Thạch Điện mặc dù thật sự rộng lớn, nhưng Lạc Nam nhờ vào Bát Hoang Hoành Thiên Viêm và sử dụng được Linh Lực nên tốc độ cũng rất khủng bố, thời gian không lâu đã dò xét gần hết các ngõ ngách bên trong Thạch Điện…
Hắn đuổi đến nơi này, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng sư phụ đại chiến cùng Cẩm y thanh niên.
Mọi thứ nói thì chậm, nhưng thực tế diễn ra lại nhanh như chóp.
Từ lúc Võ Tam Nương kích hoạt Tử Môn cho đến thời điểm nàng bạo thể mà chết, chỉ khoảng vài chục hơi thở.
Nhưng bấy nhiêu đó, đã đủ tạo nên thảm kịch mà Lạc Nam cả đời này cũng không muốn nghĩ lại.
Chứng kiến một trong những người thân thiết nhất của mình nổ thành từng giọt máu, cảm giác này sẽ là như thế nào cảm thụ?
Lạc Nam không biết diễn tả, trái tim hắn như xé thành từng mảnh nhỏ, toàn thân trĩu nặng ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, thân thể trở nên chao đảo, thế giới lúc này như sụp đổ xuống.
Một đôi con mắt hắc bạch đã đỏ ngầu như máu, năm tôn Đại Đỉnh trong đan điền động chân nộ không ngừng rít gào như muốn phá thể mà ra, toàn bộ tâm trí trở nên mơ hồ, tất cả là một mảnh trắng xóa.
Đau, đau như sụp đổ…cảm giác đau này, hắn chưa từng được trải nghiệm…dù là khi nghĩa phụ kiếp trước bị hại chết đi, hai người lên đường cùng nhau nên hắn cũng chưa từng đau đớn đến như vậy…
“Cứu sống nàng…bằng mọi giá nàng phải sống…bằng mọi giá!”
Một tia lý trí còn sót lại duy nhất lúc này, một ý niệm ngoan cường chèo chống không để bản thân suy sụp.
Lạc Nam điên cuồng giữ vững đầu óc thanh tĩnh, thân thể không ngừng lao vụt mà đến, trong đôi mắt đỏ ngầu như máu của hắn xuất hiện một tia ánh sáng hy vọng, khóe môi lẩm bẩm:
“Nhất định…nhất định sẽ có kỳ tích! Nàng sẽ không chết, sư phụ của ta, Tam Nương của ta sẽ không chết…”
Hít sâu một hơi lấy tất cả dũng khí, một kiện đồ vật bất chợt xuất hiện trong tay Lạc Nam…
Đó là một mảnh kính vỡ như thủy tinh, kích thước chỉ bằng một chiếc lá nhỏ, không tỏa ra bất kỳ một loại khí tức nào, nhưng bên trên nó lại loáng thoáng xuất hiện cảnh tượng vật đổi sao dời, vô số thời đại đứng lên ngã xuống, thần bí đến cực điểm.
Đem vô cùng vô tận Hồn Lực của mình truyền vào trong mảnh kính, như muốn thức tỉnh một thứ gì đó bên trong, đến khi cảm giác Hồn Lực của mình gần như cạn kiệt…
Lạc Nam cánh tay rung rẩy, đột ngột đem mảnh kính vỡ hướng về vị trí Võ Tam Nương vừa bạo thể dùng lực ném mạnh mà đi.
“Hả? thứ đồ gì!” Cảnh tượng này lập tức bị Cẩm Y thanh niên phát hiện, hắn đưa tay muốn chụp lấy mảnh kính, nhưng thứ đồ này lại quỷ dị xuyên thấu mà qua.
“Không thể nào?!” Cẩm y thanh niên hoảng sợ, hắn vừa từ mảnh kính vỡ kia cảm nhận được khí tức thần thánh nào đó, thậm chí vượt xa khí tức trên người phụ thân hùng mạnh của hắn.
Trong khoảng khắc đó, một cổ lực lượng trong suốt đến từ mảnh kính vỡ ầm vang mà ra, bao trùm phạm vi một vòng xung quanh vũng máu dính trên mặt đất còn sót lại...
Theo sau đó, một âm thanh nữ tử bình thản nhưng không mất uy nghiêm… như đến từ nơi xa xăm nhất của dòng sông trường hà, như thở dài…lại như cảm thán từ mảnh kính vỡ nhẹ nhàng vang lên:
“Mảnh vỡ của Luân Hồi Kính! Kẻ nào thức tỉnh tàn hồn của bổn Đế bên trong nó, bổn Đế sẽ vì ngươi làm một việc trong khả năng của mình!”
“Là tiểu tử! mong nữ Đế đại nhân đem sư phụ ta cứu sống, ơn này vĩnh viễn không dám quên!” Lạc Nam trong lòng dâng lên kinh hỉ như điên, cưỡng ép kích động trong lòng, vội vàng kính cẩn chắp tay, chỉ cần có kỳ tích phát sinh, muốn hắn dù quỳ xuống cầu xin cũng cam tâm tình nguyện.
“Như ngươi mong muốn!”
Tiếng nói của nữ tử hết sức thản nhiên, sau đó trở nên tràn ngập uy nghiêm, dù không xuất hiện nhưng thanh âm thong dong đã vang vọng không gian:
“Trẫm nói! Thời Gian Nghịch Chuyển!”
Tiếng nói của nàng như có thể trấn áp luân hồi, bình định vạn cổ, thống ngự thời không…
Trong ánh mắt hoảng sợ cùng cực của tên cẩm y thanh niên và sự chờ mong vô bờ của Lạc Nam, thời gian xung quanh vũng máu của Võ Tam Nương bất chợt nghịch chuyển, cảnh tượng như một thước phim quay chậm sống động…
Từng giọt máu, từng mãnh vụn da thịt nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy tụ tập mà về, chậm rãi…chậm rãi, cảnh tượng thân thể bạo tạc không ngừng lùi lại…lùi lại…một thân thể nữ tử nằm bẹp trên đất, da thịt nứt vỡ, người đầy máu me, hấp hối…xuất hiện…
Chưa dừng lại ở đó, thời gian vẫn tiếp tục đảo ngược, đảo ngược…mãi cho đến thời điểm Võ Tam Nương và Thánh Nữ Man Hoang chỉ vừa thành công kích hoạt Tử Môn thì ngưng lại.
Kỳ tích…thật sự phát sinh.
Ánh mắt Lạc Nam trợn tròn, một giọt nước mắt chảy dài mà xuống, bất chấp tất cả lao đến như điên, đem cơ thể mềm mại có phần trầy trụa của nàng ôm vào trong ngực, miệng không ngừng mắng:
“Nữ nhân ngốc, mau giải trừ Tử Môn! Có ta ở đây rồi, nàng không cần liều mạng!”
Võ Tam Nương cùng Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa ngây người, các nàng…vậy mà không chết?
Hơn nữa thân thể trở về thời điểm chỉ vừa mới kích hoạt Tử Môn mà thôi, ngay cả một điểm lực lượng cũng chưa vận dụng? nằm mơ sao?
“Còn không mau giải trừ Tử Môn?” Lạc Nam nghiêm nghị quát lớn, diện mục vặn vẹo hết sức dữ tợn.
Võ Tam Nương cùng Thánh Nữ giật nảy cả mình, mặc dù chưa biết mọi chuyện vừa diễn ra là như thế nào, nhưng điểm mềm mại trong lòng bị Lạc Nam tác động, ngoan ngoãn nghe lời hắn giải trừ Tử Môn.
PHỐC…
Nàng phun ra một ngụm máu lớn ướt đẩm cơ thể, toàn thân vô lực nằm trong lòng hắn, suy yếu đến cực hạn…
Một khi đã chấp nhận kích hoạt Tử Môn, dù ngươi có vận dụng lực lượng của nó hay không thì cơ thể cũng sẽ bạo tạc.
Bất quá cũng may mắn, bởi vì Võ Tam Nương chỉ mới luyện được bốn môn, lại thêm Man Hoang Thánh Nữ chỉ mới kích hoạt thêm Cốt Môn, vẫn còn Huyết Môn và Không Môn chưa từng động đến, vì thế di chứng hiện tại vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của cơ thể, miễn cưỡng giữ lại tính mạng cho các nàng.
Mặc dù là vậy, nhưng cũng chỉ còn một hơi hấp hối yếu ớt mà thôi.
“Nghịch Chuyển Thời Gian cần một cổ lực lượng quá mức to lớn, tàn hồn này của bổn Đế chỉ làm được đến đó mà thôi!” Âm thanh lạnh nhạt có chút suy nhược từ mảnh kính vỡ vang lên, cắt ngang dòng cảm xúc của Lạc Nam lúc này.
Đó đã là cực hạn của nàng, nếu tiếp tục đem Võ Tam Nương lùi về thời điểm chưa kích hoạt Tử Môn, đồng nghĩa luồng tàn hồn này của nàng cũng sẽ tan biến.
“Đa tạ Nữ Đế, tiểu tử vĩnh viễn không quên!” Lạc Nam ôm sát Võ Tam Nương, chân thành nhìn mảnh kính vỡ đang lơ lửng trên không trung nói.
Thứ đồ này chính là một mảnh Pháp Bảo không hoàn chỉnh mà Lạc Nam triệu hoán được sau khi hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ Cự A Man giành chiến thắng tại Võ Lực Đài, kèm theo đó là ba giọt Ôn Huyết Dịch.
Theo thông tin Kim Nhi cung cấp, bên trong mảnh kính vỡ phong ấn tàn hồn của một vị Nữ cường giả tuyệt thế…
Nàng là người tinh thông hai loại Linh Căn cực hiếm: Thời Gian và Không Gian…
Nàng cũng là chủ nhân đời trước của Linh Giới Châu hiện tại thuộc về hắn…
Nàng gọi Tuế Nguyệt…
Tuế Nguyệt Nữ Đế…
Mặc dù không biết vì sao một tia tàn hồn của nhân vật như Tuế Nguyệt Nữ Đế lại bị phong ấn trong mảnh kính vỡ, cũng không biết vì sao nếu có ai đó thức tỉnh nàng, sẽ được Nữ Đế hỗ trợ một việc trong khả năng của nàng.
Đó là những bí mật quá cao cấp mà hiện tại Lạc Nam chưa đủ tư cách tiếp xúc, Kim Nhi cũng không chịu nói…hắn chỉ cần biết rằng, mình làm đúng rồi…
Tuế Nguyệt Nữ Đế thật sự có thể Nghịch Chuyển Thời Gian, đem Võ Tam Nương của hắn cứu sống…
VỤT…
Mảnh kính vỡ cũng không