Trong Tiêu Dao Cung…
“Tiểu tử này đang thấy cái gì? Biểu hiện vậy mà đặc sắc như vậy?”
Hắc Trư nhìn biểu cảm trên mặt Lạc Nam đang ngồi bên cạnh, cơn say tan hết, giật mình hỏi.
Tiêu Dao Tiên Đế vuốt râu nhìn qua, chứng kiến sắc mặt Lạc Nam biến ảo vô vàn cảm xúc, lúc đầu rõ ràng là hưng phấn, kiêu hãnh và chờ mong, nhưng chỉ giây lát sau đó đã hóa thành vặn vẹo vô tận.
Chỉ thấy gương mặt hắn xuất hiện vô số cảm xúc tiêu cực, lo lắng, đau đớn, thống khổ, căm hận, sau đó là bất lực…cuối cùng là điên cuồng, điên cuồng đến cực điểm.
Hắc Trư và Tiêu Dao Tiên Đế khó thể tưởng tượng tiểu tử này rốt cuộc nhìn thấy cái gì, vì sao giống như lạc lối xuống địa ngục như vậy?
Mà ở phía đối diện với Lạc Nam, Mộng Chi Tiên cùng Tử Yên cũng đang nhắm mắt, hai gương mặt xinh đẹp đổ mồ hôi đầm đìa, môi đỏ cắn chặt.
Trên mặt Mộng Chi Tiên là xúc cảm thất thần tuyệt vọng, và lòng thù hận mãnh liệt.
Tử Yên lại biểu hiện khá bình tĩnh, chỉ bất quá từng nét mất mát, vô tình vô cảm trên gương mặt cũng cho thấy nàng đang trải qua thứ gì đó không mấy tốt đẹp.
“Haizz, lão già ngươi quá ác!” Hắc Trư nhìn biểu hiện biến ảo liên tục trên mặt ba người, hướng Tiêu Dao Tiên Đế thở dài nói.
Hắn đương nhiên biết thứ Lạc Nam và hai nữ vừa uống là rượu gì, đây chính là Luân Hồi Tửu, được ngâm ủ từ lá cây của Luân Hồi Thụ, đứng hàng thứ tư bên trong Thất Đại Thần Thụ.
Luân Hồi Thụ, loại Thần Thụ có thể hỗ trợ tu sĩ linh hồn rời xác ngộ nhập Luân Hồi, trải qua các kiếp sống khác biệt, từ đó rèn luyện tâm cảnh, Linh Hồn, lĩnh ngộ các loại công pháp, hồn kỹ, thần thông…
Có thể nói, Luân Hồi Thụ so với thánh vật của Tây Phương Giáo là Bồ Đề Thụ còn hữu dụng hơn, dù sao thì Bồ Đề Thụ chỉ xếp hạng thứ năm mà thôi.
Thời thượng cổ, Tiêu Dao Tiên Đế may mắn đạt được ba chiếc lá cây của Luân Hồi Thụ, quyết định chọn loại Đế Tửu tuyệt diệu trong trời đất để ngâm ủ, mới có được một bình Luân Hồi Tửu quý giá như hiện tại, ngày thường không nỡ lấy ra dùng.
Những người lần đầu uống vào Luân Hồi Tửu, mặc dù không có được lợi ích như sở hữu trực tiếp Luân Hồi Thụ, chẳng thể tiến vào một kiếp Luân Hồi hoàn toàn mới, nhưng sẽ có cơ hội đối mặt với chuyện kinh khủng nhất trong cuộc đời mà thực tại chưa từng trải, từ đó thu được những lợi ích nhất định.
Hắc Trư nhớ rất rõ, năm xưa khi lần đầu uống vào Luân Hồi Tửu, nó gặp cảnh tượng bị người ta đem thiến, sau đó chuyển vào lồ mổ, thân thể bị xẻ thành vô số khối thịt bày bán trên sạp, cuối cùng chế biến thành đủ món ngon rơi vào miệng một đám phàm nhân.
Nghĩ đến chuyện cũ, dù là Hắc Trư cũng không nhịn được rùng mình liên tục, lòng còn sợ hãi.
Bất quá nhờ trải qua một lần như vậy, mà tâm cảnh của nó đã được rèn luyện một cách hoàn mỹ nhất, trong lòng không còn sợ hãi, tu luyện một đường hét vang, chẳng gặp tâm ma vướn bận, trơn tru trót lọt đến cực điểm.
“Còn không phải do heo mập chết tiệt ngươi đòi hảo tửu?” Tiêu Dao Tiên Đế trợn trắng mắt nhìn Hắc Trư.
“Hắc hắc!” Hắc Trư vuốt mũi cười xấu hổ, lúc này ném cho Tiêu Dao Tiên Đế một vật nói:
“Nhìn lão già ngươi xương cốt rệu rạo, cho ngươi thứ này!”
“Đây là…” Tiêu Dao Tiên Đế nhìn vào vật mình vừa bắt lấy.
Chỉ thấy nó là một khỏa trái cây mềm mịn trơn láng, có màu hồng nhạt căn đầy mọng nước, hương thơm sảng khoái dễ chịu đến cực điểm.
“Bàn Đào Quả?” Tiêu Dao Tiên Đế hơi sững sờ, ánh mắt cổ quái liếc nhìn Hắc Trư: “Năm xưa ngươi cũng chôm của Thiên Đình không ít thứ tốt a!”
Bàn Đào Quả từng xuất hiện trong Đấu Giá Hội, ăn vào một quả có thể sánh ngang 3000 năm tiến độ hấp thu Tiên Khí.
“Đương nhiên rồi!” Hắc Trư rung đùi đắc ý nói ra.
Tiêu Dao Tiên Đế cũng không khách khí, đem Bàn Đào Quả thu vào cất giữ.
“Hàng đâu?” Hắc Trư hướng về phía hắn xòe ra móng chân hôi thối.
“Hừ, sớm biết mục đích của ngươi là nó…” Tiêu Dao Tiên Đế hừ một tiếng, cũng không dây dưa dài dòng, từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một thứ ném cho Hắc Trư.
Hắn Trư cẩn thận từng ly từng tí thu lấy.
Nếu Lạc Nam còn tỉnh táo, hắn nhất định sẽ giật mình vì vật Tiêu Dao Tiên Đế vừa giao cho Hắc Trư là một pho tượng đất cực kỳ quen thuộc và sống động, chỉ bất quá thay vì là Hổ như của hắn, thì pho tượng này lại là một con Dê, chẳng khác nào Dê thật.
“Hết rồi sao?” Hắc Trư trừng mắt nhìn.
“Ngươi tưởng bọn hắn là rau cải trắng? lão phu vất vả cửu tử nhất sinh mới đạt được đấy!” Tiêu Dao Tiên Đế trừng mắt nhìn.
“Được rồi…!” Hắc Trư thở dài, ý niệm vừa động.
Trên bàn đã xuất hiện cùng lúc 2 pho tượng đất, Ngựa và Dê…
“Gánh nặng đường xa a…” Hắc Trư nhìn mình chỉ mới đạt được hai pho tượng, than thở không thôi.
“Có tin tức về đám còn lại không?” Tiêu Dao Tiên Đế nhíu mày.
“Tiêu Dao Tử ngươi tự do vô số năm nay chỉ mới tìm được một cái, Trư gia ta phong ấn thời gian dài đằng đẳng như vậy, tin tức còn không linh thông bằng ngươi!” Hắc Trư lắc đầu.
“Nếu cần thiết ngươi đến Ma giới một chuyến, không loại trừ khả năng đó đâu…” Tiêu Dao Tiên Đế ánh mắt lóe lên nói.
“Trư gia đã hiểu!” Hắc Trư gật đầu.
“Sao không nhờ tên Khỉ đứng ra hỗ trợ? Một mình ngươi biết tìm đến khi nào?” Tiêu Dao Tiên Đế thắc mắc hỏi.
“Ột ột ột…haizz!” Hắc Trư kêu một tiếng chán nản, cười khổ nói ra: “Hầu Ca tính cách kiệt ngạo bất tuần, để hắn xuất sơn kiểu gì cũng xảy ra chuyện, một mình Trư gia ta bôn ba vất vả là được!”
“Lão phu sẽ giúp ngươi chú ý tin tức!” Tiêu Dao Tiên Đế trịnh trọng nói.
“Đa tạ, Tiêu Dao Tử a…không uổng công năm xưa vị kia tốt với ngươi!” Hắc Trư chân thành nhìn Tiêu Dao Tiên Đế.
“Haizz, hắn không còn…lão phu cũng không muốn nhìn thấy đám các ngươi bán sống bán chết như vậy!” Tiêu Dao Tiên Đế đáp.
“Ngươi hành sự cẩn thận một chút, ột ột!” Hắc Trư quan tâm căn dặn.
Một người một heo im lặng không nói chuyện, ngửa đầu nhâm nhi Luân Hồi Tửu.
…
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Theo thanh âm Tiên Khí tụ tập…
Đột nhiên hai cổ khí tức kéo căng mà lên…
“Ồ? Tâm cảnh đại tiến…tu vi đột phá?”
Tiêu Dao Tiên Đế tán thưởng nhìn Mộng Chi Tiên với Tử Yên hai nữ vẫn đang đả tọa.
Chỉ thấy xung quanh trời đất, vô cùng vô tận Tiên Khí tiến vào cơ thể hai nàng, tu vi đề thăng một cách cực kỳ nhanh chóng…
Mộng Chi Tiên và Tử Yên từ Tôn giả tiến vào Đại Tôn một cách thuận lợi, khí thế cô động không chút hỗn loạn, nói rõ tu vi đã được củng cố đến cực điểm.
Động tĩnh đột phá của hai Tôn giả lẽ ra không hề nhỏ, nhưng ở bên trong Tiêu Dao Cung…một chút gợn sóng cũng chẳng có, hai nữ thuận lợi nước chảy thành sông đề thăng một Tiểu Cảnh Giới.
Chỉ thoáng chốc, hai đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, bên trong vẫn còn một chút mê mang, nhưng nhiều hơn là trong suốt.
Chứng kiến Tiêu Dao Tiên Đế đang vuốt râu nhìn, hai nữ vội vàng cung kính đứng lên hành lễ:
“Đa tạ tiền bối ban ơn!”
Mặc dù trải qua những viễn cảnh không hề mong muốn, nhưng các nàng đủ nhận thức để hình rằng, một chén rượu kia quả thật là kỳ vật rèn luyện tâm cảnh hoàn hảo.
Không chỉ thuận lợi đột phá Đại Tôn, tâm cảnh của hai nàng lúc này đã trở thành một nền tảng vững chắc đủ để tu đến Đế giả mà không gặp bất cứ chướng ngại vật nào.
Chuyện này cực kỳ kinh khủng, phải biết muốn tu đến Đế giả cần đáp ứng rất nhiều yếu tố, trong đó tâm cảnh là yếu tố quan trọng nhất, vô số Thiên Tôn đột phá thất bại, tu vi thụt lùi là do tâm cảnh chưa đủ.
Một chén rượu đã giải quyết hoàn toàn vấn đề khó nhằn đó, giá trị của nó không thể đo lường được.
Ở trong huyễn cảnh, Mộng Chi Tiên chứng kiến Thiên Địa Hội cao tầng động tâm trước lễ vật của Săn Ma Điện, ép buộc nàng phải gả cho Dịch Thập Cửu, toàn thể Mộng gia ủng hộ nàng chống lại, nhưng ngay cả Mộng Thải Vân cũng bị trưởng lão Thiên Địa Hội trấn áp.
Mộng Chi Tiên bị ép thành thân với Dịch Thập Cửu, trong đêm động phòng…nàng đã lựa chọn tự bạo, cùng Dịch Thập Cửu đồng quy vu tận, cũng là lúc huyễn cảnh tan biến.
Một bên khác, Tử Yên chứng kiến mình và nam tử bên trong tình kiếp gặp mặt, mặc dù diện mạo của nam tử mờ ảo như khói sương, nhưng nàng vẫn nhận ra đôi chút quen thuộc khó tả…
Kết quả lại không như ý muốn, nàng và nam tử đứng ở hai chiến tuyến đối lập, cuối cùng…chính tay nàng đã giết chết hắn, hóa giải tình kiếp, luyện thành tầng thứ tối cao của Vong Tình Đạo, vô cầu vô thúc, cũng là lúc huyễn cảnh tan biến.
Trải nghiệm mới mẻ với kết thúc đau khổ, hai nữ liếc mắt nhìn nhau, lúc này đồng loạt nhìn sang Lạc Nam sắc mặt vẫn đang vặn vẹo.
“Hắn rốt cuộc nhìn thấy cái gì?”
Chứng kiến biểu hiện dữ tợn, điên cuồng như một con dã thú không hề muốn sống của Lạc Nam, hai nữ trái tim nhảy lên, hận không thể cùng hắn trải qua tất cả.
…
Máu và nước mắt…
Vừa đặt chân đến Tiên Giới hay nói đúng hơn là Lam Cực Tiên Tinh, vì lý do an toàn…Lạc Nam lập tức thu chúng nữ vào Linh Giới Châu.
Nhưng mà…chỉ một chút thoáng qua đã khiến vô số người chú ý đến diện mạo tuyệt sắc của chúng nữ, trưởng lão Ngọc Tiên Môn – Ngọc Quán yêu cầu Lạc Nam giao ra Không Gian Pháp Bảo.
Lạc Nam từ chối, triệt để đắc tội Ngọc Quán, bị hắn công kích.
Lạc Nam tu vi còn thua thiệt, chỉ có thể điên cuồng trốn chạy…
Bất quá tại thời điểm này, hắn không có Huyễn Quang Vô Cực, tu