Cứu mạng, ta chỉ là Bồ Tát lội qua sông, tự thân còn khó bảo toàn đây! Hai người các ngươi mau câm miệng, cách xa ta một chút thì có lẽ còn có thể ra ngoài đấy.Đáng tiếc hai thiếu niên kia không nghe thấy tiếng lòng của Đỗ Yểu Yểu.
Khi Đỗ yểu Yểu đi ngang qua, hai người lập tức quỳ bò đến bên cạnh rồi cọ vào người nàng, vừa cọ vừa nói:"Đỗ phu nhân, người từng nói tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho huynh đệ bọn ta...""Yểu Yểu tỷ, hôm qua bọn ta không thấy tỷ đến nên mới đến đây...""Người từng nhận lời rồi, nếu như người không đến thì chúng ta có thể đến quý phủ để tìm người...""Phu nhân, người còn nói đêm sinh nhật mười tám tuổi sẽ khai bao cho chúng ta...""Tỷ, tỷ tỷ thân yêu của ta, phu quân hèn nhát của tỷ đối xử với chúng ta như vậy, tỷ nhất định phải báo thù cho chúng ta..."Hai người mồm năm miệng mười, nước miếng bay tứ tung, Đỗ Yểu Yểu muốn chen vào cũng không chèn được.Hai đứa trẻ còn chưa trải qua sự khắc nghiệt của xã hội này, sao các ngươi có thể tự tin cho rằng pháo hôi Đỗ Yểu Yểu có thể đánh bại được nam tần Long Ngạo Thiên thế?Lời đồn nhầm người rồi!Rốt cuộc nguyên chủ ở trước mặt hai tiên đầu đất này chửi bới nam chính như thế nào mà lại để bọn họ dám ở ngay trước mặt chính chủ mắng chửi người ta hèn nhát vậy hả?Yểu tỷ của các người nhanh chóng phải lĩnh cơm hộp đây này!Đỗ Yểu Yểu căn bản không dám nhìn sắc mặt của Thẩm Giai, nhỏ giọng ngăn cản: "Đừng nói nữa...!Đừng nói nữa..."Hai thiếu niên này ỷ vào việc bản thân có ngoại hình không tệ, lại còn trẻ nên quen ở trước mặt Đỗ Yểu Yểu kiêu căng rồi, căn bản không thèm để ý đến lời nàng ám chỉ.
Hơn nữa còn tưởng rằng Đỗ Yểu Yểu lúc này vẫn là tỷ tỷ giàu có kiêu ngạo ương ngạnh hồi trước.Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, rốt cuộc nguyên chủ nuôi dưỡng ra loại người nào vậy trời.
Đỗ Yểu Yểu đỡ trán thở dài.Thẩm Giai chậm rãi đi đến, tư thái nhàn nhã lại mang đến uy áp vô hình, gió tuyết thổi lướt qua gương mặt hắn, ánh mắt hắn so với gió, tuyết còn lạnh hơn.Hai thiếu niên lập tức ngậm miệng.Đỗ yểu Yểu cúi đầu, không dám thở mạnh.
Vốn dĩ Ngân Diệp đang bung dù giúp nàng che tuyết, lúc Thẩm Giai bước tới, nàng bảo Ngân Diệp thu dù lại, giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm bị phạt đứng dưới tuyết."Đỗ phu nhân?""Yểu Yểu tỷ?""Hèn nhát?"Thẩm Giai lặp lại từng chữ từng chữ một.
Âm thanh của hắn dễ nghe, nhưng khi truyền vào tai Đỗ Yểu Yểu thì lại giống như ma âm vậy.Hô hấp như dừng lại, thời gian trôi chậm giống như sống một giây lại bằng một năm."Người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi.
Yểu Yểu tỷ nói người sợ..." Thiếu niên tự xưng là Nguyệt Nguyệt mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lớn mật