, bình thường mình cũng là mỹ nhân khét tiếng, nhưng khi so sánh với hai thân ảnh trước mặt thì chẳng khác nào vịt đực so sánh với thiên nga, gà nồi hiện diện trước khổng tước.

Mỹ…mỹ đến cực hạn, thế gian này từ bao giờ xuất hiện mỹ nhân như thế? Hơn nữa cùng lúc còn là hai vị.

Một người áo trắng bồng bềnh phiêu phiêu như nữ thần, cao quý vô song, lạnh nhạt hờ hững với hết thảy trên thế gian khiến cho những kẻ đối diện với nàng vô thức cảm thấy mặc cảm.

Một người khác khoác váy dày đen tuyền như màn đêm huyền bí, sở hữu hai loại khí chất tưởng như đối lập hoàn toàn nhưng lại dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ, đó là nét uy nghiêm của một vị Nữ Đế và sự quyến rũ yêu mị đến tận xương tủy của họa quốc yêu cơ.

Dù các nàng mang khăn lụa mỏng che mặt, nhưng dường như chính lớp khăn lụa đó càng tô điểm thêm nét hư ảo mờ mịt của các nàng, tạo nên cảm giác hư thật đúng với suy nghĩ mỹ nhan như thế không nên tồn tại.

Tuế Nguyệt.

Âu Dương Thương Lan.

Kẻ mặc áo choàng bạc, đeo mặt nạ bạc này rốt cuộc có diễm phúc gì lại có đến hai vị mỹ nhân như vậy làm bạn?
“Chạy!”
Trong lúc tất cả đang còn hoảng hốt vì diện mạo khuynh quốc khuynh thành, Lạc Nam bất chợt kinh hô thành tiếng.

Ngay lập tức như đã tập luyện thành thạo từ trước, Tuế Nguyệt và Âu Dương Thương Lan cùng lúc ở hai bên nắm lấy hai tay của Lạc Nam.

“Tinh Không Chi Long – Không Gian Khe Nứt!”

Chỉ thấy Âu Dương Thương Lan nhẹ nâng bàn tay trắng nõn nà không chút tỳ vết của mình lên, từng đầu ngón tay lập tức hóa thành vuốt rồng trong suốt như thủy tinh sắt bén vồ vào không gian.

RĂNG RẮC.

Không gian tưởng chừng cực kỳ kiên cố của Nguyên Giới mà chỉ có Thánh Hoàng mới có thể nghiền nát lập tức bị nàng xé ra một khe nứt lớn.

“Thời Không Hoàng Tộc – Hóa Không Bộ!”
Ở phía bên cạnh, Tuế Nguyệt cũng có hành động, Không Gian Chi Lực cuồn cuộn từ cơ thể của nàng tiến ra bao trùm Lạc Nam và Âu Dương Thương Lan vào bên trong.

Thoáng chốc cơ thể bằng xương bằng thịt của ba người liền biến hóa trở nên trong suốt giống như không gian, cùng không gian bốn phương tám hướng xung quanh hòa hợp làm một thể, như nước rơi vào dòng chảy của một con sông, nhẹ nhàng thanh thoát trôi vào khe nứt không gian do Âu Dương Thương Lan vừa xé ra.

Biến mất tại chỗ! mặc cho một vị Thánh Tôn và bốn vị Thánh Vương bao vây xung quanh.

“Đứng lại cho bổn tôn!” Lưu Nhàn là người đầu tiên lấy lại tinh thần, phẫn nộ gầm lên một tiếng.

Nàng vận dụng Thánh Tôn Lực bá đạo chưởng vào khe nứt không gian nơi ba người Lạc Nam vừa tiến vào.

Đáng tiếc khe nứt nhanh chóng đóng lại phục hồi như hiện trạng, mà sức mạnh của một Thánh Tôn như Lưu Nhàn đã vô pháp tác động đến Không Gian được nữa.

“Làm sao có thể như vậy?” Bốn vị Thánh Vương cũng là hãi hùng, vừa giận vừa sợ.

Giận là kẻ địch đào tẩu một cách dễ dàng ở trước mặt mình, sợ là vì cách đối phương đào thoát quá mức dọa người.

Không Gian ở Nguyên Giới không kém cõi như ở tiểu vũ trụ, cường độ không gian cực kỳ cứng rắn, phải đạt đến cấp Thánh Hoàng mới có thể đánh nứt không gian.

Mặc dù như vậy thì việc hành tẩu trong không gian cũng cực kỳ nguy hiểm, bởi vì sức ép cực mạnh của thế giới cấp cao, vô số dòng chảy không gian loạn lưu, không gian phong bạo và vòng xoáy luân hồi sẽ có thể nuốt chửng lấy ngươi bất kỳ lúc nào, nguy hiểm hơn vô số lần.

Mà bởi vì dòng sông lịch sử ở Nguyên Giới thật sự quá mức xa xôi, chẳng có cường giả nào ước tính được số thời đại, kỷ nguyên, năm tháng từ khi Nguyên Giới xuất hiện, nếu chẳng may rơi vào dòng chảy luân hồi…sợ rằng tuổi thọ khổng lồ của Thánh Đế cũng không trụ được bao lâu.

Ấy cho nên đừng nói là Thánh Hoàng, ngay cả Thánh Đế cũng không dám đào thoát hay di chuyển bên trong không gian, chỉ có nhân vật Chí Tôn mới dễ dàng làm được điều đó.

Vậy mà vừa rồi mục tiêu chỉ việc triệu hoán đi ra hai mỹ nhân đã có thể dễ dàng làm được, chẳng lẽ các nàng là Chí Tôn?
Nhưng nếu là Chí Tôn thì tại sao không đánh lại đi bỏ chạy?
Lưu Nhàn rùng mình một thoáng, mặc kệ như thế nào thì chọc vào những kẻ có thủ đoạn quỷ dị như thế cũng là điều không nên.

Nàng đi xung quanh hiện trường xem thử có thu được manh mối nào không, bất chợt sắc mặt trở nên quái dị.

Bốn vị Thánh Vương chú ý đến biểu hiện của Lưu Nhàn liền đưa mắt nhìn theo, chứng kiến một kiện đồ vật quen thuộc mà bất kỳ nam nhân nào cũng sở hữu.

Đó là một khúc thịt mềm ngắn cũn cỡn đầy máu me nằm trên đất, cũng không biết là của người nào bị tàn nhẫn cắt ra.

Lưu Nhàn đỏ bừng cả mặt, không phải vì thẹn thùng mà là vì phẫn nộ.

Lần này chẳng thu hoạch được gì, hồn bài của bốn tên Thánh Vương đã vỡ, mục tiêu cần truy bắt là Thiên Bằng mất tích, kẻ tình nghi thì đào thoát ngay trước mặt.

Làm sao báo cáo với Thái Tử đây ?

“Hắc hắc, có hai thê tử bảo bối bảo kê, ngày sau tại toàn bộ Nguyên Giới này phu quân có thể đi ngang, không đến Chí Tôn ai có thể bắt được ta?”
Bên trong không gian, Lạc Nam cười hắc hắc cực kỳ đắc ý.

Âu Dương Thương Lan đã luyện hóa một phần huyết mạch Tinh Không Chi Long, đây là chủng long tộc biến dị sinh sống trong khe nứt không gian với mức độ nguy hiểm cao ngay từ khi được sinh ra, vì vậy dù tu vi của nàng chỉ mới là Tiểu Thánh Trung Kỳ, nàng vẫn thản nhiên xé rách không gian, điều mà chỉ có Thánh Hoàng mới làm được.

Còn Tuế Nguyệt thì không cần phải nói, nàng vốn đã mang Thời Không Thánh Thể, nay luyện hóa một phần huyết mạch thiên địa sủng nhi Thời Không Tộc, sau đó còn ngâm mình trong Phản Tỉnh Huyết Hồ biến dị thành Thời Không Hoàng Tộc, là giống loài cao quý nhất trong các tộc vừa tinh thông Thời Gian, vừa nắm giữ Không Gian…tu vi đạt đến Tiểu Thánh Hậu Kỳ.

Tuế Nguyệt thi triển Hóa Không Bộ của Thời Không Hoàng Tộc, khiến nàng và những người nàng muốn có thể hóa thân thành không gian, không bị sức ép trong không gian bài xích và tác động, ngược lại dễ dàng hòa nhập như giọt nước rơi vào dòng chảy, dạo chơi trong không gian nguy hiểm như đi lại trên đất bằng.

Mà khi hóa thân thành không gian, cơ thể của ba người trở nên đồng căn đồng nguyên, Lạc Nam như cùng hai vị thê tử hòa làm một đúng theo nghĩa đen, ba luồng không gian chặt chẽ dung nhập vào nhau, thỏa mãn tinh thần đến cực điểm.

Nhận thấy Lạc Nam đầy mặt kiêu ngạo, Âu Dương Thương Lan bất mãn hừ một tiếng:
“Lần đầu được chàng triệu hồi ở Nguyên Giới, cứ tưởng sẽ được chiến một trận ra trò, kết quả thiếp và Tuế Nguyệt tỷ tỷ phải bỏ chạy thục mạng, chàng còn cười được?”
Nàng vẫn luôn hiếu chiến như vậy a…
Tuế Nguyệt cũng bất đắc dĩ lắc đầu: “Phu quân của chúng ta có hai loại bản lĩnh, một là trêu chọc nữ nhân, hai là trêu chọc cường địch!”
Lạc Nam ngượng ngùng cười nói: “Mặc dù các nàng đều đã là Tiểu Thánh, chiến lực rất mạnh…nhưng đối thủ lại là nhân vật cấp Thánh Tôn, chênh lệch tận mấy đại cảnh giới, ta nghĩ chạy trốn là thượng sách!”
Tiểu Thánh, Đại Thánh, Thánh Tướng, Thánh Vương, Thánh Tôn…

Mỗi một khoảng cách chênh lệch thực lực cực kỳ to lớn, Lạc Nam không dám để chúng nữ mạo hiểm.

Huống hồ bên trong Mê Linh Sâm Lâm không chỉ có nhân loại, xung quanh vẫn có rất yêu tộc cường đại dòm ngó, có trời mới biết nếu để chúng nữ toàn bộ xuất hiện, dùng huyết mạch Thần Thú biến dị đánh nhau sẽ phát sinh biến cố gì.

Nói không chừng nhảy ra một vị Yêu Thánh Đế tham lam huyết mạch của chúng nữ, đòi rút ra luyện hóa thì Lạc Nam lại khóc không ra nước mắt.

Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, chạy trốn là thượng sách.

Nhắc đến huyết mạch, đây cũng chính là lý do tu vi của Âu Dương Thương Lan và Tuế Nguyệt vượt trội hơn Lạc Nam, các nàng được luyện hóa huyết mạch cao cấp mua được từ Cửa Hàng May Mắn, bên trong ẩn chứa nguồn lực lượng cực kỳ khổng lồ, dù Bất Hủ Diễn Sinh Kinh có thể hút Nguyên Khí mọi lúc mọi nơi cũng vô pháp sánh bằng việc luyện hóa huyết mạch trực tiếp như các nàng.

Trong khi đó hắn chỉ giác tỉnh huyết mạch Nghịch Long và nhận được truyền thừa cao cấp hơn, ngoài ra

không có thêm lực lượng để hấp thụ.

Chưa kể các nàng còn thường xuyên ở trong Gia Tốc Trận.

Vậy nên trong tương lai trừ khi Lạc Nam tìm được thêm cho mình một huyết mạch cường đại hoặc tài nguyên cao cấp vượt trội, bằng không tu vi của hắn đã định trước sẽ luôn thấp hơn các nữ nhân như Tuế Nguyệt cho đến khi các nàng luyện hóa hết huyết mạch còn tồn đọng trong cơ thể, bất quá tốc độ tu luyện như hiện tại cũng đã đủ khiến hắn hài lòng, không cần phải chạy lung tung khắp nơi săn tìm Thiên Địa Dị Vật, Vĩnh Hằng Thuộc Tính như trước nữa.

“Phu quân, chúng ta đã rời khỏi bìa rừng Mê Linh Sâm Lâm!” Cảm nhận được không gian dao động bên ngoài, Tuế Nguyệt lên tiếng nói.

“Ừm, ta còn phải trở về bàn giao nhiệm vụ với đại tẩu!” Lạc Nam gật đầu.

“Vậy bọn thiếp vào trong tu luyện đây…” Âu Dương Thương Lan có chút mất hứng nói.

Nhận ra giọng điệu u oán của nàng, Lạc Nam làm sao nhịn được nữa?
Hắn kéo hai mỹ kiều thê ra khỏi không gian, hung hăng hôn lên khuôn mặt mịn ngần của hai nàng, thủ thỉ lời tình thoại:
“Hiếm có cơ hội riêng tư, để phu quân yêu các nàng…”
“Nơi này không thích hợp a…” Tuế Nguyệt có chút rụt rè.

“Chỉ cần có các nàng, có ta…dù màn trời chiếu đất cũng là phòng hoa chúc!” Lạc Nam cười hì hì, động lấy ý niệm.

Nhẫn Thất Tinh trên ngón tay lóe lên, thu lấy Lạc Nam và hai thê tử đi vào.

Không thể đi vào Linh Giới Châu, hắn vẫn còn pháp bảo không gian khác.

Xuân sắc vô biên, Thất Tinh Nhẫn không ngừng rung động.

Không biết qua bao lâu sau, Tuế Nguyệt cùng Âu Dương Thương Lan gò má ửng đỏ như mật đào, hai bờ môi chín mộng mỉm cười thỏa mãn trở về Linh Giới Châu.

Lần này nam nhân kia hung hăng bắn rất nhiều sinh mệnh vào trong hoa tâm của các nàng, chăm chỉ tưới tắm, cũng không biết có thể đơm hoa kết quả hay không.

“Xem ra phải tìm cơ hội nâng cấp Bá Vũ Điện…” Lạc Nam toàn thân sảng khoái vuốt cằm suy tư.

Thất Tinh Nhẫn tuy cũng là không gian pháp bảo, nhưng bên trong của nó vẫn là nơi để chứa đồ vật, lăn lộn trên chiếc giường không được thoải mái cho lắm.

Tuế Nguyệt và Âu Dương Thương Lan hay bất kỳ thê tử nào của hắn cũng là bảo bối tuyệt vời, không thể để các nàng ủy khuất như vậy.

Bá Vũ Điện nguy nga tráng lệ hơn nhiều, chỉ cần nâng cấp lên liền trở thành nơi ái ân lý tưởng.

Mà lúc này Lạc Nam liền chuyển sang cân nhắc vấn đề các thê tử vẫn chưa hóa hình.

Đại tẩu đã yêu cầu hắn phải tìm và thu một yêu thú có tiềm lực, hắn liền quyết định chọn thê tử của mình xuất hiện, đây cũng là cơ hội để hợp thức hóa thân phận của các nàng.

Hơn nữa hiếm khi có cơ hội, Lạc Nam không định chọn một người, hắn muốn chọn khoảng 3 người.

Không quá nhiều cũng không quá ít…tránh bị nghi ngờ.

Ngẫm nghĩ một phen, Lạc Nam liền có nhân tuyển, bắt đầu gọi các nàng ra tiến hành ký khế ước.


“Đại tẩu, ta trở về!”
Đến gần bên dòng suối nhỏ Lạc Nam lên tiếng quát lớn.

Thân ảnh xinh đẹp của Ninh Huyền Tâm từ trong lều đi ra, nhất thời nhíu nhíu mày.

Vẫn là bộ dạng quần là áo lụa không nhiễm chút vết bẩn, khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người khác đố kỵ treo lấy nụ cười xấu xa, vừa nhìn đã muốn đấm một phát.


Hình tượng của tiểu tử này lại vượt qua suy tính của Ninh Huyền Tâm, theo suy nghĩ của nàng sau khi hắn trở về phải có bộ dạng cực kỳ chật vật, vết thương đầy người, bụi đất đầy mặt mới đúng.

Kết quả cái tên này từ trong Mê Linh Sâm Lâm đi ra lại chẳng khác nào vừa trong Trân Bảo Lâu chơi bời lêu lỏng trở về, thật sự không ra dáng khổ luyện chút nào cả.

“Hừ, tiểu tử này chẳng lẽ tìm một chỗ an toàn nằm ngủ một giấc rồi đi về?” Ninh Huyền Tâm âm thầm hoài nghi, thản nhiên bước đến dò xét hỏi:
“Thế nào? Thời hạn vừa hết, yêu thú tiểu thúc ký khế ước đâu?”
Nàng vừa dứt lời, từ sau lưng Lạc Nam nhảy ra một tiểu động vật nhỏ đứng trên bả vai của hắn.

Nhìn như một con gà con với bộ lông đen tuyền, tuy nhiên đôi mắt sắt bén cùng hơi thở của sự tử vong liền khiến đồng tử Ninh Huyền Tâm co rút lại.

GÁY!
Con gà đen nhỏ cất tiếng gáy kiệt ngạo, hư ảnh một tôn hắc phượng lãnh ngạo tuyệt luân hiện ra, ngọn lửa tử vong ẩn chứa hơi thở tịch diệt quét ngang tám hướng.

“Tịch Diệt Phượng Hoàng?” Ninh Huyền Tâm choáng váng.

Thần Thú ở Nguyên Giới đa dạng vô cùng, Phượng Hoàng vẫn luôn được xếp vào nhóm mạnh nhất, huống hồ trước mặt còn là một vị Phượng Hoàng biến dị.

Đây là có tiềm lực trở thành Yêu Thánh Đế nha.

“Tiểu thúc, ngươi…ngươi từ đâu ký khế ước được với nó vậy hả?” Ninh Huyền Tâm hé mở môi đỏ.

“Bên trong Sâm Lâm nha!” Lạc Nam sắc mặt vô tội nói: “Vẫn còn nữa…”
Hắn vừa nói xong, từ trong tóc dài liền ló ra một cái đầu nhỏ màu trắng.

Bầu trời thoáng cái sáng lên, một luồng lực lượng tinh khiết từ trên ánh sao rọi xuống chiếu lên cái đầu nhỏ, thánh khiết vô luân.

Đây chính là một con tiểu xà màu trắng, cực kỳ tinh xảo và đáng yêu, đôi mắt to tròn thuần chân chớp chớp, ẩn mình trong tóc của Lạc Nam.

“Đây là…Thái Bạch Thôn Tinh Xà?” Ninh Huyền Tâm lại giật mình, bất quá rất nhanh liền phát hiện có điều không đúng.

Chỉ thấy tiểu xà này nhìn thì rất giống Thái Bạch Thôn Tinh Xà, nhưng ở giữa vầng trán lại có một cái ấn ký như mặt trăng và mặt trời hòa quyện vào nhau, nửa trắng nửa đỏ khiến cho vẻ đẹp tinh khôi càng thêm nổi bật.

Như nhớ lại điều gì, Ninh Huyền Tâm mắt đẹp trừng lớn:
“Nhật Nguyệt Tinh Xà, đây là Thái Bạch Thôn Tinh Xà biến dị, ta đang nằm mơ sao?”
Lạc Nam cũng âm thầm kinh ngạc trước sự hiểu biết của Ninh Huyền Tâm, không nghĩ đến nàng vừa liếc mắt đã nhận ra bản thể của cả Phượng Tịch Y và Bạch Tố Mai.

Bạch Tố Mai đã biến dị từ Thái Bạch Thôn Tinh Xà thành Nhật Nguyệt Tinh Xà.

Nếu Thái Bạch Thôn Tinh Xà chỉ có thể thôn phệ năng lượng từ các ngôi sao để gia tăng sức mạnh, sở trường là chiến đấu dưới trời đêm…thì Nhật Nguyệt Tinh Xà đã có thêm ưu thế vượt trội chính là thôn phệ luôn cả năng lượng từ mặt trời và mặt trăng.

Điều này đồng nghĩa với dù là ban đêm hay ban ngày thì Nhật Nguyệt Tinh Xà cũng vô cùng hùng mạnh.

Sau khi nhận thấy cả Tịch Diệt Phượng Hoàng và Nhật Nguyệt Tinh Xà đều đã ký khế ước với Lạc Nam, Ninh Huyền Tâm dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ quan sát hắn.

Nhưng Lạc Nam cảm thấy bấy nhiêu đó còn chưa đủ, phần ngực áo của hắn bất chợt động đậy, từ bên trong đó lại trồi lên một cái đầu.

Ninh Huyền Tâm toàn thân lảo đảo…
Lạc Nam phải vội vàng đỡ lấy nàng, nở nụ cười quỷ dị trêu tức hỏi:
“Đại tẩu không sao chớ?”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện