“Phù, cuối cùng cũng xong…”
Nhìn lấy tên Băng Long hùng mạnh cuối cùng cũng ngã xuống, Lạc Nam thở phào một hơi ngồi bệch xuống giữa không gian.
Hình tượng Long Thần uy nghiêm bá đạo hoàn toàn bất mất, hắn thở hổn hển như lợn bị thọc tiết.
Lần đầu tiên trong đời tham gia trực diện vào cuộc chiến tiêu diệt Thánh Đế Viên Mãn, vai trò hoàn toàn khác những lần trước giải cứu Thủy Triều Tịch hay tính kế Trảm Thiên Môn, nói không áp lực chính là giả.
Cũng may tìm đúng đồng minh, Dạ Thanh Thu và Thủy Triều Tịch đều mạnh mẽ hơn tu sĩ đồng cấp, mẫu thân Ninh Vô Song càng là cường hãn không cần phải nói.
Bịch…
Bản thể chết đi, Long Châu của Băng Long cũng mất người khống chế, phân thân của hắn biến mất, viên Băng Long Châu lơ lửng tự do.
Bên kia chiến tuyến, Oán Long Áo Choàng xảy ra tình huống tương tự, vô số Linh Hồn u oán trở về trong áo choàng, không còn công kích Thủy Triều Tịch.
Chúng nữ cũng nặng nề thở ra một hơi, lau đi mồ hôi trên trán.
“Cẩn thận!”
Đột ngột Dạ Thanh Thu quát to một tiếng.
Lạc Nam giật mình, chỉ thấy trong thi thể đã bị chém nát của Băng Long có một ấn ký hình mắt rồng cấp tốc bay ra, hướng về cơ thể Ninh Vô Song đang ở gần nhào tới.
“Trục xuất!”
Lạc Nam lập tức động ý niệm, Không Gian Đỉnh tuân theo lệnh chủ kích hoạt, đem cái ấn kỳ hình mắt rồng kia trục xuất ra bên ngoài trước khi nó kịp đeo bám lên người mẫu thân.
“Vừa rồi là cái gì?” Mấy nữ Ngọc La Yên nghĩ đến mà sợ hỏi.
Những thủ đoạn sau khi chết của kẻ thù mới xuất hiện thường không phải đồ vật tốt lành, cái ấn ký hình mắt rồng vừa rồi cho các nàng cảm giác giống như vậy.
“Đó là một loại thủ đoạn đặc biệt có thể đánh dấu vào kẻ đã giết tên Băng Long, để Chân Long Hoàng Tộc có thể dựa vào nó mà truy lùng hung thủ, dù chạy đến chân trời góc biển cũng trốn không thoát.
” Ninh Vô Song nhìn Lạc Nam cười nói:
“Cũng may ngươi phản ứng nhanh, bằng không mẫu thân lại gặp phiền toái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
“Vì sao vừa rồi giết tên Hỏa Long không có?” Lạc Nam tò mò hỏi.
“Có thể vì thân phận của Băng Long cao hơn Hỏa Long nên mới được trang bị thứ đó.
” Dạ Thanh Thu hồi đáp:
“Để một thời gian nữa không có người cho bám vào, thứ đó sẽ hao hết lực lượng và tan biến.
”
“Không sai, ngày sau nếu có đụng độ Sát Long Vệ thì nên cẩn thận.
” Ninh Vô Song nhắc nhở.
Lạc Nam và mấy nữ nghiêm túc gật gật đầu.
“Tiểu Nam, Tiểu Nam, bọn ta vừa tham gia tiêu diệt một Thánh Đế Viên Mãn sao?” Đình Manh Manh hưng phấn nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Lạc Nam ôm cổ hắn hỏi.
Lạc Nam nghe vậy cũng tự hào gật mạnh đầu, nhìn chúng nữ khích lệ nói:
“Các nàng đều làm rất tốt!”
Bạch Liên Hoa và Ngọc La Yên hai mặt nhìn nhau, mặc dù chỉ dùng chút võ mồm làm nhiễu loạn tâm trí của kẻ địch nhưng công lao của các nàng trong việc tru sát kẻ thù cường đại là không thể bàn cãi, hai nữ đều có chút hãnh diệt và vui mừng.
Đại Thánh góp công trong việc giết Thánh Đế Viên Mãn, hơn nữa đối phương còn là Thần Thú, nghĩ thử xem có nên tự hào không?
Chuyện như vậy sợ rằng kể ra cũng không có ai tin tưởng.
“Khanh khách, có chuyện để khoe khoang rồi, cho đại tỷ và tam muội các nàng ghen ghét chết.
” Đình Manh Manh sảng khoái vỗ tay liên tục.
Nghĩ đến cảnh tượng Âu Dương Thương Lan và Độc Cô Ngạo Tuyết dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị với mình khi được tham gia vào trận chiến quy mô lớn như vậy, Đình Manh Manh đã cảm thấy toàn thân rạo rực, ôm cổ Lạc Nam hôn chụt lên môi hắn.
Lạc Nam dở khóc dở cười đánh cái mông nhỏ của nàng, nha đầu này thật sự không trưởng thành nổi.
Bất quá bờ môi thật mềm, lại còn ngọt làm hắn nhịn không được hôn thêm vài ngụm.
“Xú tiểu tử, ở trước mặt chúng ta đừng có ân ân ái ái.
” Dạ Thanh Thu bất mãn nói, chỉ cảm thấy đầy miệng cẩu lương, thật là khó chịu.
“Haha, nhưng không thể không nói chiến thuật của ngươi rất là hiệu quả, các con dâu đều biểu hiện rất tốt, trở về Lạc Gia trùng điệp có thưởng.
” Ninh Vô Song cũng hưng phấn nói.
Đã rất lâu rồi nàng mới được chiến một trận sảng khoái đến như vậy.
“Trước thu chiến lợi phẩm cái đã!” Thủy Triều Tịch nhặt lấy Nhẫn Trữ Vật của Hỏa Long và Băng Long đưa cho Lạc Nam.
Dạ Thanh Thu liền liếc mắt nhìn qua: “Tuyệt đối không thể thiếu phần của ta!”
“Yên tâm, ai cũng không thể thiếu!” Lạc Nam nhếch miệng cười:
“Bất quá trước hết củng cố thương thế và khôi phục thực lực.
”
Mấy nàng gật đầu tán thành, trực tiếp ngồi xếp bằng bên trong Không Gian Đỉnh, nuốt vào từng viên Đế Đan chậm rãi hồi phục.
Thủy Triều Tịch được Bất Hủ Kinh Văn bảo vệ từ đầu đến cuối nên hầu như không hề bị thương, chỉ tiêu hao chút Hồn Lực, nên nàng dùng tay đánh đàn, mở miệng cất tiếng hát để hỗ trợ mọi người.
Lạc Nam thì tranh thủ kiểm tra tài sản của Hỏa Long và Băng Long.
Bên trong hai chiếc Nhẫn Trữ Vật có rất nhiều đồ vật, đa phần đều thuộc về các nạn nhân từng bị Hỏa Long và Băng Long giết chết, vì vậy tài sản tương đối đa dạng và phong phú, bất quá đẳng cấp hình như không quá cao.
Thứ khiến hắn để tâm đầu tiên là Hỏa Long Châu và Băng Long Châu do hai tên này khi chết để lại, chúng nó đều là tài nguyên cao cấp có thể dùng để khai mở Long Văn, Lạc Nam quyết định sau khi trở về sẽ cùng mấy thê tử có huyết mạch Long Tộc song tu luyện hóa.
Chỉ tiếc Băng Long Châu hao tổn không ít lực lượng khi hóa thành phân thân chiến đấu với Dạ Thanh Thu, vì vậy Long Lực bên trong nó còn lại ít hơn cả Hỏa Long Châu.
Chiến lợi phẩm kế tiếp đương nhiên là mảnh vụn thi thể của hai con rồng, tất cả đều là nguồn thức ăn dồi dào dinh dưỡng, thịt Thần Thú cấp Yêu Thánh Đế dù có Nguyên Thạch chưa chắc đã mua được, là lương thực cao cấp bậc nhất, mang về cho Chiêu Quân chế biến và Cự Mỹ Anh ăn vào, nói không chừng tu vi đại tiến.
Chỉ tiếc trong lúc đại chiến, vì không muốn có bất cứ biến cố nào phát sinh, chiêu thức của Ninh Vô Song và Dạ Thanh Thu khi tung ra đều mang tính trí mạng, tuyệt đối không cho địch nhân đường lui nào, trực tiếp nghiền nát cả Linh Hồn của hai tên Hỏa Long và Băng Long nên Lạc Nam cũng không thể thi triển Đoạt Hồn để cướp đoạt linh hồn của bọn hắn.
Nghĩ cũng đúng thôi, trong thời khắc sinh tử, giết được kẻ địch đã là thành công rồi, nào còn có thời gian cân nhắc đến việc lưu lại Linh Hồn cho Lạc Nam cướp đoạt?
Nhắc đến Linh Hồn, không thể không nhắc đến hai kiện Oán Long Áo Choàng.
Bên trong hai chiếc áo choàng này lưu giữ rất nhiều Linh Hồn vô tội của những nạn nhân của Sát Long Vệ, nếu như Lạc Nam đem chúng nó toàn diện hấp thụ, tin tưởng tu vi Hồn Tu của hắn sẽ có tăng trưởng.
Chỉ có điều những Linh Hồn này mang theo vô vàn cảm xúc tiêu cực như oán hận, không cam tâm, căm hận, sợ hãi…của các nạn nhân trước khi chết.
Nếu Lạc Nam hấp thụ, đồng nghĩa hắn cũng phải gánh vác tất cả những cảm xúc tiêu cực đó vào linh hồn mình, cần dùng đến Bất Hủ Diễn Sinh Kinh ngâm tụng luyện hóa, giữ vững lý trí không để bản thân mình phát điên.
Tuy nhiên ngoài nóng lòng gia tăng tu vi, hắn lại có một ý tưởng khác về cách thức sử dụng hai kiện Oán Long Áo Choàng.
Chẳng hạn như ngụy trang thành Sát Long Vệ, hàng lâm Thú Nhân Thành chẳng hạn?
Hoặc đem cho Thủy Triều Tịch cũng tốt, chỉ cần nhận chủ áo choàng, nàng có thể lợi dụng tất cả những Linh Hồn oán hận bên trong đó để hiến tế, triển khai Thánh Ca Tế Hồn Luyện Ngục, đây là một ác chủ bài có thể vượt cấp giết cả Thánh Đế Viên Mãn chỉ trong khoảnh khắc.
Tóm lại Oán Long Áo Choàng có kha khá giá trị để lợi dụng, Lạc Nam liền không tham lam gia tăng đẳng cấp Hồn Tu, tạm thời đem hai kiện cất vào.
Ngoài mấy thứ kể trên, hắn còn tìm thấy một số tài nguyên chuyên dụng cho Long Tộc tu luyện, bất quá đẳng cấp không quá cao, tối đa chỉ là Thất Tinh trở xuống, có lẽ vì thân phận của hai tên này còn chưa đủ sở hữu tài nguyên đẳng cấp tương ứng tu vi của chúng.
Về phần pháp bảo, công pháp, vũ kỹ…cũng tương đối nhiều, bất quá đều là hàng đẳng cấp tàm