“Luân Hồi Kính…”
Hồn Thiên Nữ Hoàng toàn thân rung rẩy, một màn ký ức năm xưa như thước phim quay chậm đột nhiên lan tràn khắp thân thể nàng, vĩnh viễn không thể quên được…
Trong thời khắc tiểu cô nương sắp rơi vào tay ác ma, trong thời khắc tuyệt vọng và bi thảm nhất mà một cô bé 14 tuổi phải gánh chịu…
Kỳ tích phát sinh…
“Điệp Nhi, nên nhớ bảo vật gia truyền này của chúng ta sẽ che chở cho con, khi gặp chuyện tuyệt vọng nhất hãy đặt niềm tin vào nó…!”
Giọng điệu khàn khàn ấm áp của gia gia truyền vào trong não ở giây sau cùng, tiểu cô nương trong cơn tuyệt vọng đặt hết niềm tin vào mảnh kính vỡ được nắm trong tay, đem chút Hồn Lực ít ỏi của mình truyền vào trong đó…
“Mảnh vỡ Luân Hồi Kính, kẻ nào thức tỉnh tàn hồn của Bổn Đế, ta sẽ vì ngươi làm một việc trong khả năng của mình…”
Âm thanh thánh khiết không chút bụi trần như vẫn còn quanh quẩn bên tai, đôi mắt Hồn Thiên Nữ Hoàng có chút nhòe đi.
Một mảnh kính vỡ, một giọng nói với số lượng thông tin cực ít…nhưng lại cải biến vận mệnh của nàng.
Trong vòng một đêm ngắn ngũi, tiểu cô nương Hồn Tu Nguyên Anh Kỳ đạp chân vào Độ Kiếp Viên Mãn, sở hữu hàng loạt Hồn Kỹ cấp cao vượt quá tưởng tượng, quét ngang Hồn Hoàng Tông, thanh trừ sạch sẽ Hồn Thiên Giới, trở thành nhất thế Nữ Hoàng, quân lâm thiên hạ…
Lạc Nam nhìn bộ dạng của Hồn Thiên Nữ Hoàng, trong lòng âm thầm thở ra một hơi…
Quả nhiên, mình đoán đúng a.
Một mảnh kính vỡ, kỳ tích phát sinh trong tuyệt vọng, thần linh có thể kéo một Nguyên Anh lên Độ Kiếp Viên Mãn chỉ trong một đêm…
Quá nhiều manh mối ám chỉ, không nhận ra chính là ngu ngốc…huống gì, ngay cả hắn cũng từng trải nghiệm một lần.
Chẳng phải trong lúc hắn tưởng như đã mất đi Võ Tam Nương, trong lúc hắn tuyệt vọng đau khổ nhất thì kỳ tích cũng đã phát sinh đó hay sao?
Người có thể nghịch chuyển thời gian cứu sống Võ Tam Nương khi thân thể đã bạo tạc thì việc kéo một Nguyên Anh lên Độ Kiếp Viên Mãn trong thời gian ngắn không phải chuyện gì quá khó.
Tuế Nguyệt Nữ Đế…
9999 tia tàn Hồn ẩn giấu trong 9999 mảnh vỡ Luân Hồi Kính, phân tán ra vô tận không gian và thời gian, lưu lạc ở các thế giới khác nhau, thời đại khác nhau, cảm thụ, lãnh ngộ thời gian và không gian tại vị trí đó, sau cùng lâm vào ngủ say…một khi thức tỉnh tập hợp, cũng là lúc Thánh Thể ra đời.
Người nào thức tỉnh tàn hồn Nữ Đế, nàng sẽ hoàn thành một điều kiện nằm trong khả năng của tia tàn hồn.
Không nghi ngờ chút nào, Hồn Thiên Nữ Hoàng cũng giống như Lạc Nam hắn, là một trong số những người có cơ duyên thức tỉnh tàn hồn Nữ Đế.
Tuế Nguyệt Nữ Đế không phải Hồn Tu, tuy nhiên linh hồn của một Thiên Đế sao mà cường đại, dù chỉ là một tia tàn hồn vẫn có thể thay đổi vận mệnh của một Hồn Tu ở hạ giới, giúp Hồn Thiên Nữ Hoàng quân lâm Hồn Thiên Giới.
Mà sở dĩ Hồn Thiên Nữ Hoàng không có ấn tượng với hai từ “Tuế Nguyệt”, đơn giản vì trong lúc thức tỉnh, tia tàn hồn kia của Tuế Nguyệt Nữ Đế không hề xưng ra…chỉ tự xưng “bản Đế” mà thôi, vì thế mà đến hiện tại thậm chí ngay cả Hồn Thiên Nữ Hoàng cũng không biết vị “thần linh” ở trong mảnh kính vỡ đã thay đổi vận mệnh của mình rốt cuộc là ai.
Nhưng dù không thể biết danh xưng của Tuế Nguyệt Nữ Đế, nhưng ba từ “
Luân Hồi Kính” như đã khắc thẳng vào tâm trí Hồn Thiên Nữ Hoàng, cả đời không sao quên được.
Bởi vì câu nói đầu tiên khi tàn hồn Nữ Đế thức tỉnh, câu đầu tiên có nhắc đến ba từ “Luân Hồi Kính!”
Hồn Thiên Nữ Hoàng biết ơn mảnh kính vỡ năm xưa, biết ơn Tuế Nguyệt Nữ Đế, lại tôn sùng quyền năng khủng bố mà Tuế Nguyệt Nữ Đế từng thể hiện.
Cũng bởi vì thế, sau khi trở thành đệ nhất cường giả Hồn Thiên Giới, Hồn Thiên Nữ Hoàng đã cho người đúc nên một pho tượng với hình dạng mảnh kính vỡ năm xưa, để lưu truyền và tưởng niệm với lòng tôn kính nhất.
Lúc này đây, khi đã phần nào đoán ra Lạc Nam là người đến từ một Thế Giới khác, lại từ miệng hắn nghe được ba từ “Luân Hồi Kính”, Hồn Thiên Nữ Hoàng dù đã trải qua vô vàn cuộc chiến, tâm cảnh đã đến mức trong veo như giếng cổ vẫn không nhịn được động dung.
Đồng tử từ đôi mắt như màn đêm của nàng co lại, môi đỏ hé mở, toàn bộ Hồn Lực khóa chặt chăm chú lấy Lạc Nam, thật lâu vẫn chưa thể nào bình tĩnh.
“Tiên sinh đã làm gì Nữ Hoàng?”
Nhìn thấy Hồn Thiên Nữ Hoàng trở nên thất thần, một đám văn võ bá quan nhất thời cho rằng xảy ra sự cố, vội vàng bao vây lấy Lạc Nam, Hồn Lực điên cuồng lan tỏa nhắm thẳng vào hắn.
Ở trong tiềm thức của đám người, Hồn Thiên Nữ Hoàng là một người luôn ở trạng thái điềm tĩnh, hầu như không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến nàng kinh ngạc, càng đừng nói đến hiện tại đang thất thần, mà cơ thể rõ ràng vẫn đang nhẹ nhàng rung động.
“Các vị thấy ta đã làm gì? Chỉ hỏi một câu mà thôi!” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Ngươi…” Một đám văn võ bá quan nghẹn họng giận dữ trừng to mắt, bất quá lúc nãy quả thật Lạc Nam chỉ nói một câu, rõ ràng còn chưa làm gì.
“Không được vô lễ với tiên sinh!” Một giọng điệu phức tạp rốt cuộc vang lên.
“Nữ Hoàng…” Đám người nhất thời lo lắng nhìn lấy nàng.
“Ta không sao…” Hồn Thiên Nữ Hoàng lắc đầu ra hiệu mọi người bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lạc Nam nói ra:
“Bổn Hoàng nghĩ, giữa mình và tiên sinh có nhiều chuyện cần nói!”
“Hết sức sẳn sàng!” Lạc Nam cười gật đầu, hắn đối với Hồn Thiên Nữ Hoàng này cũng là cực kỳ tán thưởng, không ngại cho nàng biết nhiều hơn một chút.
Lạc Nam có thể cam đoan, Hồn Thiên Nữ Hoàng không hề biết chuyện Thời Không Thánh Thể, cũng chẳng biết có đến tận 9999 mảnh vỡ và 9999 tàn hồn, chính vì thế nàng mới có thể ngạc nhiên đến mức như vậy khi nghe hắn nhắc đến Luân Hồi Kính.
“Mời tiên sinh!” Hồn Thiên Nữ Hoàng cao quý nâng nhẹ mép váy, hướng Lạc Nam làm động tác mời, lại chủ động đứng nép sang một bên nhường đường cho hắn.
“Cái này…”
Chứng kiến cảnh tượng Hồn Thiên Nữ Hoàng hạ mình trước một người như vậy, đám người quan sát toàn bộ trợn mắt há hốc mồm.
Lạc Nam cũng không khách khí, thản nhiên bước vào đại điện.
Với thực lực và địa vị của hắn ngày hôm nay, hoàn toàn đủ tư cách để Hồn Thiên Nữ Hoàng hạ mình như vậy.
…
Sau khi tất cả đã an tọa, trước mặt bày biện vô số loại Hồn quả quý hiếm, lại có rượu ngon có tác dụng thanh lọc Linh Hồn do thị nữ xinh đẹp dâng đến tận miệng.
Hồn Thiên Nữ Hoàng ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn Lạc Nam cất giọng:
“Lạc Nam tiên sinh không biết lần này đến Hồn Thiên Giới chúng ta có mục đích gì?”
Lời nói ra, một đám văn võ bá quan vẫn tương đối bình tĩnh, hiển nhiên bọn hắn đã sớm cùng Nữ Hoàng thương nghị, từ đó biết được thân phận của Lạc Nam.
“Các vị đoán ra ta không phải người Hồn Thiên Giới là do Kiếp Hồn Đan chứ hả?” Lạc Nam mỉm cười hỏi ngược lại.
“Đúng vậy! Kiếp Hồn Đan quá mức khủng bố, trong lịch sử Hồn Thiên Giới từ cổ chí kim chưa từng xuất hiện, chỉ có thể đến từ một nền văn minh tu luyện khác mà thôi!” Một vị lão già vuốt râu, tiên phong đạo cốt nói.
Hắn là một vị Thập Cấp Hồn Đan Sư, rất được Hồn Thiên Nữ Hoàng trọng dụng, tuy nhiên khi nghiên cứu qua Kiếp Hồn Đan cũng phải khiếp đảm một hơi.
Loại Tiên Đan này đối với Hồn Tu đang ở Độ Kiếp chính là thần vật không thể nghi ngờ chút nào, Hồn Thiên Giới không thể nào tồn tại loại Hồn Đan khủng bố như vậy được.
“Kiếp Hồn Đan chỉ là một phần để đoán ra lai lịch của Tiên sinh!” Hồn Thiên Nữ Hoàng nhìn Lạc Nam tiếp tục nói:
“Hồn Tùng Lâm mặc dù là hiểm địa, nhưng đối với Độ Kiếp Kỳ chẳng có nguy hiểm gì, bổn Hoàng nắm mọi ngõ ngách của nó trong tay, việc Tiên Sinh nói mình là cường giả ẩn cư núi rừng hoàn toàn không chân thật!”
Lạc Nam nghe vậy âm thầm cười khổ, quả nhiên đất của vua nằm trong tay vua, đất của Hồn Thiên Nữ Hoàng mỗi