“Hừ, thật là cuồng vọng!”
Nghe lời nói của Lạc Nam, thanh niên yêu tộc sắc mặt lạnh lẽo, bất kỳ ai chưa đánh đã bị xem nhẹ như vậy trong lòng cũng không thể nào dễ chịu.
Nhất là khi hắn còn là thiên tài.
Thải Quỳnh Dao cũng nhẹ chau đôi mày liễu, trong lòng hừ một tiếng, nàng cực kỳ không thích những kẻ kiêu ngạo không xem ai ra gì như vậy.
“Thắng hay bại, phải đánh mới biết được!” Thải Quỳnh Dao lạnh lùng nói ra.
Lạc Nam nhún vai, không phải là hắn kiêu ngạo, mà là hắn tự tin.
Nhất là khi giao chiến trong cùng cấp bậc, Lạc Nam tự nhận mình vô địch.
“Nghe nói Vạn Yêu Thánh Địa không lấy lớn hiếp nhỏ, chỉ giao thủ trong cùng cấp, bên chúng ta có một vị Đại Tôn và một vị Đại Vương!” Lạc Nam thản nhiên cười nói.
Đại Vương đương nhiên là Lạc Nam, mà Đại Tôn còn ai khác ngoài Độc Cô Ngạo Tuyết?
Trong thời gian hắn tu luyện Liên Kích Tru Tiên Quyết, chúng nữ ở trong Làng Nhất Thế cũng không hề rảnh rỗi, các nàng vận dụng Gia Tốc Trận tu luyện, thực lực đều có chỗ đề thăng.
Âu Dương Thương Lan và Độc Cô Ngạo Tuyết đều đã đột phá Đại Tôn rồi, Đình Manh Manh cũng không chênh lệch bao nhiêu, chỉ còn thiếu một chút.
Thải Quỳnh Dao nghe Lạc Nam nói, không chút do dự gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta cũng sẽ áp chế tu vi trong giao đấu!”
“Đế Nữ phải thật sự cẩn thận!” Hùng Lão lên tiếng nhắc nhở, trực giác của một Yêu Đế cho hắn biết mấy người Lạc Nam đều không phải đơn giản.
Đương nhiên, Hùng Lão cũng tin tưởng thực lực của Đế Nữ và thiên tài nhà mình.
Đạt thành thỏa thuận, Đạm Đài Uyển với Hoàng Y Thiền dùng ánh mắt đáng thương nhìn lấy ba người Thải Mộng Dao.
Áp chế tu vi xuống Đại Vương để chiến với trưởng làng của các nàng? Ác mộng chân chính a…
“Ai lên trước?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
“Để ta!” Thanh niên anh tuấn nhảy ra, một mặt cao ngạo.
Lạc Nam cười nhạt, đang muốn bước lên.
Độc Cô Ngạo Tuyết lại nắm lấy óng tay áo của hắn lắc đầu: “Ngươi hiện tại là người đứng đầu thế lực, có chiến cũng phải chiến với người có thân phận, không được tùy ý nữa!”
Lạc Nam nghe vậy trong lòng tràn ngập thỏa mãn, Độc Cô Ngạo Tuyết bình thường lạnh nhạt nhưng suy nghĩ chu toàn hơn hắn nhiều.
Người có thân phận bên phía bên kia đương nhiên là Đế Nữ, tên thanh niên chỉ là thuộc hạ, hắn quả thật không thích hợp ứng chiến.
“Vậy nàng cẩn thận một chút!” Lạc Nam cười nói.
“Yên tâm, một kiếm mà thôi!” Độc Cô Ngạo Tuyết khóe môi hồng phớt nhẹ nhàng cong lên.
“Khốn nạn!” Thanh niên nghe hai người đối thoại, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mình lại bị xem thường như vậy?
Chứng kiến Độc Cô Ngạo Tuyết bước ra, hắn cười lạnh nói:
“Đại Tôn đúng không? Ta áp chế tu vi là được!”
Nói xong, tu vi từ Yêu Tôn Hậu Kỳ nhanh chóng áp xuống Yêu Tôn Trung Kỳ, bằng với Đại Tôn của Độc Cô Ngạo Tuyết.
“Độc Giác, không được chủ quan!” Thải Mộng Dao nhìn thanh niên căn dặn nói.
“Đế Nữ yên tâm, ta sẽ không để nàng phải thất vọng!” Thanh niên tên Độc Giác tự tin cười.
“Độc Giác mặc dù không có tên trên Thiêu Đế Bảng vì tuổi tác, nhưng lực chiến không tệ, Đế Nữ đừng quá lo lắng!” Hùng Lão cũng vuốt râu nói.
Thải Quỳnh Dao nhẹ gật đầu, nàng cũng biết thiên phú của Độc Giác không tồi, chẳng qua là tuổi tác hơi lớn nên không được vào Thiếu Đế Bảng mà thôi.
Nếu nói người trên Thiếu Đế Bảng là thiên tài cao cấp, vậy Độc Giác có thể xem như thiên tài nhất lưu, ở Tiên Ma Vực cũng có danh tiếng nhất định, bằng không sư phụ cũng không để hắn đi theo nàng để làm hộ vệ.
Độc Cô Ngạo Tuyết đối diện với Độc Giác, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm.
Lạc Nam sắc mặt hứng thú bừng bừng, hắn biết một chiêu kia lại sắp diễn ra, không biết thanh niên Độc Giác có trụ nổi hay không.
“Xem ra phải tìm cách giải khai Ma Ấn của các nàng càng sớm càng tốt!” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Từ lúc ẩn giấu thân phận, Độc Cô Ngạo Tuyết và chúng nữ bị hạn chế khá nhiều thủ đoạn chiến đấu.
Ví như Độc Cô Cửu Kiếm, đây đã là Kiếm Pháp thành danh lâu năm của Độc Cô Ngạo Tuyết, nếu lúc này thi triển, không may có người hữu tâm phát hiện chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng là nhị đảo chủ Bồng Lai Tiên Đảo.
Ngược lại Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật chưa sử dụng bao nhiêu lần, những kẻ thù trúng phải một kiếm này đa phần đều đã chết, có thi triển ra cũng không sợ bại lộ.
Muốn gia tăng thủ đoạn chiến đấu của các nàng, một là luyện thêm Vũ Kỹ, hai là giải trừ Ma Ấn để có được Ma Lực.
“Đại Lực Giác Đấu!” Độc Giác tiên hạ thủ vi cường, bắt đầu tấn công.
Hắn không biết Độc Cô Ngạo Tuyết là nữ nhân, vì lẽ đó cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc, vừa ra tay chính là toàn lực.
Thổ Hệ Tôn Lực điên cuồng tụ hội, nhanh chóng tạo thành hư ảnh một con Cự Thú to lớn như một hòn đảo giữa không trung.
Đây là một con Tê Giác một sừng toàn thân cứng rắn nặng nề như đá, dũng mãnh tọa trấn sau lưng Độc Giác.
“Đi!” Độc Giác sắc mặt lạnh lùng, hai tay đẩy mạnh về phía trước.
RỐNG
Đại Lực Giác Đấu ngửa đầu gầm thét một tiếng vang trời, tứ chi đạp bằng tinh không, mang theo uy thế không thể đỡ hung hăng húc mạnh về phía Độc Cô Ngạo Tuyết.
“Có chút ý tứ…” Lạc Nam gật đầu, mặc dù lúc này đã áp chế xuống Đại Tôn, nhưng công kích mà Độc Giác đánh ra này vẫn không kém hơn một Địa Tôn, quả nhiên là có thực lực.
Đáng tiếc, đối diện với Độc Giác là một Độc Cô Ngạo Tuyết mà ngay cả Lạc Nam cũng phải cẩn trọng khi đối mặt.
“Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật!”
Kiếm Vực ầm ầm chấn động hòa vào thân Trúc Kiếm, Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt lẫm liệt, một tay rút ra.
KENG!
Kiếm ngâm vang trời, ở trong khoảnh khắc này…toàn bộ tu sĩ dùng kiếm ở phạm vi phụ cận thân thể rung lên, Kiếm của bọn họ lâm vào hoảng sợ, như gặp phải vua của kiếm.
Vô tận Kiếm Khí ngang trời xuất thế, lấy một tư thái như trẻ tre phóng thẳng mà ra.
Hư ảnh Đại Lực Giác Đấu như một trang giấy mỏng bị chẻ thành hai nửa, bầu trời như bị phân tách.
“Không tốt, mau phòng ngự!” Sắc mặt Hùng Lão đại biến.
Ở bên cạnh Thải Quỳnh Dao cũng là mắt đẹp co rút lại.
“Ta không tin!” Độc Giác cảm ứng được mùi vị của tử vong, ngửa đầu gầm lên.
Trong khoảnh khắc, hắn lập tức hiện ra bản thể là một con Tê giác khổng lồ, toàn bộ cơ thể được bao bọc bởi thạch giáp kiên cố.
KENG…
PHỐC!
Bất chấp khả năng phòng ngự của Độc Giác, Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật vẫn hiên ngang mà tiến, thạch giáp băng liệt, máu me đầm đìa, một nửa bả vai Độc Giác bị gọt sâu vào trong, vết cắt xương cốt bóng loáng…
PHỐC!
Độc Giác điên cuồng phun máu, cơ thể khổng lồ từ không trung rơi xuống mặt đất tạo nên một cơn chấn động lan tràn.
Hùng Lão không nói hai lời, thân thể đã biến mất tại chỗ.
Hắn xuất hiện bên cạnh Độc Giác, Đế Lực tiến ra nhanh chóng luồn vào cơ thể khổng lồ.
Có Đế Lực chữa trị, rất nhanh vết thương khủng bố bắt đầu kết vải, nhưng Độc Giác cũng triệt để hôn mê, bất tỉnh nhân sự, hóa thành nam thanh niên với sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Hùng Lão nhìn vết thương của Độc Giác, lại nhìn vết cắt lớn trên bầu trời vẫn còn chưa khép lại, sắc mặt ngưng trọng nói ra:
“Kiếm Vực, Kiếm Kỹ thật là khủng khiếp!”
Hắn phải tốn đến một thành Đế Lực để giữ mạng cho Độc Giác trước tình cảnh vừa rồi.
Một thành Đế Lực là khái niệm gì? Đây chính là một phần mười năng lượng của Yêu Đế đấy.
Có thể thấy Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật kinh khủng.
Độc Cô Ngạo Tuyết không nhanh không chậm thu một nửa Trúc Kiếm vào trong vỏ, quay về phía Lạc Nam bước đi.
Một trận chiến này, kết quả không cần nói cũng biết.
Đúng như lời nàng, chỉ cần một Kiếm là đủ.
Trong đôi mắt yêu mị xinh đẹp của Thải Quỳnh Dao lúc này mang theo từng làn sóng rung động, trong lòng càng là nhấc lên sóng gió ngập trời.
Nàng tự hỏi nếu là mình vừa rồi tiếp đón một Kiếm kia, kết quả sẽ thế nào?
Câu trả lời chính là tiếp được, nhưng cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Chưa kể nàng đã chú ý rất kỹ…đối thủ chỉ mới rút một nửa Trúc Kiếm ra mà thôi.
Điều đó có nghĩa, Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ thi triển một phần hai uy lực mà Độc Giác đã trọng thương thảm bại, nếu toàn bộ Trúc Kiếm đều rút ra, Thải Quỳnh Dao không dám tưởng tượng cơ thể của Độc Giác còn lại chút cặn nào hay không.
Phải biết, Độc Giác cũng là giống loài có được sức phòng ngự vượt trội đấy.
Gác lại hốt hoảng trong lòng, Thải Quỳnh Dao hạ người xuống bên cạnh Hùng Lão, nhìn trạng thái mê mang của Độc Giác.
“Chênh lệch quá xa, dù ngay từ đầu Độc Giác thi triển bản thể cũng không chống được!” Hùng Lão nghiêm túc nói với Thải Quỳnh Dao.
Thải Quỳnh Dao gật đầu, đối với trận chiến sắp tới của mình không còn chút lòng tin nào.
Bởi vì, mặc dù Lạc Nam đã nói hắn