Thiên Sát sở hữu tốc độ và khả năng ẩn nấp thượng thừa, mà Huyết Ngũ lại có sở trường phòng ngự bất khả xâm phạm…
Trận chiến liên tục kéo dài không có hồi kết, nhất thời khiến không ít người bồn chồn bức rứt…
“Muốn phá tan phòng ngự của Huyết Ngũ, đòi hỏi phải dùng các loại công kích cực kỳ cuồng bạo, Thiên Sát mặc dù cơ động kinh người, nhưng vẫn còn thiếu chiêu thức mang tính hủy diệt!” Thiên Vạn Bảo khẽ vuốt cằm đưa ra kết luận.
“Các chủ nói không sai, nếu Thiên Sát có Diệt Thế Kim Đồng của Thánh Nữ hay Thái Dương Trấn Tà của Tử Âm Tiên Tử, trận này nói không chừng đã ra kết quả rồi!” Ngưu Ngũ Bá liếc nhìn đám Thất Sát Giáo cười lạnh nói.
“Còn không phải sao? thực lực không đủ lại chủ động đứng ra rước nhục, hiện tại khiến đám Huyết Hoàng Địa có cơ hội thở dốc rồi!” Quy Linh Lão Nhân châm biếm nói.
Thất Sát Giáo này trước đây ám sát không ít yêu thú U Nguyên Đại Lục, lúc này nhân cơ hội đả kích bọn hắn.
“Một phần là do đám vũ khí trên tay Thiên Sát quá kém, nếu là hàng Chân Cấp đã sớm đem cái mai rùa của Huyết Ngũ chặt cụt rồi!” Ải Nhân Tộc Trưởng vuốt râu bĩu môi nói.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều thế lực từng có ân oán với Thất Sát Giáo lên tiếng nói ra nói vào, khiến mấy tên sát thủ âm trầm như nước, lại chẳng thể mở miệng phản bác, cả đám mặc áo đen đeo mặt nạ y hệt khúc gỗ.
Thiên Sát là sát thủ mà không phải tử sỉ vô tình vô cảm, hắn cũng là một người trẻ tuổi, đương nhiên có lòng kiêu ngạo của riêng mình.
Hiếm khi được bước chân ra ánh sáng chiến một trận trước sự chứng kiến của toàn thể cao tầng Tu Chân Giới, là cơ hội tốt nhất để thể hiện thực lực cá nhân vì thế chưa hỏi ý bất kỳ ai đã tự chủ trương tiến ra, đáng tiếc xui xẻo gặp phải đối thủ khắc tinh, nhìn qua mới cảm thấy chật vật như vậy.
Về phần Vũ Khí trên Chân Cấp? nói đùa sao? Thất Sát Giáo không có Luyện Khí Sư cấp cao như vậy, mang tiền đi mua thì các ngươi không bán, đòi chúng ta lấy vũ khí Chân Cấp ở đâu ra? Đám sát thủ âm thầm mắng chửi Ải Nhân Tộc trưởng.
Phó giáo chủ Thất Sát Giáo cũng biết nếu trận này không thể thắng, uy danh của Thất Sát Giáo sẽ tổn hao trầm trọng, lúc này bí mật truyền âm cho Thiên Sát:
“Căn tình huống hợp lý, dùng một chiêu kia đi!”
Mà lúc này, tông chủ Ngự Thú Chiến Tông Ngự Yêu Hoàng âm thầm vỗ vỗ vai một tên thanh niên đeo mặt nạ đứng bên mình truyền ầm nói:
“Lâm Nhi, trận này không cần đánh, tránh rơi vào vết xe đổ của Thiên Sát!”
Thanh niên này tên là Ngự Lâm, khi nghe được lời nói của Ngự Yêu Hoàng, nắm tay hắn bất chợt siết chặt, bất quá cuối cùng cũng đành ủ rủ gật đầu.
Ngự Lâm là con trai Ngự Yêu Hoàng, thiếu chủ Ngự Thú Chiến Tông, tuổi còn trẻ đã thu phục được yêu thú Thất giai, thiên phú và tiền đồ vô cùng sáng lạng.
Chỉ đáng tiếc vì chiến lực của hắn phần lớn đều do đám Yêu Thú mang lại mà chẳng phải thực lực cá nhân nên không được Tu Chân Giới tán đồng, chẳng đủ tư cách được công nhận trên Hoàng Kim Bảng.
Ngự Lâm luôn luôn không phục, hắn cho rằng yêu thú của hắn chính là chiến lực của hắn, chẳng qua đường ta đi khác với các ngươi, vì sao không công nhận ta? Ngự Lâm tự tin cho rằng với thủ đoạn của mình có thể lọt vào top 5, thậm chí top 3 Hoàng Kim Bảng…
Lúc này chiến với Huyết Hoàng Địa, Ngự Lâm từ đầu đã rất nóng lòng muốn đứng ra biểu hiện bản thân đánh bại một tên Huyết Hoàng Tử, để đám già cổ hủ khốn kiếp công nhận thực lực của hắn, công nhận ngự thú cũng là một con đường tu luyện.
Đáng tiếc khi Ngự Yêu Hoàng nhìn thấy Thiên Sát biểu hiện bộp chộp khiến Thất Sát Giáo lâm vào tình cảnh khó xử, quyết định không để Ngự Lâm ra sân, tránh Ngự Thú Chiến Tông cũng bị nói ra nói vào
Ngự Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt lại đảo đến vị trí chúng nữ Hậu Cung, nơi có Tử Lôi Sư Bàng Điểu, Thái Bạch Thôn Tinh Xà và Côn Minh Nguyệt tồn tại, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt và ham muốn nóng bỏng.
Ngự Lâm dù nằm mơ cũng muốn các nàng trở thành yêu thú của mình, nếu có được các nàng…trong tương lai, thiên hạ này còn ai dám không phục hắn?
Ngự Yêu Hoàng nhìn thấy biểu hiện của con trai, nhất thời giật mình, ngưng trọng truyền âm:
“Bỏ cái ý nghĩ ấy ngay! Hậu Cung hiện tại đã không phải Ngự Thú Chiến Tông chúng ta có thể đắc tội, đừng quên sau lưng các nàng còn có Võ Tam Nương!”
Ngự Yêu Hoàng làm người thành tinh, hắn đối với mấy yêu thú của Hậu Cung thèm nhỏ dãi từ lâu nhưng cũng biết tự lượng sức mình…đừng tưởng Lục Dực Thiên Xà của hắn đạt đến Bát giai thì oai phong, còn không đủ Võ Tam Nương đấm đâu…
Ngự Lâm nghe phụ thân cảnh tĩnh mà lâm vào ảo não, bất quá một tia tham lam trong mắt hắn không làm sao vơi được, thậm chí còn thỉnh thoảng liếc qua Hồ Khinh Vũ các loại, trong đầu ảo tưởng không ngừng:
“Nếu ta có thể bắt các nàng làm yêu sủng, ngày sau thậm chí có thể bắt luôn Ngưu Ngũ Bá cùng Quy Linh Lão Nhân, thu phục luôn cả U Nguyên Đại Lục về làm chuồng thú, đó là bực nào uy phong?”
…
Thiên Sát một bên né tránh đám xương cốt như lưỡi đao tử thần không ngừng đeo bám, một bên cẩn thận quan sát thân thể Huyết Ngũ.
Truyền âm của Phó giáo chủ vừa rồi hắn cũng nghe được, chỉ là lớp phòng ngự của Huyết Ngũ thật sự quá mức kiên cố, muốn nhân cơ hội triển khai một chiêu kia cũng không dễ dàng…
“Khoan đã…”
Một ý niệm mạo hiểm đến cực đoan hiện lên trong đầu Thiên Sát, ánh mắt hắn lập tức trở nên lăng lệ.
Thân pháp đang di động trong không gian bất chợt khựng lại một nhịp, như nảy sinh sơ suất ngoài ý muốn.
“Không ổn!”
Đám người thấy vậy kinh hô, chẳng ai có thể nghĩ đến từ đầu đến cuối Thiên Sát vẫn luôn thi triển một bộ thân pháp tuyệt hảo lại xảy ra sai lầm cơ bản như vậy.
Bất kỳ loại Thân Pháp nào khi tu luyện đến đăng phong tạo cực, một đôi chân khi thi triển sẽ nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, có thể nói là hình thành thói quen ăn sâu vào trong máu, muốn bước sai nhịp còn khó hơn bước đúng nhịp.
Vậy mà lúc này, Thiên Sát vốn biểu hiện hết sức hoàn hảo về mặt thân pháp bất chợt bước sai nhịp, quả thật là khó tin.
“Chẳng lẽ áp lực trận đấu quá lớn khiến hắn nảy sinh sai lầm sao?” Đám đông suy đoán.
“Kha kha, trời cũng giúp ta!” Huyết Ngũ đương nhiên không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Khi Thiên Sát lỡ nhịp một bước chân, vô số xương cốt của hắn đã xuyên không mà đến, từng cây xương đâm vào thân thể Thiên Sát máu văng tung tóe sau đó trói chặt, cường bạo kéo Thiên Sát từ trong không gian ra ngoài.
“Haizzz, Thiên Sát dữ nhiều lành ít!” Đa số người thở dài một tiếng.
Mà một đám Huyết Hoàng Địa thì hài lòng gật đầu, cảm thấy trận này chắc thắng rồi.
KENG KENG…
Thiên Sát mãnh liệt dãy dụa cơ thể đầy máu, liêm đao trong tay không ngừng hướng đám xương cốt trói buộc quanh thân mình chém mạnh, như muốn thoát khỏi trói buộc.
“Khặc khặc, vô ít thôi…ngươi không phá nát được xương cốt của ta!” Huyết Ngũ cười lên khoái trái, hắn rất thích tận hưởng cảm giác con mồi sa lưới như vậy, nhất là khi đối phương còn là nhân vật top 2 Hoàng Kim Bảng.
“Khốn kiếp!” Thiên Sát lần đầu tiên mở miệng lên tiếng, âm thanh nghiến răng nghiến lợi kèm lẫn một tia sợ hãi ẩn sau lớp mặt nạ truyền ra.
Điều này càng khiến Huyết Ngũ chủ quan thích ý cười to, mắt thấy xương cốt của mình đã cắm hết vào cơ thể Thiên Sát khiến đối phương trở nên bất lực không thể động đậy, thắng lợi của hắn đã gần như tuyệt đối, lúc này ánh mắt trở nên tham lam lẩm bẩm:
“Ăn một tên Hợp Thể Hậu Kỳ, tu vi của ta nhất định một lần nữa đại tăng!”
Nghĩ đến đây, Huyết Ngũ ý niệm vừa động, vô số xương cốt kéo lấy Thiên Sát từ không trung về trước mặt mình, mở ra lớp giáp cốt trước mặt, cái miệng tưởng chừng không lớn của hắn phình to, muốn một ngụm nuốt sạch chất dinh dưỡng bổ béo này.
Trong khoảng khắc đó, ánh mắt Thiên Sát sáng rực như chưa từng có, hắn âm thầm nghĩ: “Chờ lúc này đã lâu!”
Nhìn thấy cái miệng của Huyết Ngũ mở lớn không có chút phòng ngự, Thiên Sát rốt cuộc quát lạnh:
“Nguyên Anh Tất Sát Thuật!”
Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Thiên Sát đồng dạng há miệng, một thân ảnh nhỏ xíu từ trong đan điền hắn lao ra, trên đôi bàn tay nhỏ bé ấy ngưng tụ vô hạn sát cơ hình thành lưỡi đao, sức mạnh không kém chút nào một kích dốc toàn bộ lực lượng của Thiên Sát, bay thẳng vào miệng Huyết Ngũ.
“Cái quỷ gì?”
Huyết Ngũ chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ họng oanh một tiếng bạo liệt, sau