"Tỷ, tỷ xem nơi đó viết cái gì."
Thanh Hoan nhìn theo ngón tay tiểu cô nương, bên trên trụ của cây cầu có khắc to ba chữ rồng bay phượng múa: Cầu Nại Hà. Trụ cầu đen tuyền, thân cầu đen tuyền, đến nét chữ cũng đen tuyền...
"Tỷ, tỷ có hai lựa chọn, một là uống hết chén canh này rồi bắt đầu đi từ chỗ của muội thẳng đến đầu cầu bên kia. Hoặc là..."
Tiểu cô nương thu lại nụ cười:
"Nhảy thẳng xuống đây."
Tiểu cô nương vừa dứt lời, trong nước sông liền vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, vô số oán hồn lặn lên hụp xuống trên mặt sông, bọn họ nam có nữ có, già có trẻ có nhưng có một điểm chung duy nhất đó là bọn chúng đều đang kêu khóc. Tiếng khóc kia chói tai đến nỗi khiến cho Thanh Hoan phải rùng mình.
Nàng không tự chủ được lùi lại một bước, những oán hồn này đều đang theo dõi nàng, mặt của bọn họ... có lẽ đã không còn gọi là mặt nữa. Trong mắt bọn họ chỉ còn lại sự điên cuồng cùng chấp niệm và cũng chính thứ này mới giúp Thanh Hoan nhận ra họ đã từng là người.
"Tỷ đã đi qua quỷ môn quan rồi nên chỉ cần uống xong chén canh này là tỷ có thể chuyển thế đầu thai."
Tiểu cô nương cười hì hì, nhảy từ trên ghế xuống đi tới bên cạnh Thanh Hoan. Những oán hồn trong sông Vong Xuyên vẫn còn đang gào khóc, nước sông đục ngầu không còn thấy rõ màu sắc, sông Vong Xuyên rộng lớn không thấy bờ bến, bên trong lòng sông lại chứa toàn những oán hồn không cam lòng, không cam chịu cứ như vậy mà rời đi.
"Bọn họ đều là những hồn ma từ nơi này nhảy xuống nên không thể đầu thai cũng không còn tỉnh táo trừ khi có người mà họ yêu quý đi qua nơi này nhận ra họ nhưng mà họ lại không được phát ra bất kỳ một âm thanh nào."
Tiểu cô nương thở dài: "Muội chờ ở nơi này không biết đã bao nhiêu năm rồi nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy một oán hồn nào rời khỏi nơi này được. Ở trong con sông này chờ đợi thật lâu, rất nhiều oán hồn đã quên mất người mình từng yêu nên cho dù người mà họ yêu có đi ngang qua
họ cũng không thể nhận ra."
Tiểu cô nương tỏ vẻ già dặn nói:
"Tình tình ái ái, thật là phiền phức. Tỷ tỷ hay là cứ uống hết chén canh này rồi đi về đầu cầu phía bên kia đi."
Thanh Hoan nhìn những oán hồn trong lòng sông kêu gào rơi vào trầm lặng.
Tiểu cô nương kia không nói lời nào, liền chống cằm nhìn nàng, một lúc sau mới hỏi:
"Tỷ tỷ, tỷ biết một người tên là Hạ Liên Phòng không?"
Nghe thấy cái tên này, Thanh Hoan lập tức quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương:
"Nàng ấy là ân nhân của ta."
"Ồ... Vậy thì hơi rắc rối rồi đây."
Tiểu cô nương bĩu môi:
"Nàng ta vốn là người đến đây thay thế cho muội nhưng muội ở đây chờ đợi thật lâu cũng không thấy nàng ta đến. Lẽ ra nàng ta phải sớm chết rồi chứ!"
Thanh Hoan vội nói:
"Tại sao nàng ấy phải chết chứ? Lúc ta chết nàng ấy vẫn còn rất trẻ, chỉ vừa mới mang thai thôi!"
Tiểu cô nương nói:
"Nàng ta phải chết năm mười hai tuổi vì phải tới đây thay cho muội."
"Không!"
Thanh Hoan bật thốt lên:
"Nàng không thể chết, sẽ không chết, hay là... hay là để ta thay cho muội đi, dù sao ta cũng không muốn đi đầu thai. Ta..."
Tiểu cô nương nghe vậy liền cười hì hì một tiếng, nói:
"Tỷ đồng ý ở lại sao? Hơi thở của tỷ rất sạch sẽ, đúng là có thể ở lại nơi này. Nếu tỷ đồng ý thay thế Hạ Liên Phòng thì nàng ta có thể tiếp tục sống, hơn nữa còn có thể trở về năm mười hai tuổi sống lại một lần nữa!"
Thanh Hoan liên tục gật đầu:
"Ta đồng ý."
"Tốt lắm, chúng ta cứ quyết định như thế đi."
Tiểu cô nương hài lòng cười một tiếng, tiến lên dắt tay Thanh Hoan:
"Tỷ đi theo muội."