“Khốn nạn, khốn nạn, Hải Long Cung vậy mà ỷ vào thực lực cường đại dám làm ra hành vi như vậy, thật là đáng giận…”
Thanh âm nghiến răng đầy phẫn hận từ trên một con thuyền truyền khắp mặt biển.
Chỉ thấy Nhị Thánh Tử Càn Trọng sắc mặt vặn vẹo như lệ quỷ, không ngừng buông lời mắng chửi Hải Long Cung.
Đáy lòng hắn lúc này tràn ngập cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mãi mới chờ đến ngày kình địch cạnh tranh ngôi vị thừa kế ngai vàng là Càn Nguyên làm ra chuyện sai lầm lớn, đây là cơ hội hiếm hoi để hắn được sự tin tưởng và trọng dụng của phụ hoàng, từ đó nhất phi trùng thiên, bắt đầu thay thế địa vị của Càn Nguyên ở Càn Quân Đế Quốc.
Nào ngờ lần này chẳng những mục tiêu chính là Lập Quốc Hội Vận Trận rơi vào tay kẻ khác, mà ngay cả số lượng tài sản hắn mang theo bên người cũng bị cường giả Hải Long Cung nhân lúc hỗn loạn cướp sạch sẽ, cuối cùng phải chật vật như chó nhà có tang quay về.
Càng nghĩ Càn Trọng càng cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực hơi lòng ngực, không thể nguôi ngoai được.
“Lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tin chắc bệ hạ biết chuyện cũng sẽ không nỡ trách ngươi.
” Duệ Gia Đại Trưởng Lão đứng bên cạnh an ủi:
“Ngược lại việc Hải Long Cung có đến hai vị Chí Tôn cấp cường giả tọa trấn, lại sắp xưng hùng xưng bá Hằng La Đại Hải là chuyện động trời, chúng ta phải nhanh chóng đem tin tức này bẩm báo trở về để bệ hạ nghĩ cách ứng phó, lập công chuộc tội.
”
Càn Trọng nghe vậy hai mắt lóe lên một tia hy vọng, hưng phấn nói: “Đại Trưởng Lão đúng là quân sư tốt của ta, nếu như phụ hoàng biết chuyện này sớm hơn…tin chắc sẽ nghĩ cách giao hảo với Hải Long Cung, nói không chừng sẽ thu được lợi ích, lấy lại những gì đã mất.
”
Nghĩ đến đây hắn nghiêm giọng hạ lệnh: “Toàn thể dốc toàn lực, trở về nhanh nhất có thể!”
Đám thuộc hạ nhận lệnh, cấp tốc ném Nguyên Thạch vào trong thuyền đẩy nhanh tốc độ, cảm thấy còn chưa đủ…bọn hắn còn dùng cả Thánh Lực của bản thân để làm nguyên liệu.
Tất cả người ở đây đều là thuộc hạ tâm phúc của Càn Trọng, thề sống chết giúp hắn cạnh tranh với Càn Nguyên nên cũng rất ra sức.
Bất quá Hằng La Đại Hải thật sự là quá lớn, dù pháp bảo dạng thuyền đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn cũng không thể trở về đất liền trong một sớm một chiều được.
NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…
Thiên không đột nhiên chấn động, chín con Kim Cương Thiên Long bỗng nhiên hoành không xuất thế, lôi kéo theo Bá Vũ Điện bá đạo không xem ai ra gì hung hăng nghiền ép mà đến.
Chân rồng cường thế đến cực điểm đạp thẳng vào thuyền của đám người Càn Trọng mà không thèm nói lời nào, chín khẩu pháo hạng nặng trên lưng Kim Cương Thiên Long bùng nổ, bắn ra hàng loạt đạn pháo oanh tạc như bom nguyên tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiển nhiên sau khi Lạc Nam sử dụng tấm Phục Khí Thánh Phù thu được từ chiến lợi phẩm, Bá Vũ Điện tổn hại đã phục hồi hoàn tất, trở về trạng thái toàn thịnh.
Không nói không rằng, Lạc Nam điều động Bá Vũ Điện nghiền nát mục tiêu.
“Thế lực phương nào dám tập kích thuyền Càn Trọng Thánh Tử của Càn Quân Đế Quốc chúng ta?”
Sự khủng bố từ Bá Vũ Điện khiến Duệ Đại Trưởng Lão gầm lên dữ tợn, tuy nhiên dù hắn là Thánh Hoàng cấp cường giả cũng không dám ngạnh kháng Bá Vũ Điện, ngược lại chỉ kịp thời nắm lấy Càn Trọng bay lên né tránh.
ĐÙNG!
Cửu đại Kim Cương Thiên Long oanh tạc, chiến thuyền bị nghiền thành sắt vụn nổ tung, đám thuộc hạ của Càn Trọng tứ phân ngũ liệt, chết không nhắm mắt.
“AAAAAAAAAAAAAAA” Càn Trọng như dã thú bị thương ngửa đầu gào thét, vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm Bá Vũ Điện rống lên:
“Rốt cuộc là ai? Chúng ta không thù không oán!”
Đáp lại lời của hắn là một thân ảnh từ trong Bá Vũ Điện xuất hiện, áo choàng bạc tung bay, mặt nạ bạc thần bí để lộ ba con mắt uy nghiêm hờ hững.
Lạc Hồng Kiếm đỏ rực dưới ánh chiều tà, Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống, bầu trời đỏ như màu máu.
Sát Thế, Chiến Thế, Kiếm Thế bạo tăng sức mạnh đến mức chưa từng có.
Trong khoảnh khắc này, Càn Trọng cảm giác được hơi thở của sự tử vong cực kỳ nồng đậm.
Người khoác áo choàng bạc vì muốn giết hắn càng nhanh càng tốt nên trực tiếp sử dụng Chí Tôn Cấp Bí Thuật ngay khi vừa xuất thủ.
Như một loại bản năng để tự vệ, Càn Trọng vội vàng triệu hoán ra Pháp Tướng bảo hộ trước mặt mình.
Người khoác áo choàng bạc chẳng bận tâm vì điều đó, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên thân kiếm Lạc Hồng.
Lưỡi kiếm nâng lên, vô số vì tinh tú trên bầu trời hội tụ mà xuống.
Sáng Thế Kiếm Pháp, một kiếm Tinh Thần Tụ Hội hiên ngang trảm xuống.
“Chỉ là Tiểu Thánh? Đừng nằm mơ!” Cảm nhận được tu vi của Lạc Nam, Duệ Gia Đại Trưởng Lão ngửa đầu gầm rống, Thánh Hoàng Lực ngưng tụ thành chưởng, hung hăng vồ đến Lạc Nam.
Đối mặt với thế công của Thánh Hỏa, chín con Kim Cương Thiên Long rít dài, chín khẩu pháo điên cuồng bắn phá ngăn cản.
“Đại Trưởng Lão yên tâm, chỉ là Tiểu Thánh bổn Thánh Tử có thể đối phó được!” Càn Trọng lấy lại tự tin, điều động Pháp Tướng của mình lao lên đối kháng.
Nhưng mà khi Lạc Hồng Kiếm trảm xuống, 45 hành tinh từ Hóa Vũ Bá Thần Thể của Lạc Nam cũng đồng thời bạo phát.
Sắc mặt Càn Trọng đột biến, chẳng biết vì sao hắn phát hiện công kích của đối thủ đột ngột tăng cường dữ dội.
Đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn…
RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt không dám tin của Duệ Đại Trưởng Lão, Pháp Tưởng của Càn Trọng bị một kiếm đỏ thẳm đó chẻ làm hai nửa, vết cắt ngọn đến mức trơn nhẵn hoàn hảo, không một vết tì.
“PHỐC!”
Pháp Tướng bị hủy Càn Trọng cũng trọng thương vì nhận phản phệ, máu tươi cuồng phún.
Người mặc áo choàng không để hắn có cơ hội trở mình, Bí Tự Trận hiện lên trong đáy mắt.
Bạch Đằng Hãm Quân Trận bao vây, Lạc Hồng Kiếm thu hồi và thay vào đó là Xích Tà Kích đầy rẫy sát cơ chết chóc.
“Xích Tà Diệt Thế!”
Một kích mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả, mang đến đại nạn của ngày tận thế hàng lâm phủ xuống nhấn chìm toàn bộ Càn Trọng vừa mới thoát khỏi Trận Pháp.
“Tại sao lại muốn giết ta…”
Đây là ý niệm cuối cùng của Càn Trọng trước khi cơ thể hắn tiêu tán thành tro bụi, ngay cả Linh Hồn cũng bị tận diệt, không sót lại bất kỳ sinh cơ nào.
“KHÔNG…” Duệ Đại Trưởng Lão hai mắt muốn nứt, toàn thân đầy rẫy vết thương ngửa đầu gào rống như dã thú bị thương.
Trước đó hắn đã bị thương khi cố gắng bảo vệ Càn Trọng đào tẩu khỏi Hải Long Cung, hiện tại thương thế còn chưa lành đã nhìn thấy hy vọng duy nhất của Duệ Gia bị tàn nhẫn giết chết, làm sao có thể cam tâm?
Duệ Đại Trưởng Lão điên cuồng, đáng tiếc mặc kệ hắn cố gắng thế nào vẫn bị chín con Kim Cương Thiên Long vây giết.
“Trừng Mắt Mang Thai!” Lạc Nam đứng bên ngoài tiến hành quấy rối, lấy ra ba cái lò luyện đan ném thẳng vào Duệ Đại Trưởng Lão.
OÀNH OÀNH OÀNH.
Những vụ nổ mỹ lệ đẹp đẻ bao trùm không gian, hàng chục quả bom Bá Lực được dồn nén cùng lúc bạo tạc tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ trên hải dương vô tận.
Không biết qua bao lâu sau, đường đường là một vị Thánh Hoàng đã bị Lạc Nam phối hợp Bá Vũ Điện nghiền ép cho đến chết.
“Đoạt Hồn!”
Triển khai cướp đoạt Linh Hồn của một vị Thánh Hoàng, tu vi Hồn Tu của hắn cũng cuồn cuộn đề thăng.
Tiểu Thánh Hồn Hậu Kỳ, sánh ngang đẳng cấp Nguyên Tu.
Lạc Nam mặt không biểu tình thu hồi Bá Vũ Điện tránh rêu rao quá lớn lại dẫn đến những kẻ phiền toái.
Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, thân ảnh hắn đã tiêu thất tại chỗ.
Kể từ thời điểm Càn Trọng dám đem chúng nữ ở Lạc Gia ra làm vật đánh bạc trong buổi đấu giá, Lạc Nam đã phán định cho hắn án tử hình, Càn Trọng đã dám động vào vảy nghịch và điểm mấu chốt trong lòng Lạc Nam.
Sử dụng Thiên Cơ Lâu để dò xét tin tức và trạng thái của đám người Càn Trọng, hắn quyết đoán xuất thủ tiêu diệt.
Lạc Nam xem như khá may mắn, bởi vì tất cả tài sản mà Càn Trọng mang theo trong đó có cả những ngọc bội ẩn chứa công kích của Càn Quân Thánh Đế là thủ đoạn bảo mệnh cũng đã bị Hải Long Cung đoạt mất.
Vì vậy Càn Trọng và Duệ Gia Đại Trưởng Lão xem như trắng tay, không còn bất cứ ác chủ bài nào nên mới dễ dàng bị diệt như vậy.
Bằng không một khi Càn Trọng sử dụng công kích cấp Thánh Đế ngăn cản Bá Vũ Điện, Duệ Gia Đại Trưởng Lão chắc chắn sẽ rảnh tay đối phó với Lạc Nam, muốn giết bọn hắn e rằng cũng phải trả một cái giá đắt.
Dù sao thì