Tất cả đều đã phục hồi thương thế, tam nữ Ngọc La Yên cũng được Lạc Nam thu trở về Linh Giới Châu, thực lực của các nàng không tiện hành tẩu bên trong Mê Linh Sâm Lâm.
Phất tay thu hồi Không Gian Đỉnh, bên cạnh Lạc Nam còn lại mẫu thân, Thủy Triều Tịch và Dạ Thanh Thu.
Nhìn theo cái đỉnh biến mất, Dạ Thanh Thu hiếu kỳ chớp chớp mắt: “Thứ này của ngươi là gì? vậy mà có thể chứa đựng Dị Không Gian cường đại, tự hình thành đỉnh, nhìn qua rất thần kỳ, bất quá lại không giống như Pháp Bảo?”
Kiến thức Dạ Thánh Nữ của Tu La Giáo quả nhiên không tầm thường, vậy mà có thể đánh hơi được Không Gian Đỉnh không phải là pháp bảo.
“Nó là thứ do công pháp của ta tạo ra.
” Lạc Nam lựa lời nói:
“Tối đa có thể thu nạp 10 loại Dị Không Gian.
”
Hắn đương nhiên là đánh lừa nàng, các đỉnh có thể vô hạn thu nạp thiên địa dị vật và vĩnh hằng thuộc tính, nhưng như vậy thì quá mức nghịch thiên, vì vậy cứ đặt ra một giới hạn cho nó…nghe qua sẽ cảm thấy độ nguy hiểm giảm đi nhiều.
“Thì ra là thế, xem ra là một loại công pháp khá giống với Thất Thập Chân Công của đám người Thất Thập Tông tu luyện.
” Dạ Thanh Thu vuốt vuốt cằm, việc đồ đệ của Thiên Cơ Lâu Chủ như Lạc Nam sở hữu Chí Tôn Cấp Công Pháp cũng không mang tính bất ngờ.
Lạc Nam âm thầm cười cười, Thất Thập Chân Công tối đa chỉ thu phục được 70 loại thiên địa dị vật và 7 loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính, so với khả năng luyện hóa vô hạn của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh giống như so đá vụn với kim cương vậy, chưa kể đó chỉ là công năng của một tầng bên trong Cấm Kỵ Công Pháp mà thôi.
Đây cũng là lý do hắn từng hùng hồn tuyên bố một ngày nào đó Thất Thập Tông phải cam tâm tình nguyện gả Lôi Giai Nghi cho mình.
“Cẩn thận, có kẻ đến gần!” Ninh Vô Song ánh mắt lấp lóe nói.
Mà Dạ Thanh Thu và Thủy Triều Tịch cũng đã làm ra đề phòng.
Lạc Nam âm thầm buồn bực, trực giác của Thánh Đế đúng là bén nhạy đến đáng sợ, hắn còn chưa cảm ứng được gì.
Quả nhiên vài giây sau Lạc Nam cũng phát giác được không gian lân cận phát sinh rung động.
Không gian trước mắt xuất hiện một cái khe, dường như đối phương không có địch ý nên vẫn giữ khoảng cách nhất định với nhóm người, chứng tỏ không phải đột ngột tập kích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ trong khe nứt không gian, một thân ảnh nhỏ nhắn nhảy nhảy chui ra, đó là tiểu cô nương với hai cái bím tóc trên đầu, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu như búp bê sứ, đôi mắt to tròn linh động hoạt bát.
Vừa nhìn thấy nha đầu này, trong đầu Lạc Nam liền nhảy số ra thân phận của nàng.
Độn Không Thố, một con thỏ với khả năng nhảy vọt trong không gian, tốc độ cực kỳ kinh khủng, thậm chí còn có thể mở ra không gian thông đạo mang theo người khác.
Lạc Nam âm thầm đề phòng, bởi vì tiểu nha đầu Độn Không Thố này là hậu bối của một vị Thánh Yêu Đế Viên Mãn bên trong Mê Linh Sâm Lâm.
Tiêu tốn 20 vạn Điểm Danh Vọng, hắn có được tất cả tình báo bên trong Mê Linh Sâm Lâm, bao gồm từng nhân vật và nội tình của bọn hắn.
“Tiểu muội muội, có chuyện gì không?” Ninh Vô Song cẩn trọng hỏi.
Các nàng cũng không vì dáng vẻ đáng yêu của tiểu cô nương mà xem thường, ngược lại càng thêm đề phòng hoàn cảnh xung quanh.
“Hì hì, các vị đừng lo lắng, trưởng bối trong nhà muốn Tiểu Thố mời các vị đến làm khách một chuyến mà thôi.
” Tiểu cô nương cười hì hì thân mật đáp.
“Chúng ta từ chối!” Lạc Nam lập tức nói luôn.
Mê Linh Sâm Lâm này qua vô vàn năm tháng lắng đọng vẫn kịp thời sản sinh một vị cường giả cấp Chí Tôn.
Tuy lời nguyền năm đó khiến tất cả sinh linh trong Mê Linh Sâm Lâm không thể ra ngoài, nhưng đây chính là một Chí Tôn Thế Lực hàng thật giá thật.
Lạc Nam rất muốn kết minh với Mê Linh Sâm Lâm không hề giả, nhưng hắn thừa hiểu chỉ khi nào mình có đủ tư cách, thực lực đôi bên tương xứng mới có thể ngồi cùng bàn đàm phán.
Không cần bên phe mình có được Chí Tôn, chỉ cần có thủ đoạn khiến Chí Tôn kiêng dè là được.
Bằng không lấy tư cách gì?
Thế đạo này vốn là thực lực vi tôn, không có đủ thực lực mà muốn cường giả tôn trọng, đối xử ngang hàng chỉ là trò cười.
Vậy nên hắn tạm thời từ chối gặp mặt với cao tầng của Mê Linh Sâm Lâm, chờ khi nào có đủ khả năng rồi quay lại cũng không muộn.
“Các vị sao lại như vậy? trưởng bối nhà ta chỉ có ý tốt mà thôi.
” Tiểu Thố bất mãn hai tay chống nạnh, nhảy cà tưng cà tưng tại chỗ nói:
“Tin tưởng đây chỉ là chuyện có lợi với các vị.
”
Lạc Nam đang muốn tiếp tục lắc đầu, chợt cảm thấy nơi lồng ngực của mình nóng lên dữ dội.
Hắn vội vàng kéo áo ra xem, chỉ thấy giữa lồng ngực săn chắc có một cái ấn ký hình giọt nước đang phát sáng, càng ngày càng sáng.
Tình huống của hắn liền khiến mấy nữ nhân chú ý.
Các nàng còn chưa kịp tò mò, một thanh âm thanh lãnh đã hàng lâm mà xuống:
“Tiểu tử, rốt cuộc tìm được ngươi!”
Chỉ trong nháy mắt, trước mặt liền vô thanh vô tức xuất hiện một kẻ mặc áo choàng đen.
Tròng mắt Ninh Vô Song, Dạ Thanh Thu, Thủy Triều Tịch cùng lúc co rụt lại, lấy ra vũ khí nắm chặt trong tay, cực kỳ kiêng kỵ nhìn lấy đối phương.
Mặc dù kẻ khoác áo choàng này không để lộ bất kỳ khí tức nào, càng không hở ra dù chỉ là một tia uy thế, nhưng lại khiến các nàng như lâm đại địch.
Bởi vì khi đối phương xuất hiện, các nàng gần như không hề phát giác được, dù cho đối phương đã chủ động lên tiếng nhưng vẫn như đã sớm tồn tại ở nơi đó vậy.
Điều này chứng tỏ thực lực của đối phương vượt xa các nàng.
Mà các nàng vừa liên thủ giết chết Thánh Đế Viên Mãn, vậy người có thực lực vượt xa các nàng chỉ có thể là Chí Tôn.
Lạc Nam xém chút vui vẻ đến ngất đi, vội vàng nhảy dựng lên giang tay ra:
“Bích Tiêu tiền bối, ôm một cái!”
“Cút!” Người khoác áo choàng chỉ khẽ mở miệng, Lạc Nam liền cảm giác như bị trọng pháo oanh tạc bay ngược trở về.
“Các hạ là nhân vật nào?” Dạ Thanh Thu, Ninh Vô Song, Thủy Triều Tịch nghiêm túc nhìn chằm chằm, đem Lạc Nam bảo hộ ra phía sau.
Lạc Nam vội vàng đứng lên giải thích: “Đừng lo lắng, đây là Bích Tiêu Nương Nương, một vị cố nhân của sư phụ ta.
”
Nghe hắn nói như vậy mấy nữ cũng vô thức thở lỏng, hiểu lầm sư phụ hắn nói là Thiên Cơ Lâu Chủ, nhận biết nhân vật cường đại như vậy cũng bình thường.
Mà Bích Tiêu cũng lười mở miệng nói nhảm, nàng vừa căn cứ vào ấn ký hình giọt nước lưu lại giữa lòng ngực Lạc Nam tìm đến tận chỗ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Ta đến nhận đồ đệ, mang các nàng giao ra!”
“Không vội, không vội…trước hết nhờ Nương Nương giúp ta một chút chuyện.
” Lạc Nam cười hì hì, hướng về phía Tiểu Thố nói:
“Dẫn đường đi! chúng ta sẳn sàng diện kiến trưởng bối của ngươi.
”
Đùa sao? bắp đùi to tìm đến tận cửa, vì sao không nhân cơ hội ôm lấy? cơ hội ngàn năm có một mà.
“Tốt nha.
” Tiểu Thố nhu nhuận gật gật đầu, mặc dù nàng không biết Bích Tiêu là ai, bất quá nhiệm vụ là mời Lạc Nam mấy người đến nhà làm khách, mà Bích Tiêu hình như là người quen của Lạc Nam, vì vậy cũng không thắc mắc gì.
“Ngươi định lợi dụng ta?” Bích Tiêu thân là cường giả Chí Tôn, làm sao không nhận ra chút ý đồ của Lạc Nam, có chút nhíu mày nhìn lấy hắn.
“Nào có lợi dụng gì đâu, chỉ cần Nương Nương im lặng đứng bên cạnh là được, sẽ không mất quá nhiều thời gian của người đâu.
” Lạc Nam truyền âm, giọng điệu mang theo một tia chân thành.
Bích Tiêu âm thầm hừ lạnh, bất quá vẫn không nói thêm lời nào, nàng đương nhiên sẽ không tiết kiệm chút thời gian.
Ninh Vô Song, Dạ Thanh