“Ha, gọi viện quân? Sao lại là tiểu tử này?”
Một tiếng cười nhạt khinh khỉnh truyền đến, hiển nhiên khi nhìn thấy bên cạnh Tử Toàn Cơ đột nhiên xuất hiện Lạc Nam, đối thủ mà nàng đang chiến đấu đã tỏ vẻ xem thường.
Lạc Nam híp mắt lại quan sát cục diện, chỉ thấy đối mặt với Tử Toàn Cơ lúc này là một nhóm ba người.
“Kiếm Phách Tộc…” Hắn nở một nụ cười gằn.
Không phải ai xa lạ, Lạc Nam đã nhận diện được đôi phu phụ thiên tài của Kiếm Phách Tộc lần lượt là Kiếm Thanh và Kiếm Huyền.
Nhưng hai kẻ này dù lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là tầng lớp hậu bối, hiển nhiên không đủ sức đả thương Tử Toàn Cơ.
Người khiến nàng bị thương là một bà lão đang đứng trước mặt Kiếm Thanh và Kiếm Huyền.
Từ trên người bà lão, Kiếm Thế hung bạo đang tàn phá bừa bãi, khí tức tiệm cận Chí Tôn bùng phát, không cầm kiếm trong tay nhưng vẫn có thể tạo ra Kiếm Thế, hiển nhiên chính là cường giả của Kiếm Phách Tộc.
Có thể là người hộ đạo của Kiếm Thanh cùng Kiếm Huyền.
Tuy nhiên dù bà lão là nhân vật mạnh mẽ nhưng Tử Toàn Cơ cũng không phải dễ trêu.
Trên thân bà lão lúc này không ít vết thương do xiềng xích gây ra, sâu cả vào da thịt, trạng thái trọng thương không kém Tử Toàn Cơ chút nào, có thể tưởng tượng hai người vừa trải qua một trận kịch chiến.
“Vì sao xung đột?” Lạc Nam quan tâm hỏi.
Tử Toàn Cơ đưa mắt nhìn hắn, thở dài đáp: “Thật xin lỗi, việc cá nhân của tiện thiếp làm phiền đến công tử rồi.
”
“Việc của nàng chính là việc của ta.
” Lạc Nam nghiêm nghị nói:
“Từ đầu đã kề vai chiến đấu, sao lại phân biệt việc của riêng ai nữa vậy?”
Tử Toàn Cơ bờ môi khẽ nhếch, giọng điệu có thêm một tia ôn nhu: “Kiếm Phách Tộc đã nhận ra và có hứng thú với Loạn Xích Tử Đồng của thiếp, mặc dù chủng tộc của bọn hắn không dùng vũ khí, nhưng đôi mắt đặc biệt vẫn có thể sử dụng.
”
“Đã hiểu!” Lạc Nam nhẹ gật đầu, Loạn Xích Tử Đồng quả thật là một đôi mắt lợi hại, có thể nói phần lớn sức mạnh của Tử Toàn Cơ là dựa vào đôi mắt này, gợi lên lòng tham của một số kẻ là điều dễ hiểu.
Chỉ bất quá là người tham lam, không đồng nghĩa là ngươi được phép động thủ cướp đoạt.
“Hừ, phô trương thanh thế, một tiểu tử vừa đột phá Thánh Tướng có thể làm nên trò trống gì?” Bà lão Kiếm Phách Tộc nở một nụ cười gằn:
“Ta nhận ra ngươi, con tiện nhân mở kỹ viện kinh doanh xác thịt, hôm nay vừa vặn móc đôi mắt câu hồn đoạt phách của ngươi, để xem về sau ngươi làm sao quyến rũ nam nhân?”
“Cầm chân bà ta được chứ?” Lạc Nam hướng Tử Toàn Cơ bình tĩnh hỏi.
“Tuy có chút miễn cưỡng nhưng không thành vấn đề.
” Nàng thoải mái gật đầu.
“Miễn cưỡng à…” Lạc Nam nhếch miệng, nhẹ nhàng phất óng tay áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ bên trong đó, thân ảnh ba U Hồn Nô Lệ cung kính bay ra quỳ gối: “Tham kiến chủ nhân!”
“Các ngươi hỗ trợ nàng!” Hắn ra lệnh cho ba U Hồn Nô Lệ trợ giúp Tử Toàn Cơ.
“Tốt!” Tử Toàn Cơ tâm tình hưng phấn, nàng biết chuyện gì sắp diễn ra, không muốn quấy rầy Lạc Nam làm thịt Thiên Địa Sủng Nhi, vì vậy một lần nữa phát động Loạn Xích Tử Đồng, phô thiên cái địa hướng về bà lão quấn lấy.
“Tiện nhân, có thêm vài luồng Linh Hồn Thánh Đế không thể giúp ngươi thắng được lão thân!” Bà lão kiêu căng táo bạo quát to, không hề ngần ngại lao lên nghênh chiến.
Cũng chẳng bận tâm việc Lạc Nam chuẩn bị xung đột với Kiếm Thanh và Kiếm Huyền, bởi vì ở trong suy nghĩ của bà ta, một Đại Thánh chỉ là con kiến.
“Thế nào? Một mình ngươi muốn chống lại phu phụ chúng ta?”
Nhìn thấy Lạc Nam dám bước đến trước mặt mình, Kiếm Thanh cảm thấy buồn cười.
“Tiểu tử, mặc dù biểu hiện của ngươi tạm được khiến Nhàn Kiệt nhận làm lão đại, nhưng ngươi không tưởng tượng nổi nội tình của Kiếm Phách Tộc lớn hơn Kiếm Đan Sơn Trang như thế nào đâu.
” Kiếm Huyền cười nhạo:
“Làm người, đôi khi nên biết khiêm tốn.
”
“Các ngươi nói nhảm quá nhiều!” Lạc Nam sắc mặt lạnh lẽo.
KENG!
Kích ngân động thiên, Xích Tà Kích đen kịch tràn đầy khí tức nguy hiểm hiện lên trong tay.
“Ồ, Binh Nhân Tộc?” Kiếm Thanh có chút ngoài ý muốn nở nụ cười:
“Bất quá Binh Nhân Tộc ở trước mặt Kiếm Phách Tộc chúng ta cũng không có ưu thế.
”
Lạc Nam mặc kệ kẻ thù nói nhảm, Bá Đỉnh xoay tròn toàn lực.
Thánh Tướng Lực như sóng thần sôi trào, ầm ầm như bão táp bùng nổ mà ra, dung nhập vào trong Xích Tà Kích, uốn lượn xung quanh.
“Ồ, đột phá Thánh Tướng rồi, sức mạnh không tệ.
” Xích Tà Kích hưng phấn truyền âm.
“Xem ta thể hiện!” Lạc Nam nở nụ cười lãnh khốc.
Tốc Biến triển khai, thân ảnh của hắn đã đứng trên thiên không, mũi kích chấn động, như đại bằng săn mồi lao thẳng xuống.
Kích Vực gào thét, Kích Thế hội tụ, một kích Sinh Linh Đồ Thán đã được triển khai, nhắm thẳng đầu Kiếm Thanh trấn xuống.
Chưa dừng lại ở đó, một tay còn lại của Lạc Nam đã điều động Bá Lực Chưởng, hung hăng nhắm ngay Kiếm Huyền tung ra.
“Haha, thì ra là dựa vào nhiều loại thuộc tính để rút ngắn chênh lệch tu vi à?” Kiếm Thanh cười ngạo nghễ:
“Thủ đoạn này của ngươi đối phó kẻ khác thì được, muốn đối phó Kiếm Phách Tộc cao quý còn kém xa lắm.
”
Tiếng nói vừa dứt, từ trong cơ thể hắn, trăm tầng Kiếm Vực gào thét mà ra, hóa thành Kiếm Thế, một quyền hung hăng đấm thẳng lên không.
Ở bên cạnh, Kiếm Huyền cũng làm ra hành vi tương tự, một cước vung lên đạp thẳng.
OÀNH OÀNH!
Xích Tà Kích va chạm cùng một quyền của Kiếm Thanh, cảm giác như đâm vào một khối kim loại không thể xuyên qua.
Song song với đó, một cước của Kiếm Huyền cũng đá cho Bá Lực Chưởng tán loạn, các loại thuộc tính bắn khắp bốn phía, không thể làm bị thương lên cơ thể nàng.
Ngược lại Lạc Nam còn bị chấn lùi, ở trên không trung lảo đảo đứng vững thân mình.
“Hừ, lấy trứng chọi đá.
” Kiếm Huyền nhìn hắn bằng nụ cười khinh miệt.
Lạc Nam trong lòng cảm thán một tiếng, không hổ danh là Thiên Địa Sủng Nhi, mỗi chủng tộc đều được trời cao ưu ái.
Kiếm Phách Tộc này toàn thân bọn chúng như một thanh kiếm cường đại và kiên cố, sức mạnh và độ bền bĩ vượt xa cả Thể Tu cùng cấp.
Điều quan trọng là bọn chúng không cần vất vả gian nan luyện thể như Thể Tu, mà bẩm sinh đã được sở hữu một cơ thể như tuyệt thế bảo kiếm vậy.
Chỉ cần tập trung tu luyện và lĩnh ngộ Kiếm Thuật, hấp thụ tài nguyên, tu vi Nguyên Tu gia tăng, kiếm thuật gia tăng, thể tu gia tăng, có quá nhiều ưu thế so với nhân loại bình thường.
Nhưng mà…Lạc Nam ánh mắt lóe lên: “Ta chưa triển khai toàn lực!”
Trong khoảnh khắc, Thị Sát Bạo Phong từ thể nội gào thét khắp trời, vô tận gió lốc như vòi rồng bao phủ lấy toàn thân Lạc Nam.
Đứng ở trung tâm cơn gió, Sát Vực của hắn điên cuồng gia tăng không tưởng.
100 tầng, 110 tầng, 120 tầng…150 tầng.
Chư Thần Hoàng Hôn kích hoạt, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, cảnh tượng thê lương mà mỹ lệ.
Số Sát Vực vừa mới đạt đến 150 lại tiếp tục nhảy vọt đến con số 200 tầng, đem cả thiên không đều nhuộm trong Sát Thế dữ dội.
ONG ONG ONG ONG…
Ở bên trong Sát Thế kinh khủng như vậy, Xích Tà Kích hưng phấn rung động không ngừng, đối với Diệt Thế Kích Pháp mà nàng tinh thông, Sát Thế chính là loại sức mạnh nàng ưa thích nhất chỉ sau Kích Thế.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại…
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên cánh tay Lạc Nam, từng cánh hoa lan tràn xuống thân kích.
Bên trong đan điền, 80 cái hành tinh và Oanh Thiên Tổ Phù đã bắt đầu vận chuyển.
“GIẾT!”
Xích Tà Kích như muốn phát cuồng ngửa đầu gào thét.
Phá Tắc Thời Gian gia thân, tốc độ của Lạc Nam đột biến gấp hàng trăm lần.
Dịch Chuyển Không Gian, hắn đã hiện diện trước mặt Kiếm Thanh, một thức Xích Tà Diệt Thế mang theo hơi thở của tử thần giáng lâm đồ sát mà ra.
RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt không tưởng tượng nổi của Kiếm Huyền, lớp y phục trên thân Kiếm Thanh như thủy tinh vỡ vụn, hoàn toàn sụp đổ trước một kích khó lường của Lạc Nam.
“Làm sao có thể? Đó là Bát Tinh Thánh Bảo!”
Kiếm Huyền không dám tưởng tượng, y phục mà Kiếm Thanh mặc trên mình chính là Bát Tinh Thánh Bảo, lại bị Lạc Nam dễ dàng phá hủy như vậy.
Kiếm Thanh rùng mình, cơ thể bị chấn đến liên tục bại lui, cũng may vừa rồi có Bát Tinh Thánh Bảo đón đỡ, bằng không hắn chẳng dám chắc liệu cường độ thân thể mình có gánh nổi một kích kia hay không.
Nếu là Vũ Khí và Pháp Bảo bình thường, Kiếm Thanh tự tin dù là Cửu Tinh Thánh Kiếm cũng không thể phá được da thịt của mình.
Nhưng Xích Tà Kích trong tay Lạc Nam lại là Binh Nhân Tộc, Thiên Địa Sủng Nhi có thể tiêu diệt Thiên Địa Sủng Nhi.
Hắn vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, vì sao một Thánh Tướng trong giờ phút ngắn ngũi lại có được sức mạnh điên rồ như vậy?
“Súc sinh ngươi dám?” Kiếm Huyền thấy nam nhân của mình thua thiệt, phẫn nộ như sư tử cái gào thét:
“Kiếm Phách Tộc Bí Thuật – Kích Huyết Thăng Hoa.
”
Trong khoảnh khắc, Kiếm Huyền phun ra một ngụm tinh huyết của bản thân.
Thông thường tinh huyết được dùng để phun lên vũ kỹ hay pháp bảo để gia tăng sức mạnh, nhưng Kiếm Huyền lại trực tiếp phun vào cơ thể nàng.
XÈO XÈO…
Tinh huyết thiêu đốt da thịt như chất kích thích, Kiếm Vực của Kiếm Huyền thoáng chốc đề thăng gấp đôi, số lượng sánh ngang với Sát Vực của Lạc Nam.
“Loạn Cước Như Kiếm!”
Đôi chân liên tục hướng Lạc Nam đạp