“Chí Tôn hàng lâm…”
Tử Toàn Cơ cảm nhận được uy áp khủng khiếp từ bên trong không gian đang cuồn cuộn tiến ra, trong uy áp có kiếm khí ngập trời đủ sức chém nát thiên địa mà sắc mặt trắng bệch.
Bản thân nàng là một nhân vật Thánh Đế Viên Mãn tiệm cận Chí Tôn, nhưng càng là như vậy nàng càng hiểu rõ sự khủng bố của Chí Tôn là như thế nào.
Tiệm cận Chí Tôn và Chí Tôn dù chỉ cách nhau quá trình chuyển hóa Chí Tôn Lực cùng đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng, nhưng từng ấy cách biệt chênh lệch giống như trời và đất, là khoảng cách mà nàng vô pháp bù đắp.
Bên dưới Chí Tôn Lực, tất cả lực lượng chính là cặn bã.
Dưới sức mạnh của Chí Tôn Pháp Tướng, các loại vũ kỹ, công pháp do Thánh Đế thi triển không có ý nghĩa.
Lần trước chỉ một luồng linh hồn Chí Tôn của Vạn Linh Tộc Trưởng đã xém chút ép đám người rơi vào đường cùng, buộc Lạc Nam phải đe dọa tự bạo Chí Bảo Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, đồng quy vu tận mới thành công giải vây.
Nhưng lần này kẻ đến lại chính là bản thể Chí Tôn, hơn nữa còn là Chí Tôn của Thiên Địa Sủng Nhi như Kiếm Phách Tộc, e rằng dù Lạc Nam thật sự tự bạo Chí Bảo cũng không thể tạo nên bất kỳ hiệu quả nào.
“Công tử, tiện thiếp xin lỗi, là ta liên lụy ngươi…” Tử Toàn Cơ hít sâu một hơi, nhìn hắn chân thành nói:
“Ngươi mau chạy trốn, ta sẽ ở lại gánh tội.
”
Lạc Nam mặc kệ lời nói của Tử Toàn Cơ, cũng không thèm trả lời nàng.
Lúc này trong đầu hắn đang luân chuyển vô số suy nghĩ, cố gắng tìm đủ biện pháp để thoát khỏi tử cục.
Tự bạo Cấm Kỵ Chi Nhãn là biện pháp đầu tiên mà hắn nghĩ đến.
Một khi Cấm Kỵ tự bạo, đừng nói là Chí Tôn, e rằng toàn bộ Kiếm Mộ hoặc phần lớn lãnh thổ Kiếm Châu cũng sẽ theo đó chôn vùi, hủy diệt tất cả.
Nhưng rất nhanh Lạc Nam lắc đầu, chỉ vì kẻ địch cấp độ Chí Tôn mà lại phải tự bạo Cấm Kỵ thì thật không đáng.
Thứ kế tiếp hắn nghĩ đến là sử dụng Chí Tôn Phù Chú của Trụ Việt Mẫu Tôn, mang theo Tử Toàn Cơ trốn đến Trụ Việt Tông lánh nạn.
Nhưng một khi làm như vậy, e rằng hắn sẽ phải kẹt lại Trụ Việt Tông một thời gian để làm sáng tỏ, chứng minh rõ ràng mọi việc về nguyên nhân mình có được phù chú của Trụ Việt Mẫu Tôn luyện chế, từ đó bỏ lỡ nhiệm vụ gia nhập Nam Thiên Môn.
“Kẻ nào dám nghịch Kiếm Phách Tộc, để mạng lại cho bổn tôn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh âm cao cao tại thượng một lần nữa vọng lên, Chí Tôn uy áp đã ngày càng gần, sự bá đạo ép đến không gian xuất hiện vô số vết rạn, Tử Toàn Cơ một chân quỳ gối xuống đất, gánh chịu không nổi cảm giác áp bách.
Lạc Nam nghiến chặt hàm răng, Chí Tôn là nhân vật có uy năng vượt xa Thánh Đế, thần thức của bọn họ e rằng có thể quét khắp phạm vi Kiếm Mộ, ngoài ra còn có thể di chuyển trong không gian một cách dễ dàng, nên việc bỏ chạy ngay lúc này cực kỳ bất khả thi.
Ngay cả Tinh Không Chi Long như Âu Dương Thương Lan, Thời Không Hoàng Tộc như Tuế Nguyệt cũng khó mà mang theo hắn đào tẩu khỏi thần thức của Chí Tôn ngay lập tức được.
Dù chạy xa đến đâu, Chí Tôn cũng sẽ lập tức đuổi kịp trong gang tấc.
Cách duy nhất là tạo nên một thứ gì đó thu hút sự chú ý của Chí Tôn, cản trở Chí Tôn, làm Chí Tôn phân tâm mà nhất thời không thể tìm ra chính mình.
Ánh mắt Lạc Nam lóe lên tia sáng quyết đoán, bờ môi nở nụ cười gằn:
“Để ngăn chặn Chí Tôn, chỉ có Chí Tôn xuất hiện!”
Nghĩ là làm, không hề do dự nữa, hắn vội vàng bắt lấy Kiếm Thanh và Kiếm Huyền đang hôn mê bất tỉnh nhốt vào một trong số các hành tinh trong đan điền, vòng tay ôm chặt vòng eo của Tử Toàn Cơ.
Đồng thời trong lòng bàn tay hiện ra một khối Ngọc Bội đỏ rực như máu, hung hăng hướng về vết rách không gian mà Chí Tôn của Kiếm Phách Tộc đang sắp hàng lâm bóp nát.
Ngọc Bội vừa nát, vô số Trận Văn cao thâm huyền ảo, phô thiên cái địa ầm ầm mà ra, cấp tốc kết tụ thành một Truyền Tống Trận cực kỳ cao cấp.
Từ trong Truyền Tống Trận, mùi vị máu tươi cay mũi nồng đậm lan tràn, một thanh âm lạnh lẽo, không chút cảm tình nặng nề vọng ra:
“Kẻ nào dám giết hại thiếu chủ của Huyết Kiếm Ngục?”
Lạc Nam hít sâu một hơi, đem thi thể và cái đầu của Huyết Thiên Nhai ném ra, nằm ở phía đối diện thi thể bà lão Kiếm Phách Tộc.
Không có thời gian để quan sát tất cả, Nhân Đạo kích hoạt, cấp tốc sử dụng khả năng của Thời Không Hoàng Tộc kết hợp với Dịch Chuyển Tức Thời.
Lạc Nam ôm Tử Toàn Cơ điên cuồng dịch chuyển, vượt qua không gian, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
Mọi thứ nói thì dài dòng, thực chất lại diễn ra trong vài hơi thở ngắn ngũi.
Khi Lạc Nam vừa mới rời khỏi hiện trường, không gian xung quanh đã ầm ầm sụp đổ, khiến các thi thể đều trở nên lơ lững giữa màn đêm đen kịch.
Từ bên trong vết rách kiếm khí, một tên nam tử sống lưng thẳng tắp, diện mục như kiếm, thân khoác Hoàng Bào, giữa trán có xăm hình một thanh tiểu kiếm uy phong lẫm liệt bước ra.
Mà ở phía đối diện, Truyền Tống Trận cao cấp cũng vừa mới đóng lại, một lão già thân khoác huyết sắc trường bào, lưng đeo một thanh Huyết Thương Kiếm, tóc đỏ như máu, diện mục lăng lệ và dữ tợn cũng đã hàng lâm mà đến.
Hai người vừa xuất hiện, sắc mặt lập tức nghiêm nghị nhìn lấy nhau, trong mắt lóe lên từng tia sắc bén.
“Kiếm Phách Tộc đại trưởng lão Kiếm Hoàng Dận, thì ra là ngươi!” Lão già tóc đỏ gằn từng chữ một.
“Tưởng ai xa lạ, hóa ra là Phó Ngục Chủ Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Thiên!” Nam tử trung niên cũng lạnh như băng lên tiếng.
Hai người chỉ mới nhìn nhau, toàn bộ đất trời như đang run lẩy bẩy, tất cả mộ địa trong phạm vi ngàn dặm nổ tung, hoàn toàn biến mất khỏi trời đất.
Hiển nhiên đây chính là hai đại nhân vật danh chấn Kiếm Châu, tung hoành ngang dọc vô số năm về trước, hiện tại đều là tồn tại cao cao tại thượng, chấp chưởng quyền hành ở những đại thế lực hàng đầu.
Hai đại Chí Tôn!
Nam tử trung niên có hình xăm tiểu kiếm giữa trán là Đại Trưởng Lão Kiếm Phách Tộc – Kiếm Hoàng Dận.
Lão già tóc đỏ là Phó Ngục Chủ của Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Thiên.
Huyết Kiếm Ngục và Kiếm Phách Tộc vốn cũng không ưa gì nhau, đã nhiều lần tranh đoạt lợi ích mà xung đột.
Lúc này vừa mới xuất hiện, đập vào mắt Kiếm Hoàng Dận là thi thể của bà lão Kiếm Phách Tộc, còn đập vào mắt Huyết Thương Thiên là thi thể cụt đầu của Huyết Thiên Nhai.
“Giỏi cho Huyết Kiếm Ngục, các ngươi vậy mà cũng dám động vào trưởng lão Kiếm Phách Tộc chúng ta.
” Kiếm Hoàng Dận giận quá hóa cười, giọng điệu không chút kiêng nể:
“Muốn gây nên Chí Tôn Thế Lực đại chiến sao?”
“Haha, Kiếm Phách Tộc các ngươi đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.
” Huyết Thương Thiên trong mắt đã có biển máu đang bạo động.
Thiếu chủ Huyết Thiên Nhai và một vị trưởng lão ngã xuống, hồn bài lưu tại Huyết Kiếm Ngục vỡ vụn, toàn bộ Huyết Kiếm Ngục đều chấn kinh, càng nhiều hơn là phẫn nộ ngút trời.
Ở tại Huyết Kiếm Ngục, Huyết Thiên Nhai có địa vị và ý nghĩa rất quan trọng.
Không phải chỉ bởi vì hắn là nhi tử của Ngục Chủ, mà còn bởi vì Huyết Thiên Nhai là người duy nhất ở Huyết Kiếm Ngục được Yêu Binh Tộc là Thao Thiết Ma Kiếm nhận chủ.
Như đã biết, Yêu Binh Tộc hay Binh Nhân Tộc có ý nghĩa rất lớn với bất kỳ thế lực nào, hơn nữa cả đời chúng chỉ nhận chủ một lần duy nhất, vì vậy những người được Yêu Binh Tộc hay Binh Nhân Tộc nhận chủ đều được xem như nồng cốt để thế lực trọng điểm bồi dưỡng.
Huyết Thiên Nhai cũng giống như vậy, tầm quan trọng của hắn với Huyết Kiếm Ngục là không thể đo lường.
Cũng vì không muốn Huyết Thiên Nhai sinh lòng ỷ lại mà chậm trễ phát triển, nên Huyết Kiếm Ngục vẫn không cử Chí Tôn đi theo bảo vệ hắn, ngược lại chỉ cử một vị trưởng lão làm người hộ đạo mà thôi.
Mà Huyết Thiên Nhai cũng không để Huyết Kiếm Ngục thất vọng, hắn vẫn luôn hành sự cẩn thận, ưa thích ẩn núp trong bóng tối hoặc giả mạo thân phận để đánh lén kẻ thù, rất ít khi bại lộ hành tung mà thân hãm nguy hiểm, đúng với phong cách hành sự ưa thích của Huyết Kiếm Ngục.
Lần này Kiếm Mộ mở ra, vì biết hoàn cảnh của Kiếm Mộ chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn bình thường nên Huyết Kiếm Ngục đã trang bị cho Huyết Thiên Nhai một kiện tiệm cận Chí Bảo là Huyết Sa Châu, một lệnh bài ẩn chứa Truyền Tống Trận để cầu viện Chí Tôn khi cần thiết.
Với từng ấy thủ đoạn bảo mệnh, toàn bộ Kiếm Châu này người đủ giết Huyết Thiên Nhai có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cuối cùng, Huyết Thiên Nhai vẫn là chết rồi…
Chết cách