“Ngươi có thể thử xem một chút, Chân Tiên chết trong tay ta có không ít!”
Nghe mấy tên Dạ Lang Tiên Tinh uy hiếp, Lạc Nam cảm thấy buồn cười.
“Ngươi!”
Đám thiên tài nghe vậy vừa sợ vừa giận, bọn hắn đương nhiên không dám đem tu vi khôi phục bằng Tiểu Tiên Giới, bởi vì một khi phá vỡ quy tắc…không nói Lôi Kiếp đánh xuống bọn hắn, mà ngay cả toàn thể Dạ Lang Tiên Tinh cũng sẽ bị “bề trên” trừng trị.
Bọn hắn tại nơi này nếu chết thì cũng chết một thân một mình, nhưng nếu phạm vào quy tắc…như vậy sẽ liên lụy đến cả gia tộc, tông môn hay các thế lực sau lưng bọn hắn tại Dạ Lang Tiên Tinh…
Hậu quả đó dù Tứ Đại Ngọc Tiên cũng không thể gánh nổi a…
Vì lẽ đó mà mấy tên này chỉ mạnh miệng uy hiếp Lạc Nam mà thôi, nào ngờ hắn cứng rắn đến như vậy, không hề có chút sợ hãi nào.
“Lạc Nam…ngươi tha chúng ta đi! Van cầu ngươi…chúng ta từ nay không dám xâm phạm Băng Thiên Đại Lục nửa bước!” Một nữ tử bên trong đám ra vẻ nũng nịu đáng thương nói, muốn làm Lạc Nam mềm lòng.
“Ha hả, nếu Hậu Cung chúng ta không có thực lực…như vậy kết cục của vô số sinh mệnh vô tội tại Việt Long là toàn diệt, hành tinh này một lần nữa lâm vào thời kỳ Kỷ Nguyên Trống, thù này chỉ có máu mới có thể rửa sạch!”
Lạc Nam gằn từng chữ nói tiếp:
“Huống hồ Hồn Tộc của thê tử ta bị các ngươi tiêu diệt, thù này sao có thể không báo?”
“Cái gì? Ngươi có thê tử thuộc Hồn Tộc??” Đám thiên tài quá mức hoảng sợ, Hồn Tộc tại Dạ Lang Tiên Tinh cũng có danh tiếng không nhỏ khi là thế lực khó nhằn nhất trong thí luyện.
Bất quá bọn hắn cho rằng Hồn Tộc đã bị diệt sạch rồi, tại sao vẫn còn người tồn tại? thậm chí trở thành nữ nhân của Hậu Cung Chi Chủ.
Dạ Lang Tiên Tinh diệt Hồn Tộc, thù này làm sao có thể hóa giải?
“Chúng ta cùng ngươi liều mạng!”
Biết không thể hy vọng xa vời Lạc Nam tha mạng, đám thiên tài lập tức trở mặt, các loại công kích tầng tầng lớp lớp đánh ra, uy lực tương đương kinh khủng.
Đáng tiếc đối thủ của bọn hắn là yêu nghiệt Lạc Nam, chỉ thấy hắn hai tay hợp nhất, sáu loại thuộc tính Tiên Lực ầm ầm kết hợp, một quả cầu cấp tốc hình thành, uy lực khủng bố không có cách nào để hình dung…
“Hợp Linh Chưởng!”
Một chưởng đẩy ra thiên băng địa lịa, một chưởng bá đạo tuyệt luân hung mãnh mà đến…
Những nơi Hợp Linh Chưởng đi qua, hư không đã vốn sụp đổ từ trước vặn vẹo kiệt liệt như có sóng lớn, nghiền nát toàn diện công kích từ đám thiên tài…
“Á, Lạc Nam…ngươi chết không an lành!”
“Lạc Nam! Dạ Lang Tiên Tinh sẽ không bỏ qua các ngươi, nhất định sẽ có cường giả hàng lâm đem Hậu Cung chém tận giết tuyệt!”
Trước khi bị chưởng thành tro bụi, đám thiên tài oán độc nguyền rủa, oán khí cùng hận ý xung thiên…
Đáng tiếc Lạc Nam không thèm để ý cuồng ngạo cười to:
“Muốn xuống Việt Long giương oai? Là hổ thì cho ta quỳ, là rồng thì cho ta cuộn…bằng không chết!”
Nhìn Lạc Nam tóc dài tung bay, tà áo cuốn theo chiều gió, trong lúc nói cười đem một đám thiên tài Tiên giới tùy tiện tàn sát, trái tim Á Hy Thần chấn động…
Mỹ nữ yêu cường giả…đó là lẽ thường tình, huống hồ cường giả này không phải một lão quái vật tu luyện vô số năm, mà là một nam tử anh tuấn so với nàng còn trẻ tuổi hơn.
Á Hy Thần là đệ nhất mỹ nhân Hải Châu, lại là cường giả đứng đầu Cửu Cấp Thế Lực, đương nhiên có lòng kiêu ngạo rất lớn, dù là những nam nhân thân phận cao quý như thiếu chủ Bách Linh Học Phủ Bách Hiểu Sinh hay Hải Cung Chủ Hải Ứng Thiên nàng cũng không nhìn vào trong mắt.
Nhưng khi ở cùng Lạc Nam, nhận thấy hắn đối với địch nhân thì như mùa đông giá rét, lạnh lùng vô tình, đối với người một nhà lại ấm áp như gió xuân, ôn nhu săn sóc, không tiếc bất kỳ thứ gì…
Nam nhân như vậy cơ bản chính là độc dược của mọi nữ nhân, nhìn Tô Nhan ánh mắt si mê bên cạnh là biết.
“Xem ra ánh mắt của con gái cũng không tệ!” Á Hy Thần nhớ đến Á Nhiên luôn tìm trăm phương ngàn kế tác hợp cho hai người, không nhịn được nhoẻn miệng cười mỉm.
“Chúng ta tiếp tục…sẳn tiện đi Quang Minh Thánh Địa một chuyến, ta muốn nhìn xem thế lực từng ngạo nghễ một thời đại cùng với Dị Hỏa mạnh nhất có bộ dạng gì…”
Lạc Nam xoay người cười nói, đang muốn tiến lên Ngũ Long Chiến Xa.
“Hai con tiện nhân đi chết!”
Đúng lúc này biến cố phát sinh, ở bốn phía trong hư không...bốn Lưỡi Đao sắt lẹm mang theo ngập trời sát khí cùng lúc xuất hiện, mục tiêu chính là Tô Nhan cùng với Á Hy Thần hai nữa.
Hiển nhiên biết không làm gì được Lạc Nam, có vài tên Dạ Lang Tiên Tinh quyết định ám sát Tô Nhan cùng Á Hy Thần để hắn lâm vào đau khổ.
“Giết chết hai mỹ nhân của Lạc Nam, ta có chết cũng sảng khoái haha!”
Ý niệm xuất hiện trong đầu bốn tên sát thủ, Tiên Lực bao trùm Lưỡi Đao...sát khí như hóa thành thực chất.
RỐNG...
Ngũ Cốt Long thấy có người tiếp cận rống lên phẫn nộ, Ngũ Long Chiến Xa là một kiện pháp bảo, nó biết bảo vệ người thân của chủ nhân mình.
Bên trên Chiến Xa, một tấm chắn nhanh chóng hình thành, muốn ngăn cản bốn Lưỡi Đao ở bên ngoài.
Chỉ bất quá bốn tên Sát Thủ Dạ Lang Tiên Tinh đã quyết tâm liều mạng, ngưng tụ một kích mạnh nhất từ Lưỡi Đao, Tiên Lực bá đạo xuyên thủng màn chắn, nhắm ngay tim của hai nữ muốn xuyên qua...
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT...
Vô tận Kiếm khí dâng trào, lưỡi Kiếm đâm xuyên vào da thịt, Đế Diễm hòa trên thân kiếm...thiêu đốt hừng hực...
Nhìn bốn thanh Hắc Kiếm dữ tợn từ đâu đến xuyên thấu da thịt mình, bên trên mỗi thanh kiếm là vô tận Đế Diễm thiêu đốt dữ dội, không ngừng đem sinh cơ của bọn hắn rút đi, mấy tên sát thủ ánh mắt kịch liệt co rụt lại, mơ mơ màng màng thắc mắc :
“Kiếm? kiếm này…ở đâu ra? Làm sao có thể ?’’
Lạc Nam lạnh lùng cười, ý niệm vừa động...lại có bốn thanh Hư Không Kiếm tìm hành trong hư không xuất động, xoẹt ngang tầng tầng không gian...cắm thẳng vào đầu lâu bốn tên Sát Thủ.
Cho đến khi chết, bốn tên sát thủ cũng hoàn toàn không hiểu mấy thanh Hắc Kiếm quỷ dị kia từ đâu ra, vì sao từ đầu đến cuối không thấy Lạc Nam triệu hoán bọn chúng?
Hơn nữa vì sao các thanh Kiếm này có thể bí mật xuyên thủng cơ thể bọn hắn? ngay cả một chút cảm nhận trước đó cũng không có.
Đáng tiếc không ai trả lời bọn hắn, bốn tên sát thủ chỉ có thể mang theo ủy khuất chết đi, làm con quỷ hồ đồ.
Có lẽ tại địa phủ xa xăm kia…sẽ có người trả lời thắc mắc của bọn hắn.
Tiêu diệt một lúc bốn tên Sát Thủ Độ Kiếp Kỳ, Lạc Nam nhẹ động ý niệm, tám thanh Hắc Kiếm lại ẩn mình vào hư không…ngay cả một chút khí tức cũng không có.
Ngự Kiếm Thuật, Tám thanh Hư Không Kiếm…lần đầu đại triển thần uy.
“Thật khủng khiếp Kiếm Thuật!” Tô Nhan cùng Á Hy Thần liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự kinh dị.
Thời điểm mấy tên sát thủ ám sát các nàng đã có phản ứng, vốn muốn ra tay chống lại…nhưng mọi thứ diễn ra sau đó thật sự quá nhanh.
Cho đến khi Tám thanh Hư Không Kiếm mang theo Đế Diễm đâm và đốt mấy tên sát thủ thành tro tàn, các nàng mới kịp thời phản ứng.
Nhìn thấy Lạc Nam thản nhiên mỉm cười như chưa có gì xảy ra, trong lòng hai nữ thật sâu rung động, mãi không nói nên lời.
Đổi lại là các nàng bị tám thanh kiếm kia quỷ dị từ hư không tập kích như vậy, tám phần mười cũng có cùng kết cục với mấy tên sát thủ.
“Thủ đoạn của phu quân ngày càng nhiều, cũng ngày càng mạnh!” Tô Nhan tán thán nói.
“Hắc hắc, Vũ Trụ rộng lớn vô hạn, thủ đoạn bảo mệnh càng nhiều càng tốt!” Lạc Nam cũng không kiêu ngạo, chỉ thản nhiên cười nói.
Hiện tại hắn và chúng nữ chỉ ở trong ao làng, biển lớn mênh mông vẫn chưa chinh phục, Lạc Nam sẽ không vì chút thành tựu hiện tại mà tự mãn, cùng lắm chỉ hơi đắc ý trước sự thán phục của mỹ nhân mà thôi.
“Công tử có thể nghĩ như vậy là rất đúng, thủ đoạn gia tăng càng nhiều càng tốt, dù sao khi phi thăng Tiên giới ngươi sẽ bị hạn chế rất nhiều!” Kim Nhi ngồi trên bả vai Lạc Nam, khen ngợi nói.
“Long Lực?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên trầm ngâm hỏi.
“Không sai!” Kim Nhi trịnh trọng đáp: “Hiện tại ở Tinh Cầu Cấp Thấp, công tử cách quá xa tầm mắt của Long Tộc ở Đại Tiên Giới kia, nhưng một khi phi thăng Tiên giới…nếu dùng đến Long Lực, khả năng cao sẽ bị đại năng Long Tộc cảm ứng được…”
Lạc Nam hiểu ý gật đầu, Long Tộc là một chủng tộc kiêu ngạo, sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào sở hữu năng lực độc nhất của bọn hắn là Long Lực, nhất là khi Long Lực do một tên nhân loại sử dụng.
Nếu hắn tiết lộ Long Lực ra ngoài, nhất định sẽ bị Long Tộc tìm đến…
Mặc dù đã xưng bá Việt Long Tinh, nhưng Lạc Nam thừa hiểu mình chỉ là con kiến hôi nếu đối diện với Long Tộc, người ta tùy tiện