Âm thanh không gian tầng tầng bị chấn vỡ vẫn còn quanh quẩn trong Cự Phách Thành, mưa máu không ngừng rơi xuống, cái miệng to lớn trợn tròn và những giọt mồ hôi như xô nước lăn trên làn da xanh lét của Cự Hán Uy, cho thấy tất cả những gì vừa diễn ra mang lại tính chất khủng bố như thế nào.
Khoảng khắc này tưởng chừng ngắn ngũi, nhưng đã có không ít người chứng kiến, trong đó phần nhiều chính là thành viên của Võ Lực Đài, Cự Nhân đeo mặt nạ đang đứng ở nơi xa, và đương nhiên trong đó bao gồm cả Cự Hán Uy.
Tất cả bọn hắn đều có chung một cảm xúc đó là không chân thật, không dám tin tưởng vào những gì vừa được nhìn thấy.
Bát Chuyển Thể Tu, đặt tại bất kỳ thế lực nào đều là dạng tồn tại hạch tâm, địa vị cao thượng có quyền sinh sát, dù là ở hai chủng tộc hùng mạnh như Cự Hán và Cự Yêu cũng không ngoại lệ, tại hai chủng tộc này, đạt đến Bát Chuyển Thể Tu sẽ được phong làm hộ pháp, địa vị chỉ thua kém Tộc trưởng, Trưởng Lão và đệ tử hạch tâm mà thôi.
Nhưng lúc này đây, hắc y nhân chỉ tùy tiện tung ra một quyền, ngay cả Thể Kỹ cũng không thèm sử dụng, đã đem một vị Cự Hán hộ pháp Bát Chuyển đánh thành mưa máu, cảnh tượng như vậy khiến người khác vô pháp tin tưởng.
“Làm sao có thể...mạnh như vậy, chẳng lẽ là Cửu Chuyển?” Ý niệm rợn người xuất hiện trong đầu tất cả.
Toàn bộ Man Hoang Tinh được bao nhiêu Cửu Chuyển chứ? Có thể nói là đếm trên đầu ngón tay mà thôi, chưa kể nhân vật như vậy không có chút lý do nào để xuất hiện ở nơi hẻo lánh như Cự Phách Thành cả.
Mặc kệ bọn hắn có tin hay không thì tất cả vừa diễn ra vẫn là sự thật, Võ Tam Nương không thích nói nhảm, lại một bàn tay quất mạnh ra...
“KHÔ...”
Cự Hán Uy chưa kịp gào thét hết âm, thân thể khổng lồ đã nói gót Hộ Pháp của mình, lại một cơn mưa máu buông xuống Cự Phách Thành.
“Đi!”
Võ Tam Nương cũng không thích dây dưa lòng vòng, dùng sức tung ra một quyền đem hư không chấn nát, nắm lấy Lạc Nam cùng Nhân Kế nhanh chóng nhảy vào biến mất dạng...
Không gian tại Man Hoang Tinh rất cao cấp, tầng tầng lớp lớp nhanh chóng khôi phục lại như cũ, thảm kịch tưởng chừng như không hề diễn ra nếu không có hai vũng máu lớn như hồ nước tồn đọng ngay tại chỗ...
Cự Nhân Tộc đeo mặt nạ thấy tình cảnh này biết không ổn rồi, thân hình cũng thanh thoát mà đi, rời khỏi hiện trường càng xa càng tốt...
“RỐNG, LÀ KẺ NÀO ĐỘNG ĐẾN CỰ HÁN TỘC CAO QUÝ?”
Mà khi bọn hắn vừa đi chưa qua một hơi hô hấp, một âm thanh gầm rú như chấn thiên đã vang vọng khắp Cự Phách Thành khiến vô số sinh linh hãi hùng khiếp vía phải quỳ mọp xuống đất.
ĐÙNG ĐÙNG...
Bốn cánh tay khủng bố từ hư không thò ra đem không gian xé thành một cánh cửa, sau đó hiên ngang bước ra ngay tại vị trí Cự Hán Uy đứng vừa rồi, nơi vẫn còn đầy ắp máu tươi tanh tưởi.
“RỐNG RỐNG!”
Hai tên Cự Hán tầm tuổi trung niên khủng bố rống giận, bọn hắn chứng kiến hai vũng máu như hồ nước giữa thành, nhất thời ánh mắt đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng lên xuống, hiển nhiên tâm tình đang rất phẫn nộ.
“Rốt cuộc là kẻ nào?”
Một tên Cự Hán gào thét, trong cơn tức giận vươn bốn nấm đấm của mình về phía trước đấm mạnh...
ẦM ẦM ẦM...
Không gian tầng tầng lớp lớp hóa thành mảnh vụn, mà một gốc Cự Phách Thành hùng vĩ càng là bị chấn thành bụi phấn, một số kẻ xui xẻo liên lụy, thịt nát xương tan.
“Võ Lực Đài sao? Cút ra đây cho ta!”
Tên Cự Hán còn lại liếc mắt nhìn thấy Võ Lực Đại ở ngay bên cạnh, vươn ra một quyền nện xuống, bất chấp đúng sai...
Võ Lực Đài kịch chấn, khiến đám quản lý bên trong sắc mặt không còn chút máu, hai chân như muốn nhũn ra.
“Hai vị Trưởng Lão hạ thủ lưu tình a!”
Đúng lúc này, trong Võ Lực Đài bay ra hai tên nam tử thân thể cường tráng cơ bắp cuồng cuộn, thực lực đạt đến Bát Chuyển Thể Tu. Bọn hắn chính là hai ông trùm đứng sau Võ Lực Đài, tại Cự Phách Thành chính là như thần tồn tại.
Bất quá mặc dù như vậy, nhưng cả hai bọn hắn lúc này lại hết sức kính cẩn, cẩn thận từng li từng tí, sợ đắc tội hai tên Cự Hán khổng lồ vừa xuất hiện.
Bởi vì trước mặt là hai vị Cự Hán trưởng lão a, thực lực đều đạt đến Cửu Chuyển, bọn hắn làm sao dám hó hé?
“Nói! Chuyện gì xảy ra?” Cự Hán trưởng lão chẳng quan tâm, một tay chọp lấy một ông trùm Võ Lực Đài, răng nanh dữ tợn vàng rực gằn từng chữ.
Bát Chuyển bình thường tại Cửu Chuyển trước mặt, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Hai tên trùm Võ Lực Đài trong lòng cũng tràn ngập bất đắc dĩ, nếu bọn hắn biết chuyện lần này dẫn đến hai vị Cự Hán thiệt mạng, có cho tiền cũng không dám mở chiến đài, cùng lắm đóng cửa vài năm cũng được.
“Bẩm Cự Hán trưởng lão cao quý, mọi chuyện là thế này...” Một tên ông trùm đem toàn bộ những gì mình chứng kiến từ đầu đến cuối kể lại.
“RỪ, Nhân loại hèn mọn đó bọn chúng dám?”
Khi nghe đến Cự Hán Uy và hộ pháp bị người mặc áo choàng đen tung quyền nổ vụn, sắc mặt của hai tên Cự Hán vặn vẹo không còn hình dạng, phẫn nộ không cần nói cũng biết.
“Không sai, thực lực của bọn chúng rất cường đại, ta cũng muốn hỗ trợ Cự Hán Uy công tử nhưng lực bất lòng tâm!” Một tên trùm Võ Lực Đài khó khăn nuốt nước miếng.
“Thật vô dụng, giữ ngươi lại làm gì?” Cự Hán trưởng lão gầm thét một tiếng, sát khí hóa thành thực chất.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của tên trùm, hắn bị bóp thành thịt nát trong bàn tay khổng lồ dữ tợn kia.
“Khốn kiếp, Cự Hán tộc súc sinh, các ngươi chết không yên lành!” Tên trùm còn lại của Võ Lực Đài biết khó thoát khỏi số phận, nhất thời oán độc chửi rủa, dù sao đường nào cũng chết.
Quả nhiên, tên Cự Hán trưởng lão đem hắn ném vào trong miệng, răng nanh bạo lực nhai nuốt, ánh mắt đầy khát máu.
“Ác ma...Cự Hán Tộc là ác ma!”
Một đám thành viên Võ Lực Đài thấy hai ông chủ đạt đến Bát Chuyển Sơ Kỳ của mình hạ tràng thê thảm, nhất thời hoảng sợ tột cùng, hai chân nhũn ra tại chỗ, một vài tên còn đái cả ra quần.
Từ đầu đến cuối, hung thủ sát hại Cự Hán Uy và Cự hộ pháp đều phủ lấy áo choàng đen kín đáo, Cự Hán Tộc dù muốn trả thù cũng không biết phải tìm ở nơi đâu, làm sao có thể không tức giận?
“Cự Phách Thành, không cần thiết phải tồn tại!”
Hai tên Cự Hán trưởng lão vừa muốn phát tiết cơn giận trong lòng, vừa muốn ra oai trước toàn thiên hạ, răn đe những kẻ dám đắc tội Cự Hán Tộc, bọn chúng bắt đầu điên cuồng phá hoại, điên cuồng đồ sát.
Trước sự phẫn nộ của hai tên Cửu Chuyển, Cự Phách Thành sau một ngày như bóc hơi khỏi nhân gian, chỉ còn lại đống hoang tàn đổ nát cùng mùi máu tươi phiêu lãng trong không khí...
...
Việt Long Tinh.
Huyết Ngũ là một nam tử với dáng người nhỏ gầy, nhìn qua chỉ có da bọc xương hết sức ốm yếu, chẳng nhìn ra chút nào đặc biệt từ trên người hắn...
“Huyết Ngũ, Hợp Thể Hậu Kỳ? ai muốn chiến cùng hắn?”
Thiên Vạn Bảo tiếp tục với câu hỏi củ, ánh mắt vô ý liếc liếc về Hậu Cung, hiển nhiên hy vọng các nàng tiếp tục ra mặt.
Mặc dù mới chiến ba trận, nhưng trong đó có một trận là song đấu, vì lẽ đó xem như Việt Long Tinh đã dẫn trước ba – một rồi...mà trong đó Hậu Cung góp công lao lớn nhất, đương nhiên được Thiên Vạn Bảo xem trọng.
Chỉ cần các nàng hạ thêm năm tên Huyết Hoàng Tử, mười lăm thắng tám, đại cục xem như đã định.
Chỉ là lúc này, không đợi chúng nữ kịp phản ứng, một thân ảnh trong lớp áo choàng đã từ phe cánh Việt Long Tinh thản nhiên bước ra.
“Thiên Sát?”
Ánh mắt đám người nhất thời tràn ngập tự tin, sát thủ Thất Sát Giáo không phải nói chơi, lại thêm kẻ này là thiên tài top 2 Hoàng Kim Bảng, trước đây từng được đánh giá cao hơn Độc Nhân một bậc, khả năng ám sát xuất quỷ nhập thần, không ít chiến tích lừng lẫy khi thành công ám sát người có tu vi cao hơn..thực lực có thể nói là thâm bất khả trắc.
Đương nhiên cũng có không ít người căm hận nhìn về Thiên Sát, bọn hắn