Nằm trên võng tre lúc này, một con Heo thân hình nặng ít nhất cũng vài trăm cân, cơ thể đầy rẫy từng khối mở, toàn thân chỉ mặc một cái nội khố màu hồng phấn, ngửa đầu lên trời gáy o o, miệng nở nụ cười dâm đãng.
“Cái tên này…”
Mộng Chi Tiên lập tức giật mình, lần trước con Heo này đại náo sau khi Đấu Giá Hội kết thúc, nàng đã lập tức điều tra về nó.
Sau đó biết được con hàng này vậy mà lén lút chặn cướp thẻ mời của một vị khách quý, lại dùng thủ pháp cao minh vượt qua cả Bán Đế dò xét để tiến vào tham dự, ngay trong Đấu giá cũng mua được không ít thứ tốt.
Vì chuyện này mà Mộng Chi Tiên còn bị cao tầng Thiên Địa Hội kiểm điểm một phen, dù sao thì Mộng gia đứng ra tổ chức Đấu giá lại để kẻ gian tiến vào, quá mức mất mặt.
Cũng may chuyện đó không truyền ra ngoài, vì lẽ đó cũng chẳng tạo nên động tĩnh gì quá lớn.
Bất quá cảnh tượng con Heo này tự bạo Pháp Bảo nổ tung một đám cường giả đến nay nàng vẫn còn nhớ rất kỹ.
“Quả nhiên thân phận của tên này không đơn giản a…” Mộng Chi Tiên trong lòng dần trở nên ngưng trọng.
Thật ra, sau khi bị cao tầng Thiên Địa Hội kiểm điểm một phen, nàng vốn lòng mang tức giận muốn dùng tài lực của Mộng gia để điều tra về lai lịch con Heo, nhưng mà lại có chuyện khiến Mộng Chi Tiên cảm thấy ngoài ý muốn.
Một vị Địa Đế thuộc tầng thứ trưởng lão của Thiên Địa Hội đích thân nhắc nhở Mộng gia không được điều tra về nó, bởi vì thân phận con Heo có chút nhạy cảm, cao tầng Thiên Địa Hội biết rõ.
Trước tình hình đó, Mộng Chi Tiên đành phải bỏ cuộc, tập trung vào việc thu gôm Thiên Địa Dị Vật để trao đổi Cửu Diệp Liên Hoa.
Không ngờ lúc này lại gặp nó ở đây, hơn nữa còn ngang nhiên lẻn vào Tiêu Dao Cung trước mắt của Ngao Du Yêu Đế.
So với Mộng Chi Tiên, Lạc Nam khóe miệng càng là co quắp lại.
Tiên giới chẳng phải rộng lớn lắm sao? vì sao đi đâu cũng gặp con hàng này?
Từ khi gặp gỡ Hắc Trư trong bí cảnh, Lạc Nam cảm thấy con hàng này luôn có gì đó dây mơ rể má với mình, cả hai địch nhân chẳng phải địch nhân, bằng hữu cũng không tính bằng hữu.
Có thể nói là tạm thời liên thủ để đôi bên cùng có lợi, không ai tổn hại đến lợi ích của ai.
Sau vài lần nhìn thấy Con Heo biểu hiện, Lạc Nam cũng biết tên này không dễ chơi, vì thế cũng hạn chế xung đột với nó.
Tuy nhiên ngay thời điểm hiện tại, nhìn thấy bộ dạng đáng ghét của Con Heo, lại nhớ đến khối tài sản phong phú của nó, Lạc Nam chợt động lấy ý niệm.
Chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một quả cầu, nửa trên màu trắng, nửa dưới màu đỏ, như được chế tác từ kim loại, thập phần kỳ dị.
Phong Yêu Cầu, vật phẩm nhận được sau khi làm Nhiệm Vụ, có thể phong ấn và bắt nhốt Yêu Vương, ngay cả Thiên Yêu Vương cũng không ngoại lệ.
“Đi!”
Ở trong lòng quát to một tiếng, Lạc Nam đột ngột ném Phong Yêu Cầu về phía con Heo, động tác cực kỳ dứt khoát.
Như đã nói, hắn là người dám nghĩ dám làm.
Động tác của Lạc Nam cực kỳ nhanh, ngay cả Tiêu Dao Tiên Đế cùng hai nữ cũng tò mò nhìn theo quả cầu bị ném ra kia.
Trong ánh mắt của đám người, quả cầu nửa trắng nửa đỏ xoay tròn dữ dội, hung hăng chạm vào đầu Heo.
KENG…
Hai phần đỏ trắng của quả cầu đột nhiên tách ra, một luồng ánh sáng màu đỏ bao trùm lấy cơ thể to xác của con Heo, sau đó cưỡng chế đem nó hút vào bên trong.
“Nhốt rồi?” Tiêu Dao Tiên Đế trợn mắt há hốc mồm.
“Thật sự thành công?” Lạc Nam một mặt mộng bức, ngay cả hắn cũng không lường trước được.
Lạch cạch…lạch cạch…lạch cạch…
Vẫn chưa…
Chỉ thấy quả cầu rơi xuống mặt sàn Cung Điện đột nhiên lắc lư dữ dội, ánh sáng màu đỏ chớp tắt liên tục.
KENG…
Theo một tiếng bạo hưởng vang lên, quả cầu bị cưỡng ép khai mở, thân ảnh Con Heo từ bên trong xuất hiện ra ngoài, nện mạnh xuống nền đất.
“Hộc hộc hộc hộc…”
Con Heo lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi trên mặt đất thở hổn hển như vừa bị thọc tiết, sắc mặt đỏ bừng trừng lấy mấy người, hằm răng nghiến vào ken két:
“Ột ột ột, con mẹ nó…là kẻ nào xém chút thu phục Trư gia? Thứ quỷ quái gì đây?”
Hắc Trư vừa chửi vừa cầm Phong Yêu Cầu lên nghiên cứu, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mình xém bị tẩy não, toàn thân lập tức rét run, ném Phong Yêu Cầu ra thật xa.
“Con hàng này quả nhiên không tầm thường a, chẳng lẽ nó đã đạt đến Yêu Tôn?” Lạc Nam nhìn Phong Yêu Cầu thu phục thất bại, âm thầm thở dài một hơi.
Hắn lúc này không thể nhìn thấu sâu cạn của Con Heo, chỉ bất quá Phong Yêu Cầu là hàng do Hệ Thống cung cấp, vậy mà không bắt được con hàng này, nói rõ nó thật sự có thủ đoạn.
Chứng kiến Lạc Nam đưa tay thu lại Phong Yêu Cầu, Con Heo trợn mắt quát:
“Tiểu tử lại là ngươi? Lần này không mang nữ trang nữa?”
“Mang nữ trang?” Ánh mắt Tiêu Dao Tiên Đế cùng hai nữ trở nên cổ quái nhìn Lạc Nam.
“Ngươi nói gì ta không hiểu!” Lạc Nam giả ngu đáp một tiếng, trong lòng thầm mắng một tiếng, con heo khốn khiếp dám tiết lộ bí mật của hắn.
“Ý đồ thu phục Trư gia, đừng trách Trư Gia tiết lộ chuyện ngươi giả gái!” Lúc này Con Heo không mở miệng nói chuyện, trái lại truyền âm uy hiếp Lạc Nam.
Lạc Nam cũng biết lần này là mình gây sự, nhất thời đuối lý truyền âm lại: “Ngươi muốn thế nào?”
“Hừ, hiện tại Trư Gia chưa rảnh tính toán với ngươi!” Con Heo hừ lạnh một tiếng đắc thắng.
Nó quay đầu sang Tiêu Dao Tiên Đế thản nhiên nói: “Tiểu Dao Tử, bộ dáng hiếu khách của ngươi năm xưa đâu rồi? Trư gia nằm liên tục ba ngày vẫn chưa thấy một chén rượu thơm!”
Lạc Nam với hai nữ nghe xong trong lòng trực nhảy, con hàng khốn kiếp này dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Tiêu Dao Tiên Đế?
Bất quá, Tiêu Dao Tiên Đế cũng không tức giận, ngược lại chỉ tay về phía bộ bàn ghế gỗ cười cười:
“Ngồi xuống rồi nói!”
“Không phải rượu ngon nhất Trư gia sẽ không uống!” Con Heo dẫn đầu đặt mông ngồi xuống ghế, hai cái chi trước khoanh tròn trước ngực.
Lạc Nam cùng hai nữ ba mặt nhìn nhau, cũng bước theo Tiêu Dao Tiên Đế ngồi ở một bên.
Chẳng biết vì sao, Lạc Nam có cảm giác Tiêu Dao Tiên Đế xem Con Heo như một tên chí cốt đến nhà chơi đùa, đôi bên không ai khách khí với ai, biểu hiện hết sức tự nhiên hòa hợp như vốn dĩ đã là như vậy.
Mà lần này con Heo cũng biểu hiện hết sức nghiêm chỉnh, nó không vì nhan sắc tuyệt mỹ của Mộng Chi Tiên hay Tử Yên mà ra vẻ dê xồm như trước đó nữa.
“Các ngươi trước ngồi, ta đi lấy Rượu!” Tiêu Dao Tiên Đế đứng dậy, chậm rãi bước lên tầng hai của Tiêu Dao Cung.
“Rốt cuộc cũng chịu xuất chút thứ tốt, ột ột!” Con Heo cười sảng khoái, nó biết hảo tửu của lão già này sẽ không tùy tiện để ở tầng một.
“Này, lần này không sưu tầm quần lót nữa?” Lạc Nam ánh mắt cổ quái, truyền âm cho Con Heo hỏi.
Hiển nhiên biểu hiện của nó khiến Lạc Nam nhất thời chưa thấy quen, kịch bản quen thuộc con hàng này phải dùng bảo vật yêu cầu đồ lót của Mộng Chi Tiên với Tử Yên mới phải chứ?
“Hừ, Trư gia có điểm mấu chốt của riêng mình, hai nàng là hậu bối của cố nhân, cũng chính là tiểu bối của Trư gia mà thôi! Trư gia sẽ không có ý xấu với các nàng!” Con Heo khinh bỉ nhìn Lạc Nam đáp lại, dường như nói ta mặc dù đê tiện nhưng vẫn còn nhân phẩm.
“Hậu bối…” Lạc Nam âm thầm gật gù.
Trước đó Tiêu Dao Tiên Đế rõ ràng có quen biết Lão Tổ của Mộng gia là Mộng Thải Vân, còn nhận thức sư phụ của Tử Yên nữa.
Con Heo lại là chỗ quen cũ của Tiêu Dao Tiên Đế, nó chắc hẳn cũng nhận biết hai người kia, đủ tư cách xem Mộng Chi Tiên với Tử Yên là tiểu bối.
Không thể không nói, Con Heo thật sự khiến Lạc Nam thay đổi ấn tượng, con hàng này xem ra không quá tệ nha.
Chẳng thèm để ý đến Lạc Nam, Con Heo nhìn sang Tử Yên ra vẻ nghiêm chỉnh hỏi:
“Tiểu nha đầu, sư phụ ngươi vẫn ổn chứ?”
“Gia sư vẫn khỏe!” Tử Yên không biết xưng hô với con heo này như thế nào, nên chỉ bình tĩnh đáp một câu như vậy.
“Ta đâu có hỏi sức khỏe của nàng ấy!” Con Heo bĩu môi: “Ta là muốn hỏi nàng ấy còn đẹp không?”
Tử Yên: “….
”
Mộng Chi Tiên với Lạc Nam khóe miệng giật giật, một chút ấn tượng tốt với Con Heo tan thành mây khói.
“Ngươi đó…vì nữ sắc mới biến thành đầu heo, lúc này còn mơ tưởng thăm hỏi?”
Thanh âm giận dữ truyền đến, Tiêu Dao Tiên Đế từ trên lầu hai bước xuống cười mắng, trong tay ôm lấy một hồ lô đen kịch, khác xa với cái hồ lô hắn thường đeo bên hông.
“Ột ột, nói thế nào Trư gia và ngươi