Ngày đại hôn rốt cuộc đến…
Toàn Tu Chân Giới giăng đèn kết hoa, không khí vui như hội, toàn bộ tu sĩ một lần nữa đổ về Bình An Thành, để chung vui với Bá Chủ.
Hậu Cung xuất lượng lớn Kỳ Hoa Dị Thảo gieo trồng tại Linh Dược Điền ra chiêu đãi khách nhân, mà Đa Bảo Các và các thế lực như Tinh Linh Nữ Quốc, Bách Hoa Tông, Thiên Sơn Tiên Cảnh, Băng Huyền Đế Quốc các loại nhà gái cũng không để khách nhân thất vọng, các loại tài vật tầng tầng lớp lớp được mang ra, vui say đến quên cả trời đất.
Lạc Nam liên tục bị ép rượu đến mức cái bụng no căng, phải gian lận dùng Tiên Lực hóa giải.
Rốt cuộc, trong ánh mắt chứng kiến của toàn bộ Tu Chân Giới…Các vị tân nương tử đầu đội khăn lụa che khuất diện mạo, thân mặc lễ y đỏ thẳm tiến vào lễ đường…cùng Lạc Nam làm lễ thành thân.
Đội ngũ nương tử đông đảo khiến vô số nam nhân hâm mộ diễm phúc của Bá Chủ, đem hắn làm hình tượng phấn đấu cả đời…dù có chết cũng sẽ để lại một đoạn giai thoại a.
Vô số nữ tử ném đến các vị tân nương ánh mắt ghen tị, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười chúc mừng.
Bên dưới lớp khăn lụa, nghe âm thanh ồn ào huyên náo bên tai, chúng nữ sắc mặt ngọt ngào ngập tràn hạnh phúc…
Một ngày này các nàng đã đợi từ lâu rồi…
Đường đường chính chính trở thành thê tử hắn, trở thành con dâu họ Lạc…là một trong những nguyện vọng của cuộc đời các nàng…
Mặc dù quan hệ có chút rối loạn, nhưng lại nhận được tất cả những lời chúc phúc tốt đẹp nhất từ mọi người xung quanh…tất cả đều là do danh vọng của phu quân các nàng và Hậu Cung quá lớn…
Yên Nhược Tuyết, Diễm Điệp Tình, Diễm Hồng Liên, Bạch Tố Mai, Tần Mộng Ảnh, Cơ Nhã, Cơ Băng, Băng Lam Tịch, Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan, Liễu Thi Cầm, Tiểu Sư, Diễm Nguyệt Kỳ, Tô Mị, Băng Linh Nhi, Nam Cung Uyển Dung, Hoa Ngọc Phượng, Thủy Nương Khanh, Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh, Côn Minh Nguyệt, Ái Tâm, Bạch Liên Hoa, Hoa Thanh Trúc, Tô Nhan, Băng Phỉ Phỉ, Võ Tam Nương, Man Kiều, Cự Mỹ Anh, Hồn Nguyệt Ánh, Hồ Khinh Vũ, Hồ Ngọc Nghiên, Á Hy Thần, Á Liên Nga, Thủy Tích Quân, Đan Mộng Cơ, Đan Diễm Cơ, Lạc Ly, Lạc Huyên, Thiên Diệp Dao, Thành Bích, Bảo Kiều, U Cơ, Lệ Huân, Vương Y Vận, Vương Thiên Ảnh…và Liễu Ngọc Thanh.
Ngay cả Hỏa Nhi và Quang Nhi cũng được Lạc Nam triệu hoán ra ngoài, để các nàng mặc vào áo cưới, cùng hắn bái đường.
Hồn Nguyệt Ánh mặc dù thân thể ở trạng thái Linh Hồn, nhưng nàng có thể dùng Hồn Lực để khoác vào áo cưới che kín dung nhan, cùng Hồn Đế của mình thành thân, trong lòng vui không thể tả.
Nhìn đội ngũ thê tử hùng hậu như vậy, vố số người âm thầm cảm thán Bá Chủ có bản lĩnh, đổi lại nam nhân bình thường chỉ sợ không xuống giường được.
Nhưng nếu không có bản lĩnh…hắn cũng không phải Bá Chủ.
Những thê tử này, mỗi người đều là thiên chi kiều nữ, bất kể là khí phách hay thực lực đều không thua kém nam nhân…lại toàn bộ đều bị một nam nhân chinh phục, hùng phong của Bá Chủ…có thể thấy được chút ít.
Các nhà gái lại chẳng cảm thấy thiệt thòi vì để nữ nhi của mình chung chồng với người khác, trái lại cả đám hồng quang đầy mặt, tự hào đắc ý, Ái Lão gia tử, Nguyễn gia chủ, Hoa gia chủ, Băng Huyền Đế Quốc Lão Hoàng Đế các loại đều là hồng quang đầy mặt, hận không thể khoe khoang thật lớn để người khác biệt Bá Chủ là rể của mình.
Trong bầu không khí náo nhiệt…giờ lành đã đến, tiến vào động phòng…
Lạc Nam mang theo chúng nữ đi khuất vào gian phòng rộng đã chuẩn bị sẳn của Liễu gia, hắn cười lớn hưng phấn…xoa xoa bàn tay, tà tà nói:
“Các bảo bối, phu quân đến đây!”
“Chàng nằm mơ!”
Chỉ là tập thể mấy chục nữ nhân đột nhiên làm phản, trong tay các nàng đồng loạt xuất hiện Lệnh Bài truyền tống vào Cung Đình Thụ.
Lập tức kích hoạt!
XOẸT XOẸT XOẸT…
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ căn phòng lớn chỉ còn lại vài nữ nhân không có Cung Điện, khiến sắc mặt Lạc Nam mộng bức.
Bao gồm Hỏa Nhi, Quang Nhi, Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh, Côn Minh Nguyệt và Hồn Nguyệt Ánh.
Mấy người các nàng không sống tại Cung Đình Thụ nên không có Cung Điện…đương nhiên cũng chẳng có lệnh bài truyền tống, vì thế bị bỏ lại với hắn.
“Mấy bà vợ này…dám làm loạn?” Lạc Nam thở phì phò, vươn tay đem Hải U Quỳnh, Hải Linh Lung với Côn Minh Nguyệt ôm vào trong ngực ngồi xuống giường, mấy nữ Hỏa Nhi, Quang Nhi và Hồn Nguyệt Ánh lập tức trở về cơ thể hắn.
Vì Hải U Quỳnh, Hải Linh Lung và Côn Minh Nguyệt sống ở Thủy Tinh Cung mà không phải Cung Đình Thụ…nên tam nữ không có Lệnh bài truyền tống, mới bị chúng nữ chơi xấu bỏ rơi.
Ngay cả Vương Thiên Ảnh và Hồ Ngọc Nghiên vừa gia nhập không lâu cũng có được Thiên Ảnh Cung với Ngọc Nghiên Cung thuộc về riêng các nàng.
Lạc Nam đem khăn che mặt trên đầu Côn Minh Nguyệt, Hải U Quỳnh với Hải Linh Lung tháo xuống, ánh mắt mơ màng lẩm bẩm nói:
“Các nàng thật xinh đẹp!”
Mặc dù sống chung nhiều năm…nhưng hắn ngắm các nàng mãi vẫn không chán!
“Còn không mau cho thiếp và Tiểu Nguyệt vào trong Linh Giới Châu?” Hải U Quỳnh hất mái tóc tím về phía sau, dung nhan quyến rũ khẽ hừ một tiếng.
“Hả? tại sao?” Lạc Nam có chút mộng bức hỏi.
“Chàng còn không hiểu? là bọn thiếp thống nhất muốn đem chàng nhường lại cho những tỷ muội chưa được chàng sủng ái, nào ngờ bị các nàng ấy đoán được nên trốn đi cùng nhau, có hiểu chưa?” Côn Minh Nguyệt liếc xéo hắn, dung nhan thành thục mỹ miều đến cực hạn.
Lạc Nam bừng tĩnh, trách không được một đám nữ nhân đột nhiên tránh hắn như tránh tà…thì ra những nữ nhân đã cùng hắn ân ái muốn đem cơ hội lần này trao cho mấy nữ vẫn còn trinh trắng, nào ngờ mấy nữ còn trinh trắng cũng đoán được nên xấu hổ tiến vào Linh Giới Châu cùng một lúc.
“Hắc hắc, tâm ý của các nàng phu quân nhận…bất quá hôm nay ai cũng không tránh thoát!” Lạc Nam cười tà một tiếng, ý niệm vừa động…đã ôm lấy mấy nữ cùng tiến vào Linh Giới Châu.
Tiến vào bên trong, Lạc Nam phát hiện chúng nữ đã phân tán chạy về Cung Điện, mỗi người một phòng rồi.
Hắn chưa kịp dở khóc dở cười, đã thấy Hải U Quỳnh với Côn Minh Nguyệt dùng sắc đẩy hắn ra, để lại một mình Hải Linh Lung.
Lạc Nam cũng không ngăn cản hai nữ chạy trốn, trái lại đem Hải Linh Lung bế vào lòng theo kiểu công chúa, nhìn ngắm dung nhan cao quý thanh thuần của công chúa Nhân Ngư Tộc, yêu chiều nói:
“Linh Lung…nếu các nàng ấy đã tạo cơ hội cho chúng ta, cũng đừng để các nàng ấy thất vọng!”
“Ưm…” Hải Linh Lung thẹn thùng vùi đầu vào ngực hắn, lồng ngực như muốn nổ, nào còn biết trời trăng mây nước nào.
Vì nàng vẫn chưa cùng phu quân ân ái nên bên dưới cơ thể vẫn còn dạng đuôi cá màu Hoàng Kim lấp lánh, chưa thể hóa thành chân nhân loại.
“Chúng ta xuống Thủy Tinh Cung!” Lạc Nam bế lấy bảo bối trong lòng chạy xuống Hoan Lạc Hải, hắn biết Thủy Linh Lung thích ở dưới nước hơn, nên chủ động chiều lòng thê tử.
Trong lúc hai người xuống nước, Tiên Lực toàn thân Lạc Nam đã bạo tạc, đem thân thể trần truồng lực lưỡng bại lộ ra ngoài.
Mà mỹ nhân ngư Thủy Linh Lung lúc này…cũng đang trần trụi trong lòng hắn.
Lạc Nam đem nàng đặt lên giường ngọc trai, Thủy Linh Lung hờn dỗi hừ một tiếng:
“Phu quân không được nhìn!”
“Hắc hắc!” Lạc Nam cười dâm dê, nhìn ngắm Thủy Linh Lung thỏa thích.
Chỉ thấy Linh Lung sở hữu vẻ đẹp của mỹ nhân phương Tây quý tộc cổ điển, mỹ nhân ngư thân thể thon dài, làn da trắng nõn nà không chút tỳ vết, mái tóc Hoàng Kim cao quý xỏa tung trong nước, chiếc cổ thon thả kiêu sa, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, một cặp vú bầu bĩnh tròn trịa, căn tràn nhựa sống hết sức nảy nở, trên đỉnh chúng nó được tô điểm hai hạt thịt hồng tròn trịa như ngọc trai, như bảo vật giữa biển cả mênh mông.
Vùng bụng trơn trượt bằng phẳng, lỗ rốn nhỏ nhắn được một hạt ngọc trai vàng tô điểm…quyến rũ dị thường.
Bên dưới bụng, nằm phía trước chiếc đuôi là nơi tư mật của Nhân Ngư Tộc, một lớp mao khéo lóe màu vàng óng che khuất hang động màu hồng phấn, kích thích thị giác vô cùng.
Nàng vẫn chưa có chân, nhưng nhờ đó lại tạo một cảm giác thích thú mới lạ…
“Linh Lung…một ngày này rốt cuộc đến rồi!” Lạc Nam nằm trên giường ngọc trai, đem vòng eo Hải Linh Lung ôm chặt, đối diện với nàng nhu tình nói.
“Ừm…thiếp đã chờ nó thật lâu!” Hải Linh Lung cảm nhận hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt mình, toàn thân tê dại kiều hừ một tiếng.
“Thật xin lỗi…phu quân sẽ bù đắp cho nàng toàn bộ!” Lạc Nam hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, diệu dàng thủ thỉ.
“Làm nhanh lên, còn các tỷ muội đang đợi kìa!” Hải Linh Lung theo hắn đã lâu, mặc dù chưa giao hoan nhưng đã gần gũi toàn bộ cơ thể đối phương, lúc này khi có hai người cũng không e thẹn, thò tay nắm lấy côn thịt cương cứng như khối sắt, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngốc…thời gian của chúng ta còn rất dài!” Lạc Nam vừa