Thanh Hoan đi theo tiểu cô nương vào ngôi nhà tranh, đi vào một gian phòng nhỏ, tiểu cô nương ra hiệu cho nàng đi vào trong xem. Thanh Hoan nghe theo, nàng mơ mơ hồ hồ tiến vào, giây tiếp theo, nàng ngay lập tức đưa tay lên che kín miệng mình, sợ mình sẽ la lên thành tiếng.
Người nằm trên giường kia không phải là mình sao?
Có lẽ nhận ra Thanh Hoan không hiểu nên tiểu cô nương rất vui vẻ, nói: "Đây chính là thân thể lúc còn sống của tỷ, muội đã mang nó tới chỗ này. Trạng thái bây giờ của tỷ là du hồn nhưng nếu tỷ có thể hoàn thành tâm nguyện của những oán hồn mà tỷ gặp được, giúp bọn họ cam tâm tình nguyện đi qua cầu Nại Hà thì tỷ sẽ có được cơ hội khôi phục thân thể."
Thân thể ấy vốn đã chồng chất vết thương, bây giờ lại đang nằm bất động trước mặt nàng. Hai hàng mi của nàng khẽ run lên, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nàng làm theo sự chỉ dẫn của tiểu cô nương mà đi ra khỏi gian phòng ấy. Hai bàn chân vừa bước qua bậc cửa liền trông thấy trước bàn gỗ có một người mặc y phục làm từ ngàn sợi tơ tằm nhưng xiêm y của cô nương kia bây giờ đã không còn nhận ra được màu sắc vốn có của nó nữa. Trên làn da của nàng ấy đầy rẫy những miệng vết thương do đao kiếm chém, tóc dài đen nhánh, khô xơ như rơm rạ. Trên mặt nàng ấy thì chằng chịt những vết sẹo lại còn dính đầy dơ bẩn. Giờ phút này nàng ấy đang đứng trước bàn, đôi mắt mặc dù đã như tro tàn nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, lúc này nó đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa dùng để nấu canh kia.
Thanh Hoan tiến tới hỏi: "Cô nương, ngươi sao vậy?"
Nữ hồn kia chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua, Thanh Hoan lảo đảo hít vào một hơi khí lạnh. Thì ra diện mạo của nàng ta đã không còn nhận rõ được hình dạng nữa rồi. Những vết bẩn kia chính là máu dính trên khuôn mặt bây giờ đã trở thành huyết nhục mơ hồ không còn nhìn rõ nữa. Thanh Hoan không biết chuyện gì đã
xảy ra nên lập tức quay đầu lại hỏi tiểu cô nương kia nhưng vừa quay đầu đã phát hiện tiểu cô nương kia không biết đã biến mất từ lúc nào.
Nàng cố nén nỗi sợ hãi và hoảng hốt đang dâng lên trong lòng vì từ lúc nữ hồn xuất hiện, những oán hồn trong sông Vong Xuyên lại bắt đầu kêu gào dữ dội. Bọn họ đã quên mất mình đang đợi ai và cũng quên luôn mình là ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy có hồn ma đi qua cầu là họ sẽ không ngừng kêu la gào thét chờ mong xem liệu có phải là người mà mình đã chờ đợi trăm ngàn năm qua hay không. Bọn họ không biết người mình đợi là nam hay nữ, là thân nhân hay là người mình yêu, chờ đợi đã là bản năng của họ, ngoài việc than khóc thì đây chính là bản năng duy nhất.
Một thế giới toàn tiếng quỷ khóc sói gào khiến Thanh Hoan đau cả màng nhĩ nhưng nữ hồn kia lại giống như không hề nghe thấy, nàng ta vẫn ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa đến mức thất thần. Thanh Hoan nhìn bộ dạng đau khổ của nàng ta cảm thấy không đành lòng nên kiên nhẫn hỏi:
"Cô nương, tại sao lại tới nơi này?"
Nói đến cùng thì nàng cũng là một người mềm lòng, nếu là tiểu cô nương lúc nãy chắc chắn sẽ không thèm hỏi chuyện của một hồn ma vì chuyện đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Có lẽ là do dung mạo của Thanh Hoan xinh đẹp hoặc cũng có thể là do giọng nói của nàng quá dịu dàng nên nữ hồn chỉ trầm mặc một chút. Thanh Hoan vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nàng vốn là một người vô cùng lương thiện và hiền hòa nên đối với nữ hồn có bộ dạng vô cùng thê thảm trước mặt thật sự trong lòng nàng không thể nổi lên sự chán ghét được. Huống hồ so với nữ hồn thì nàng có gì tốt đẹp hơn kia chứ?
"Ta... đến từ Ỷ Hương viện,….”