Con Đường Bá Chủ

Chương 410


trước sau



“Muội không cần Huyết Mạch?”

Chúng nữ hai mắt tròn xoe kỳ quái nhìn Diễm Điệp Tình, cô nàng này từ trước đến giờ đều là một lòng háo thắng, ưa thích làm nũng với Lạc Nam, cũng rất chờ mong đem tu vi thăng mạnh, bây giờ chủ động đưa ra đề nghị như vậy sao có thể không khiến chúng nữ kinh ngạc.

“Tình Nhi nói suy nghĩ của mình ra xem nào!” Liễu Ngọc Thanh kéo tay cô con dâu này của mình mỉm cười nói.

Diễm Điệp Tình mím mím môi, lựa lời nói ra:

“Phu quân đem huyết mạch Thanh Phong Dực Long cho ta, Tình Nhi rất ưa thích, bất quá ta chỉ mới đột phá Luyện Hư Hậu Kỳ không bao lâu, ngay cả tu vi cũng chưa hoàn toàn củng cố, nếu muốn luyện hóa Huyết Mạch nhất định sẽ tốn không ít Ôn Huyết Dịch, chi bằng nhường lại cho người thích hợp hơn, để gia tăng thực lực của Hậu Cung một cách nhanh nhất có thể!”

“Cái này…” Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, Hoa Thanh Trúc vui mừng lên tiếng nói:

“Muội có thể suy nghĩ như vậy chúng ta rất vui mừng, bất quá nếu làm như vậy có quá thiệt thòi cho muội hay không?”

“Không thiệt thòi!” Diễm Điệp Tình lắc đầu ngầy ngậy…

“Tình Nhi nói không sai, Thanh Phong Dực Long là loài thú ngang tàn thiện chiến, không phải sở trường và phong cách chiến đấu của Tình Nhi, đợi phu quân quay về lại nhờ hắn cầu sư phụ Kim Nhi một loại Huyết Mạch khác thích hợp hơn là được!” Diễm Nguyệt Kỳ cưng chiều xoa xoa đầu con gái cười nói.

Diễm Hồng Liên cũng tràn ngập tự hào nhìn muội muội mình, xú nha đầu này quả thật đã trưởng thành rồi.

“Vậy Tình Nhi muốn đem Thanh Phong Dực Long cho ai?” Liễu Ngọc Thanh hài lòng hỏi.

“Trước mắt Hậu Cung chúng ta có hai nhân tuyển tốt nhất, chính là Tô Nhan tỷ tỷ và Á Liên Nga tỷ tỷ, hai tỷ đều sở hữu Mộc và Phong thuộc tính, rất thích hợp!” Diễm Điệp Tình nhìn sang hai nữ nói.

Chúng nữ nghe vậy đồng ý gật đầu, Tô Nhan sở hữu ba loại thuộc tính, ngoài Phong và Mộc thì còn có Thổ, một thân tu vi đã là Hợp Thể Trung Kỳ, nếu luyện hóa Huyết Mạch sẽ không cần tốn Ôn Huyết Dịch, mà tu vi trăm phần trăm sẽ đạt đến Độ Kiếp.

Về phần Á Liên Nga đã đạt đến Luyện Hư Viên Mãn, thời gian qua nàng ở cùng một chỗ với Hậu Cung, mặc dù chưa cùng Lạc Nam chính thức xác định tình cảm nhưng cũng được chúng nữ xem như người một nhà, từng là tướng quân anh dũng thiện chiến, nếu luyện hóa Thanh Phong Dực Long huyết sẽ như hổ mọc thêm cánh, cũng có cơ hội trực tiếp tiến vào Độ Kiếp như Diễm Nguyệt Kỳ.

Không thể không nói ý nghĩ của Diễm Điệp Tình là hoàn toàn có căn cứ, chúng nữ gật gù tán thành.

Lý Trúc Loan tràn ngập đồng cảm kéo tay Diễm Điệp Tình, bất quá Mộc Thanh Tước là loại Huyết Mạch thích hợp nhất với nàng, trong Hậu Cung không có ai thích hợp hơn.


“Không được, loài Huyết Mạch này không thích hợp ta!” Tô Nhan mặc dù cảm động nhưng vẫn lắc đầu từ chối, nàng muốn chú trọng cả ba loại thuộc tính của mình, Thanh Phong Dực Long chỉ sở hữu Phong và Mộc, nếu miễn cưỡng nhận lấy chi bằng để lại cho người thích hợp hơn.

“Ta cũng không, Liên Nga có tài cán gì lại được Tình Nhi hậu ái như vậy?” Tinh linh nữ tướng Á Liên Nga cảm động hai mắt lóng lánh, thời gian qua ở cùng chúng nữ nên nàng được bổ cập không ít kiến thức, biết Huyết Mạch là thứ quý trọng như thế nào, không ngờ Tình Nhi lại cam tâm muốn đưa cho mình.

“Hì hì, ai nói ta hậu ái tỷ? ta là có điều kiện đó!” Diễm Điệp Tình cười tươi rói nói.

“Điều kiện?” Á Liên Nga giật mình, gương mặt đầy thắc mắc, nàng cảm thấy mình không có gì quý giá để đánh đổi với Huyết Mạch a.

“Đương nhiên có điều kiện, chính là gả cho phu quân của ta, hầu hạ hắn cho thật tốt, khanh khách!” Diễm Điệp Tình vỗ tay cười to.

Chúng nữ nghe vậy cũng bật cười, ánh mắt trêu chọc nhìn xem Á Liên Nga.

“Xú nha đầu!” Á Liên Nga vừa thẹn vừa giận cốc lên đầu Diễm Điệp Tình, hai gò má trắng ngần đỏ bừng hết sức lợi hại.

Nhớ đến mình xém chút nữa thất thân cho Lạc Nam, nàng cảm thấy toàn thân khô nóng đến lợi hại.

“Cứ quyết định như vậy, Liên Nga luyện Thanh Phong Dực Long cần bao nhiêu Ôn Huyết Dịch?” Liễu Ngọc Thanh nhân lúc cơ hội chín muồi không cho Á Liên Nga từ chối, trực tiếp chặn họng nói.

Á Liên Nga gò má nóng hổi, bị chúng nữ dùng ánh mắt ngầm hiểu nhìn xem mình, cuối cùng lấy hết can đảm lí nhí nói ra: “Khoảng 2 giọt…”

So với Thần Thú Tam Túc Kim Ô thì Thanh Phong Dực Long và Dạ Nguyệt Băng Lang không cuồng bạo bằng, vì lẽ đó số lượng Ôn Huyết Dịch cần dùng cũng ít hơn một giọt so với Diễm Nguyệt Kỳ trước đó.

Liễu Ngọc Thanh âm thầm suy tính, nếu giao Ôn Huyết Dịch cho Thi Cầm và Liên Nga, trong tay nàng cũng chỉ còn lại ba giọt Ôn Huyết Dịch.

Mà số nữ nhân chưa luyện hóa Huyết Mạch còn có Nam Cung Uyển Dung, Băng Linh Nhi, Lý Trúc Loan…phải ưu tiên cho ai đây?

Vương Y Vận đứng ở một bên nhìn chúng nữ thần thần bí bí cười cười nói nói, thậm chí Hoa Thanh Trúc còn cẩn thận bố trí một đạo kết giới ngăn cản xung quanh, khiến nàng có cảm giác hơi hơi tủi thân, bất quá vì đang lo lắng cho an nguy của tên đệ đệ Vương Ưng nên rất nhanh đã bình phục tâm tình.

“Ta muốn chơi cùng Liên Nga tỷ tỷ!” Tiểu nha đầu Á Nhi thấy chúng nữ xôm tụ vui vẻ, nhất thời thoát khỏi tay mẫu thân tung tăng hạ xuống.

Cô nàng này thiên phú không kém so với Bạch Liên Hoa, tuổi tác còn nhỏ cũng đã là Hóa Thần kỳ.

Tinh Linh Nữ Vương cũng không ngăn cản, để mặc Á Nhi tụ hội cùng chúng nữ, khiến Bách Hiểu Sinh ở bên cạnh hai mắt muốn phún hỏa, ngươi để nữ nhi chơi cùng đám nữ nhân của Lạc Nam, có ý gì đây?

Hồ Ngọc Nghiên ánh mắt có chút ướt ao nhìn về chúng nữ, nàng cũng là thiên tài nổi bật của Hồ Tộc, càng là nằm trong top Thiên Yêu Bảng của Thiên Yêu Học Phủ, bất quá nếu so với mấy nữ nhân Hậu Cung này thì thật kém quá xa.

Bất chợt, Hồ Ngọc Nghiên cảm giác được thân thể sư phụ mình hơi chấn động, nàng tò mò gọi một tiếng: “Sư phụ?”

Hồ Khinh Vũ hít sâu một hơi bình phục nội tâm tò mò, nhàn nhạt nhắm lại hai mắt.

Liễu Ngọc Thanh thấy vậy ý vị thâm trường mỉm cười, trong khoảng khắc vừa rồi, nàng vừa truyền âm một câu cho vị Tộc Trưởng Hồ Tộc này.

“Trận tiếp theo ai muốn chiến?” Thiên Vạn Bảo tâm tình rất không tệ, Tu chân giới đã vượt lên một trận, lúc này nhìn Huyết Hoàng Địa lớn tiếng hỏi.

“Hừ, Huyết Ngũ…ngươi lên!”



Man Hoang Tinh…

“Không tệ không tệ, một lời hai trăm, hốt bạc!” Võ Tam Nương phấn chấn cười nói, mang theo Lạc Nam cùng Nhân Kê rời khỏi Võ Lực Đài.

Nàng trước đó làm theo lời Lạc Nam đánh cược toàn bộ Man Thạch có trong người cho Cự A Man, lúc này trở thành người hốt bạc nhiều nhất trên khán đài.

“Ta ở đây!” Một âm thanh hàm hậu vang lên chấn rung màn nhĩ không ít người.

Lạc Nam hướng mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Cự A Man đang ngồi chồm hổm bên ngoài như một ngọn núi lớn chờ mình, tên to con này mặt mũi tràn đầy tươi cười rạng rỡ, như vừa chết đi sống lại vậy.

“Mang theo nhiều Man Thạch như vậy, không sợ bị cướp sao?” Lạc Nam cười tiến đến bắt chuyện.

Trận này Cự A Man thắng lợi chung cuộc, số tiền hắn nhận được nhất định không kém.


“Khà khà, có người thay ta mang Man Thạch về hết rồi, ta ở đây chờ ngươi để giới thiệu đại tỷ của ta!” Cự A Man gải đầu thành thật nói, chỉ là trong ánh mắt tràn ngập lo ngại, hắn sợ đại tỷ sẽ tức giận làm thịt hắn, bất quá là một Cự Nhân giữ chữ tín, hắn có trách nhiệm phải mang Lạc Nam trở về gặp đại tỷ.

“Tạm thời ta chưa thể đi với ngươi!” Lạc Nam lắc đầu hời hợt nói.

“Sao vậy?” Cự A Man nhất thời trừng to mắt, không phải tên này háo hức được ta giới thiệu đại tỷ lắm sao?

“Có kẻ muốn tìm ta phiền phức, chuyện này không liên quan đến Cự Nhân Tộc, ngươi cho ta biết chỗ ở của các ngươi là được!” Lạc Nam cười cười, lời nói không mấy quan trọng.



“Là ai tìm ngươi phiền phức? Cự Hán Uy sao?” Cự A Man ngây thơ nhưng không ngu ngốc, ánh mắt nhất thời cau lại.

“Ngươi không cần biết, mau cho ta biết địa chỉ rồi cút đi!” Lạc Nam ra vẻ nổi giận mắng chửi.

Cự A Man cắn răng, hắn mặc dù muốn ở lại hỗ trợ người này một tay, nhưng nghĩ đến hành động bồng bột của mình rất có thể sẽ liên lụy đến toàn bộ Cự Nhân Tộc, nhất thời lâm vào do dự.

“Ngươi yếu kém như vậy giúp được ta sao? liên lụy thì còn nghe được!” Lạc Nam bật người dậy đạp một cước vào mông hắn.

“Được rồi, rảnh rỗi thì đến Cổ Hoang Sâm Lâm tìm chúng ta!” Cự A Man biết lời Lạc Nam nói không sai, thực lực của hắn quả thật không thể trợ giúp gì, nhất thời cắn răng nói một tiếng, sau đó nhảy vọt mà đi.

Không thể không nói Cự Nhân Tộc mặc dù to lớn nhưng cũng rất linh hoạt, một nhảy này của Cự A Man trực tiếp lao vụt xa một nửa Cự Phách Thành, kinh dị vô cùng.

Bốp bốp bốp…

Có tiếng vỗ tay inh ỏi vang lên, hai thân ảnh khổng lồ với làn da xanh và diện mạo dữ tợn từ Võ Lực Đài bước ra ngoài, Cự Hán Uy làm một mặt tán thán nói:

“Ta nên nói ngươi can đảm, hay nói ngươi ngu ngốc đây?”

“Haha, ngươi nói xem?” Lạc Nam cùng Võ Tam Nương và Nhân Kê quay đầu nhìn lại, ánh mắt ẩn chứa ý hài hước.

“Nếu để Cự A Man ở lại, ít nhất ngươi còn lôi kéo được Cự Nhân Tộc làm đồng minh, nào ngờ ngươi vậy mà đuổi hắn đi, hành vi tìm cái chết như vậy hẳn là ngu ngốc rồi!” Cự Hán Uy khom người, đôi mắt đỏ ngầu như mặt trăng máu kề sát Lạc Nam, âm trầm nói.

“Miệng mày thật thúi!” Lạc Nam nhất thời che mũi, một mặt chán ghét phun nước bọt.

Cảnh tượng này khiến Võ Tam Nương nhịn không được phốc một tiếng bật cười, mà vô số người ẩn nấp vây xem xung quanh lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Bọn hắn cũng căm hận Lạc Nam không ít, chính tên áo choàng đen này là kẻ khiến bọn hắn thua cược nặng nề, đương nhiên hy vọng nhìn thấy Cự Hán Tộc đem Lạc Nam nghiền chết.

“Nhân loại nhỏ bé hèn mọn thật can đảm!” Đúng lúc này, Cự Hán Hộ Pháp cao cao tại thượng nhìn xuống ba người Lạc Nam, ánh mắt như nhìn người chết vậy.

“Nghe chưa con kiến hôi? trước khi tiễn ngươi đi chết ta cũng muốn trông thấy vẻ mặt tuyệt vọng của ngươi!” Cự Hán Uy hài hước cười hềnh hệch, dùng ngón tay muốn vén lấy áo choàng của Lạc Nam lên.

“KÊ…muốn nhìn thấy diện mạo chủ nhân? ngươi chưa đủ tư cách!”

Bất chợt lúc này, một âm thanh nghiêm nghị vang lên, thân ảnh thon dài sau lưng Lạc Nam gáy lên một tiếng, lực lượng bá đạo xen lẫn tiếng vang của Lôi Đình, hướng đầu Cự Hán Uy đạp mạnh nhất cước.

“Cái quỷ gì?” Cự Hán Uy cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng vươn cánh tay khổng lồ tung một đấm.

ĐÙNG…

Như súng phản lực công kích, cơ thể khổng lồ của Cự Hán Uy bị đẩy lùi vài bước, cánh tay tê rần.

“Làm sao có thể?”

Chứng kiến cảnh tượng này, không ít người muốn lòi tròng mắt…không ngờ đồng bọn của tên áo đen cũng lợi hại như vậy, tu vi Thất Chuyển sánh ngang Cự Hán Uy, vậy mà một cước đem Cự Hán Uy đẩy lùi?

Không sai, sau nửa năm luyện tập khắc nghiệt, không chỉ Lạc Nam tiến bộ…mà Nhân Kê càng là thể hiện thiên phú kinh khủng của nó, đột phá Thất Chuyển Thể Tu.

“Bại tướng dưới tay cũng dám làm càn?” Lạc Nam cười lạnh khinh bỉ.

Cự Hán Uy chật vật đứng dậy, sắc mặt oán độc đến mức gân xanh tràn đầy, hắn cảm thấy sỉ nhục ngày hôm nay còn lớn hơn cả đời này cộng lại, lý trí sắp đánh mất, hướng về lão già Cự Hán Tộc sau lưng gào thét:

“Hộ Lão, giết…toàn lực giết, giết sạch mấy con kiến này, giết luôn cả mấy con kiến chứng kiến sự việc!”

“Không ổn!” Lời nói của Cự Hán Uy khiến đám đông vây quanh hãi hùng khiếp vía, cả đám ba chân bốn cẳng muốn bỏ chạy.


“Chạy được sao lũ kiến hôi?”

Cự Hán Hộ Pháp được xưng Hộ Lão cười gằn một tiếng, thân thể cao lớn gầy còng đầy xương sọ của hắn bước lên một bước, bốn cánh tay hung hăng hướng về không gian trước mắt đấm mạnh…

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Không gian tầng tầng lớp lớp rạn nứt, mà đám Thể Tu vừa muốn chạy đi đã bị nổ thành một đám mưa máu.

“Thì ra ở Man Hoang Tinh, đạt đến Bát Chuyển Thể Tu mới có thể tác động không gian?” Đan Mộng Cơ nhìn thấy cảnh này chợt hiểu nói.

Lạc Nam gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy không gian kiên cố của Man Hoang Tinh bị nứt vỡ, thì ra phải đạt đến Bát Chuyển mới làm được.

Cự Hán Uy hài lòng cười lên ha hả, nhìn thấy ba người Lạc Nam đứng im bất động, hắn cho rằng cả bọn bị dọa sợ, khoái ý cười to:

“HAHAHA, Tuyệt vọng sao? oán hận sao? trước thực lực tuyệt đối các ngươi chính là con kiến, đây là hậu quả khi đắc tội Cự Hán vĩ đại!”

Lạc Nam chán chẳng buồn nói, cùng Nhân Kê lùi về phía sau vài bước…chỉ để lại một thân ảnh áo đen đối diện hai kẻ khổng lồ.

Hành động này của Lạc Nam không thể nghi ngờ khiến Cự Hán Uy càng thêm đắc ý, cho rằng tên này đã biết sợ, mà Hộ Lão sau lưng hắn nhất thời mở miệng uy hiếp nói:

“Giao ra Thể Kỹ và Công Pháp mà ngươi sở hữu, nhất là một quyền khủng bố kia, có thể cân nhắc giữ các ngươi toàn thây!”

Cự Hán Uy nghe vậy hai mắt tỏa sáng, xém chút nữa hắn bị chọc giận quên mất việc này, nhất thời gật đầu lia lịa nói: “Giao ra toàn bộ, bằng không các ngươi chết không chỗ chôn!”

“Đám tôm tép này nói quá nhiều, lão nương thật sự nhịn không được nữa!” Theo một tiếng lười biếng vang lên, giọng điệu trong trẻo êm diệu càng khiến Cự Hán Uy hưng phấn.

“Nữ nhân?”

Cự Hán Uy liếm liếm môi, hắn ưa thích nhất là ăn thịt nữ nhân loại, không ngờ hiện tại lại gặp được, nhất thời vươn tay chọp xuống.

“Hừ!” Võ Tam Nương hừ nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm dồn lực đánh ra một quyền…

“Không xong!”

Ngay khi một quyền tưởng chừng hết sức bình thản này được đánh ra, sắc mặt của Cự Hán Hộ Pháp cấp tốc đại biến, không kịp nghĩ nhiều lao người lên cản trở…

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Không gian băng liệt từng mảng lớn, trong ánh mắt muốn lòi ra của Cự Hán Uy, Hộ Pháp của hắn có thực lực Bát Chuyển Sơ Kỳ thân thể trở nên bạo liệt.

BÙM…

Một màn mưa máu như đại hồng thủy tung bay khắp trời, Lạc Nam phải dùng một lớp Linh Lực để giữ sạch cơ thể.

Ở phía xa xăm, Cự Nhân Tộc đeo mặt nạ đang âm thầm quan sát nhìn thấy tình cảnh này, thân thể khổng lồ kịch chấn, trông vô thức vươn ra bàn tay khổng lồ nhưng lại trắng nõn như bảo thạch và tràn đầy uyển chuyển lên che lấy khuôn miệng…

Thời gian, như đọng lại.







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện