Con Đường Bá Chủ

Chương 429


trước sau



Mây đen cùng Lôi Kiếp rốt cuộc tản đi, đám người bên ngoài trợn tròn mắt hết sức có thể, muốn nhìn xem sau một phen hơn chục lần Tam Sắc Lôi Kiếp đánh xuống, sẽ còn lại thứ gì…

“Cái này…”

Rất nhanh, bốn nữ Hậu Cung ung dung bình thản xuất hiện trong mắt mọi người, ngay cả một vết xước da thịt cũng không có.

“Các nàng…các nàng vậy mà hoàn hảo không tổn hại sau hàng loạt đợt Tam Sắc Lôi Kiếp?” Toàn trường xoa xoa hai mắt, một số người còn tự véo mặt một cái xem có phải đang nằm mơ hay không.

“Quá mạnh, Hậu Cung quá mạnh, Ma bị trọng thương nhưng mấy nữ Hậu Cung vẫn bình an vô sự?”

Trên tay Tần Mộng Ảnh lúc này ôm lấy một thân ảnh trong lớp áo choàng đen kịch không rõ hình dáng, hiển nhiên đó chính là Ma.

“Công tử!” Ngũ đại Quái Nhân nhất thời lo lắng tiến đến, muốn đem Ma từ tay Tần Mộng Ảnh cướp về.

“Các ngươi làm gì công tử?” Song Đầu Nhân hung hăng quát, diện mạo quái dị hung ác.

“Không muốn hắn chết thì tốt hết giao cho chúng ta!” Cơ Nhã lạnh lùng nói.

Ngũ đại quái nhân nghe vậy lập tức nổi giận, đang muốn ra tay cướp đoạt Ma lại, một âm thanh khàn khàn có chút suy yếu nhưng tràn ngập uy nghiêm truyền vào tai bọn hắn:

“Mặc kệ ta, cứ làm theo lời nàng!”

Ngũ đại quái nhân sững sờ, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể cung kính gật đầu.

Tứ nữ mặc kệ ánh mắt của đám người, mang theo Ma tiến đến Mộng Tiên Chu, nhất thời khiến mọi người nghi hoặc, không hiểu vì sao các nàng đột ngột lo chuyện bao đồng.

Liễu Ngọc Thanh như nghĩ đến điều gì, âm thầm đánh giá Ma một vòng, lại được Yên Nhược Tuyết truyền âm, nhất thời hai mắt tỏa sáng, vội vàng phân phối Tiêu Thanh Tuyền mang Ma vào trong buồng Thuyền chữa trị riêng biệt, tránh người khác dò xét.

Nhìn hành động của chúng nữ, không ít người âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Ma cho Hậu Cung chỗ tốt gì?

“Huyết Thiên của chúng ta đâu?”

Đám Huyết Sứ Giả thấy không ai để ý đến đám người mình, nhất thời phẫn nộ rống to, từng diện mạo phía sau lớp mặt nạ vặn vẹo đỏ ngầu không chịu nổi.

“Còn phải hỏi nữa sao? Trong thời hạn 1 năm sắp tới, cường giả Huyết Sứ trở lên của Huyết Hoàng Địa không được nhúng tay vào các trận chiến!” Thiên Vạn Bảo hài lòng cười to nói, gương mặt mập mạp sáng lạng.

“Hoàng Kim Bảng vẫn sẽ tồn tại, thứ hạng bên trên cũng không đến lượt thiên tài Huyết Hoàng Địa các ngươi!” Khảo gia hai vị tiền bối phụ họa.

“Không sai, Huyết Hoàng Tử cứ tưởng có gì ghê gớm lắm, một đám đồ bỏ đi!” Quy Linh Lão Nhân miệng vẫn luôn độc như vậy.

Nghe trào phúng của đám cường giả Việt Long Tinh, Huyết sứ một đám toàn thân không được tự nhiên, vẫn chưa cấp nhận sự thật.


“Khốn kiếp, Huyết Thiên làm sao có thể thua? Hắn đã sắp trở thành Độ Kiếp kỳ cường giả!” Một tên Nhị Tâm Huyết Sứ không cam lòng quát.

Huyết Thiên dung hợp một đám thiên tài, phục dụng tinh huyết của Huyết Vương cấp cường giả, rất nhiều vốn liếng nhập vào một thân, làm sao có thể bại trận một cách mơ hồ như vậy?

“Haha, cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, Thiên Kiếp nằm trong tính toán của các ngươi, hiện tại Huyết Thiên bị đánh chết chính là tự làm tự chịu!” Huyền Sa Lão Nhân vuốt râu cười to nói.

“Rốt cuộc Tam Sắc Lôi Kiếp từ đâu ra?” Một tên Tam Tâm Huyết Sứ đặt ra nghi vấn.

“Ngươi hỏi chúng ta, chúng ta hỏi ai? Nói không chừng Huyết Hoàng Địa các ngươi làm nhiều việc ác, ngay cả Thiên Đạo cũng không nhìn nổi nên hàng xuống Tam Sắc Lôi Kiếp!” Ngưu Ngũ Bá lỗ mãng nói, nhìn một đám Huyết Sứ ăn thiệt thòi hắn thấy vui trong lòng.

“Ngươi…” Vài tên Huyết sứ nổi giận.

Huyết Hoàng Tử mỗi tên đều là tương lai của Huyết giới, mỗi một kẻ đều dồn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, hầu như là vô địch trong cùng cấp, sau trận chiến này vậy mà gần như toàn quân bị diệt, làm sao bọn hắn cam tâm?

“Thế nào? Không phục có thể chiến, còn không thì ngoan ngoãn tuân thủ ước định!” Thiên Vạn Bảo cười gằn, nhìn thấy chiến lực của Hậu Cung vừa biểu hiện mà lòng tin của hắn tăng mạnh.

Trong lòng càng là đắn đo có nên liều một trận làm thịt luôn đám Huyết Sứ này hay không…

Dù sao có thể bình thản vượt qua Tam Sắc Lôi Kiếp, nói rõ thủ đoạn của chúng nữ Hậu Cung thật sự quá kinh khủng.

Nhận ra sát ý trên người Thiên Vạn Bảo, một tên Tứ Tâm Huyết Sứ ra hiệu đám Huyết sứ giả trở nên bình tĩnh, cười lạnh nói:

“Huyết Hoàng Địa đương nhiên nói được làm được! hy vọng Tu Chân Giới các ngươi trụ nổi qua một năm này, nếu không thì thật mất vui!”

Một tên Tam Tâm Huyết Sứ động ý niệm suy nghĩ, lập tức lớn tiếng cười ha ha:

“Tu chân giới đắc ý lắm sao? một trận chiến này Huyết Hoàng Địa chúng ta chỉ thua Hậu Cung, mà không phải thua Việt Long Tinh các ngươi!”

Đám người nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, ở đây đều là cường giả cấp cao, đương nhiên hiểu ra ý đồ ly gián của Tam Tâm Sứ Giả, bất quá không thể không nói…lời của tên này là sự thật.

Nếu không có Hậu Cung ngang trời xuất thế, một trận chiến này thế hệ trẻ Việt Long Tinh hoàn toàn không đủ khả năng đối kháng.

Trong lúc nhất thời, không ít người nảy sinh kiêng kỵ trước tiềm lực quá lớn của Hậu Cung.

“Hừ, Hậu Cung chính là một thế lực của Tu chân giới!” Liễu Ngọc Thanh cười lạnh một tiếng nói ra lập trường, cũng như ném một liều thuốc an thần cho mọi người.

“Không sai, bại tướng không cần nhiều lời, không chiến có thể biến!” Thiên Vạn Bảo hận hận nói, đám Huyết sứ giả này thật độc, dù bại trận vẫn muốn chia rẽ nội bộ Tu chân giới.

“Haha, hy vọng ngày sau Hậu Cung không đem các ngươi đè đầu cưỡi cổ!” Đám Huyết Sứ Giả cười to, xé rách không gian biến mất.

Bọn hắn biết ý đồ ly gián đã được thực hiện, dù Diệt Huyết Liên Minh có thành lập thành công, trong lòng không ít thế lực Việt Long Tinh cũng đã xuất hiện một cây gai mang tên Hậu Cung rồi.

Nhất là Lạc gia hay Phàm Ẩn Tự, Hậu Cung càng mạnh như minh chứng cho cái chết đang tìm đến bọn hắn ngày một gần hơn.

“Đám chuột đã chạy, mời chư vị lần nữa tiến về Vạn Kim Đảo thảo luận đại sự!” Thiên Vạn Bảo hòa giải bầu không khí nói.

Đám người gật đầu, kiêng kỵ liếc nhìn chúng nữ một chút, ngự không mà đi.

“Mẫu thân, kế tiếp phải làm thế nào?” Tô Nhan nhíu nhíu mi hỏi thăm.

“Trước hết đặt vững địa vị bên trong Liên Minh, sau đó gia tăng thực lực chờ Tiểu Nam quay về!” Liễu Ngọc Thanh gật đầu, một đôi mắt đẹp lóe lên, môi mộng hé mở:

“Nhân tiện…kết nạp thế lực phụ thuộc đáng tin cậy!”

Diễm Nguyệt Kỳ cùng Hoa Thanh Trúc liếc nhau, đồng loạt gật đầu: “Mẫu thân nói không sai, sau chuyện lần này, Hậu Cung không những trở thành kẻ thù hàng đầu của Huyết Hoàng Địa. mà cũng trở thành miếng mồi ngon của bầy sói đói đang rình rập…”

Mộng Tiên Chu xoẹt qua không gian tiến về Vạn Kim Đảo.

Lẻo đẻo theo sát phía sau chính là Ngũ đại quái nhân, bọn hắn vẫn không quên lo cho công tử của mình…



Man Hoang Tinh.

Trong Thạch Điện, Võ Tam Nương cùng Man Hoang Thánh Nữ tuy hai mà một, quyết định làm ra hành động có phần điên cuồng để thể hiện ý chí của mình.

Tử Môn mở ra, sẳn sàng cho cuộc tử chiến, cái chết bị xem nhẹ.

Tử Môn, cánh cửa cuối cùng trong Bát Môn Độn Giáp, khác với những cửa khác cần phải có quá trình rèn luyện và thích ứng, Tử Môn có thể kích hoạt bất kỳ lúc nào, dù ngươi chỉ mới tu luyện Khai Môn cũng có thể.

Bởi vì Tử Môn có tác dụng phóng đại tác dụng của các Môn đang được thi triển lên vô số lần, và cái giá của nó tương tự cũng rất đắc.

Tử Môn mở ra, thân thể Võ Tam Nương như một vũ trụ trực chờ bùng nổ, ánh mắt đỏ ngầu như máu, da thịt kéo căng như dây đàn, từ thần kinh đến thân thể, toàn bộ đều vượt qua ngưỡng giới hạn cho phép.

Nhìn biến chuyển trên người nữ nhân, nụ cười trên mặt cẩm y thanh niên rốt cuộc thu liễm, thay vào đó là vô tận phẫn nộ tràn lan.

Với kiến thức của hắn, đương nhiên nhận ra nữ nhân này vừa kích hoạt một loại Thể Thuật khủng bố, mà cái giá phải trả là cả tính mạng.

Nữ nhân này, thà chết cũng không chịu theo hắn?

Một cảm giác sỉ nhục dâng lên trong đầu Cẩm y thanh niên, từ khi mới được sinh ra, hắn đã có được hầu hết mọi thứ trong tay, nữ nhân nào dám chống đối hay làm phật lòng hắn?

Vậy mà lúc này đây, tại một Tinh Cầu thấp kém, nơi một đám thổ dân cư ngụ, lại có nữ nhân thà tử chiến cũng không thuần phục hắn.


Cẩm y thanh niên phẫn nộ đến cực hạn rồi.

“Nếu ngươi thành tâm muốn chết, ta không ngại thành toàn!” Cẩm y thanh niên hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói.

“Hừ, chiến tử cũng phải kéo ngươi chôn cùng!” Man Hoang Thánh Nữ cùng Võ Tam Nương đồng lòng nói ra một tiếng.

“Haha, ta nên nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng, hay nói ngươi là ngu xuẩn mất khôn?” Cẩm y thanh niên khí thế toàn thân thay đổi, không còn ung dung tùy ý, trái lại là sát khí ngập trời.

Hiển nhiên, hắn muốn dùng toàn lực.

“Chết!”

Thân ảnh Võ Tam Nương cấp tốc biến mất, Tốc Môn cùng Cơ Môn triển khai đến cực hạn, lỗ chân lông tại đôi chân nàng rỉ máu, xương cốt kêu lên cành cạch.

Tử Môn đem Tốc Môn phóng đại, đôi chân nàng sắp không chịu nổi rồi.

Tuy nhiên, hiệu quả mang lại cũng rất xứng đáng…

ĐÙNG…

Cẩm y thanh niên không kịp phản ứng, ăn trọn một cước

từ phía sau, thân thể bay vọt ra ngoài, có phần chật vật.

“Hịêu nghiệm!” Hai nữ mừng rỡ, các nàng vậy mà đánh trúng kẻ này rồi.

“Thống khoái!” Cẩm y thanh niên ngửa đầu lên trời hét lớn, bất chợt đám mây rực lửa dưới chân hắn bùng nổ, thân hình như đạn pháo bắn về Võ Tam Nương, tung ra một chưởng:

“Xích Hỏa Chưởng!”

Khai Môn cực hạn, thần kinh và tốc độ phản ứng lúc này của Võ Tam Nương có thể nói là khủng bố để hình dung.

Khi một chưởng kinh thiên kia lao đến, thân thể nàng cấp tốc bật nhảy mà lên, thành công né tránh, lại mãnh liệt quay đầu, một cái Kình Thiên Quyền tung ra.

“Hỏa Tiên Chỉ!” Thanh niên cẩm y không hổ là quái vật, mặc dù đối thủ có Tử Môn gia trì, nhưng tốc độ của hắn hoàn toàn không kém.

Hỏa Tiên Chỉ phá không mà ra, xuyên thẳng vào nấm tay Võ Tam Nương.

“Ngọc Cốt!”

Man Hoang Thánh Nữ quát lạnh, Tử Môn đã đem Cốt Môn cường hóa đến cực điểm, đã có tiền đề đủ để nàng thi triển tầng thứ hai Hồng Hoang Cốt Kinh – Ngọc Cốt.

Một lớp xương cốt óng ánh như ngọc bao trùm nắm tay Võ Tam Nương, hiên ngang mà đến.

Hỏa Tiên Chỉ mạnh mẽ nhưng chỉ vừa đủ phá hoại lớp xương cốt, một đấm của nàng đã hung hăng tiến đến.

PHỐC…

Kình Thiên Quyền thô bạo từ dưới móc ngược lên, cằm của Cẩm y thanh niên có dấu hiệu vỡ vụn, thân thể của hắn cũng bay ngược lên trời.

“Thừa cơ lấy mạng!” Võ Tam Nương hưng phấn đến cực độ, ở thời điểm này…Tử Môn giúp nàng tìm lại cảm giác của một Bát Chuyển Thể Tu.

Tốc Môn tiếp tục triển khai, thân thể nàng lúc này không ngừng có máu thẩm thấu chảy ra, da thịt bắt đầu nứt vỡ, hiển nhiên giới hạn của Tử Môn ngày càng đến gần.

Nhưng Võ Tam Nương và Man Hoang Thánh Nữ không quan tâm điều đó, các nàng chỉ biết mình đang chiến đấu rất thống khoái, đang nghiền ép tu sĩ đến từ Tiên giới.

Cốt Dực hoàn chỉnh mọc ra, tốc độ vượt qua cả vận tốc âm thanh, xuất hiện sau lưng Cẩm y nam tử vừa bị móc lên cao, một cái Phân Chia Thiên Hạ hung hăng đạp…

Bất quá rất nhanh, Khai Môn căn cứng đến cực hạn, cảm giác nguy hiểm lan tràn khắp cõi lòng Võ Tam Nương.

“Ngươi suy nghĩ nhiều!”

Theo một âm thanh bình tĩnh đến từ Cẩm y thanh niên, ba loại Tiên Lực bất chợt bùng phát, hắn xoay người hung hăng đánh ra một chưởng…

ĐÙNG…

Võ Tam Nương như diều đứt dây bay thẳng xuống nền đá rắn chắc, vô số vết nứt lan tràn trên làn da của nàng như mạn nhện, khóe môi đầy máu, tóc xỏa rối bời.

“Ba loại Tiên Lực? xem ra chúng ta mất đi cơ hội liều mạng!” Man Hoang Thánh Nữ cười khổ nói.

Vốn tưởng rằng tên này chỉ có một mình Hỏa Tiên Lực, các nàng còn có thể đối kháng, đáng tiếc từ đầu đến cuối cẩm y thanh niên vẫn không hề dùng toàn lực, hắn sở hữu đến tận ba loại Tiên Lực.

Phong, Hỏa, Thổ.

Nếu không nhờ Tử Môn đem Thể Môn và Cốt Môn phóng đại lên cực hạn, trước một chưởng vừa rồi, thân thể của nàng đã nổ tung rồi, bởi vì ba loại Tiên lực quá mức khủng bố.

Tí tách…tí tách…

Từng giọt, từng giọt máu rơi vãi xuống sàn, Võ Tam Nương rung rẩy đứng dậy, toàn thân nàng lúc này như cái quả bóng đầy hơi, có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.

“Sắp đến giới hạn sao? ngu xuẩn!” Cẩm y thanh niên cao cao tại thượng, nữ nhân này dùng Thể Thuật gia tăng lực chiến quá mức dữ dội nên di chứng kéo đến, đã cách cái chết không xa.

“Cốt Kiếm!” Hai thanh Cốt Kiếm từ bàn tay đâm ra, Ngọc Cốt cao quý mà óng ả, Man Hoang Thánh Nữ không bỏ cuộc điều khiển thân thể lao đến.

Ngọc Cốt Kiếm hiện tại, có Tử Môn chèo chóng, uy lực và sức chống chịu của nó tuyệt đối tiếp cận pháp bảo Cực Cấp.


Cùng lúc đó, đôi cốt dực khổng lồ sau lưng mọc ra vô số gai nhọn, cũng hướng thanh niên cẩm y đập xuống.

“Ta tự tiễn ngươi lên đường!” Cẩm y thanh niên thong dong không hề sợ hãi, ba loại Tiên Lực nhẹ nhàng xoay vòng quanh thân, chúng nó mặc dù không thể dung hợp với nhau nghịch thiên như Ngũ Hành Thánh Thể hay Hợp Linh Chưởng, nhưng tầng tầng chất chồng xen kẽ lẫn nhau hết sức lô hỏa thuần thanh.

Ba loại Tiên Lực vờn quanh lòng bàn tay thanh niên, sắc mặt hắn lạnh lùng, một chưởng ấn xuống.

“Cực Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Bát Hoang Chưởng!”

Một chưởng vừa ra, không gian Thạch Điện tan vỡ, tầng tầng lớp lớp kiến trúc sụp đổ, khe nứt lan tràn, như che thiên già địa, trấn áp Bát Hoang.

ẦM…

Bát Hoang Chưởng thô bạo trấn xuống một đôi Cốt Kiếm và Cốt Dực trong ánh mắt liều mạng của hai nàng.

Bỗng nhiên, ánh mắt cẩm y thanh niên co rụt lại, Bát Hoang Chưởng của hắn vậy mà xuất hiện vết rách.

RĂNG RẮC…

Theo một tiếng vỡ vụn, đôi Cốt Kiếm và Cốt Dực ra đi, tan thành từng mãnh.

Mặc dù các nàng có thể tạo ra tổn hại trên Bát Hoang Chưởng, nhưng đó đã là cực hạn rồi…

ẦM…

Bát Hoang Chưởng đánh trực diện vào mặt, đem dung nhan tuyệt mỹ kiên cường của Võ Tam Nương toàn diện hủy hoại, một nửa đầu vỡ nát, thân thể nàng như sao băng lao vụt xuống mặt đất.

“Môn Thể Thuật này thật cường đại, vậy mà không chết?” Cẩm y thanh niên kinh dị bật thốt lên một tiếng.

Hắn dùng đến cả Thể tu và cả ba loại Tiên Lực, lại thêm ưu thế về mặt Vũ Kỹ Cực Phẩm Cực Cấp, nữ nhân này chỉ có Thất Chuyển Thể Tu chèo chống, ăn chính diện trúng một chưởng vậy mà không chết?

Tử Môn trong Bát Môn cũng không phải để trưng bày, nếu Võ Tam Nương hiện tại có được Linh Lực, như vậy nàng tự tin dù mình đánh không lại vẫn có thể chạy trốn.

Đáng tiếc, tất cả chỉ là nếu như…

Võ Tam Nương toàn thân nằm bẹp trên mặt đất, với trạng thái Thất Chuyển hiện tại, di chứng của Tử Môn kéo đến, xương cốt và ngũ tạng lực phũ trong cơ thể nàng không ngừng bạo liệt từng chút từng chút một.

“Mạng ta…xong vậy!” Man Hoang Thánh Nữ cười thê lương, không phải các nàng yếu, mà là đối thủ có ưu thế quả lớn, xuất thân tại nơi cấp cao, các nàng có thể chống cự lâu như vậy đã đủ tự hào rồi.

“Haha, Tiểu Nam…hắn sẽ báo thù cho lão nương!” Võ Tam Nương lại cười thống khoái, trong đầu xuất hiện diện mạo anh tuấn tà mị của hắn.

Nàng từ nhỏ đã quen cô độc hành tẩu một mình, sau khi thành danh mới thu thêm mấy vị sư đệ, tiếp xúc với nam tử càng là cực ít.

Số lần nàng ở bên cạnh Lạc Nam còn dài hơn so với thời gian tiếp xúc nam nhân trên toàn thiên hạ.

Trước khi chết, chỉ hy vọng gặp được hắn một lần.

“Nếu là hắn, rất có khả năng đó…” Man Hoang Thánh Nữ thì thào, hai nàng dung hợp trí nhớ, nên nàng hiểu rõ sự yêu nghiệt của Lạc Nam.

“Ta tiễn ngươi!” Cẩm y thanh niên nhìn thấy nữ nhân này sắp chết vẫn là bộ dạng không phục, trong lòng sinh ra khó chịu, Bát Hoang Chưởng một lần nữa ngưng tụ.

“Muốn giết ta? ngươi nằm mơ đi thôi!” Võ Tam Nương cùng Man Hoang Thánh Nữ cười lên ha hả.

Cái giá của Tử Môn, cái giá của việc cầm cự một khoảng thời gian trước ba loại Tiên Lực thật sự quá đắt…

ĐÙNG…

Như một đám mưa máu nổ tung, thân thể nàng toàn diện bạo tạc, kèm theo đó là Linh Hồn của hai vị tuyệt thế nữ tử cũng chấn thành mảnh vụn, triệt để hồn phi phách tán, không được siêu sinh.

“KHÔNG THỂ!!!!!!!!!!!!!”

Cách vụ nổ không xa, một thanh niên điên cuồng lao đến như sao băng, hắn lúc này chẳng khác một con dã thú gào thét khi chứng kiến thảm cảnh…

Âm thanh thê lương vang khắp vạn dặm Thạch Điện…

Thảm liệt…







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện