Xe dừng lại trong bãi đậu xe, Cố Dĩ Di vẫn ngủ say ở trên ghế phụ bên cạnh ghế lại không có ý định tỉnh dậy.
Yến Quy mở dây an toàn và nghiêng người, có vẻ như cô đã thực sự rất mệt mỏi rồi, có người đột ngột tiến lại gần như vậy mà cũng không nhận ra được.
Con người có đôi khi tiền lực là rất lớn, thức hai ngày liên tục cũng không sao nhưng một khi tình trạng đã quá mệt mỏi rồi thì sẽ ngủ li bì, sự mệt mỏi trong cơ thể sẽ bộc phát dữ dội.Yến Quy nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán cô, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, cúi người hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Dĩ Di, đến nhà rồi, chúng ta về nhà ngủ đi?"Cố Dĩ Di khẽ ậm ừ, nhưng không mở mắt, dường như cảm thấy hơi thở quen thuộc ở bên cạnh mình, cô cọ vào người Yến Quy theo bản năng.
Không gian bên trong xe quá nhỏ, nên Yến Quy nghiêng người về phía ghế phụ, tư thế không được tự nhiên khiến cả hai không được thoải mái.Yến Quy vươn tay mở dây an toàn cho Cố Dĩ Di, sau đó nhẹ nhàng nhéo mặt cô: "Ngoan, chúng ta về nhà ngủ đi.""Ừm..." Cố Dĩ Di nói nhỏ nũng nịu, vòng tay ôm Yến Quy: "Ôm.""Được rồi, chị ôm em, đợi một chút."Yến Quy nhanh chóng mang theo túi xách xuống xe, vòng qua chỗ ghế phụ bên cạnh ghế lái mở cửa, đưa tay đỡ Cố Dĩ Di.
Cố Dĩ Di vừa mệt vừa buồn ngủ, buổi tối còn uống rất nhiều rượu, lúc này thực sự không còn tỉnh táo nữa, bước đi cũng không bình thường được nữa.
Yến Quy ôm lấy cô, lảo đảo bước về nhà, bây giờ thể lực của nàng thực sự không tốt, muốn ôm công chúa cũng không được rồi.Cuối cùng vất vả lắm mới vào tới nhà, Yến Quy đưa Cố Dĩ Di vào phòng ngủ, cô vẫn nhận ra được cái giường, vì vậy liền ngã thẳng lên giường rồi không động đậy nữa.Yến Quy: ".....""Dĩ Di, Dĩ Di, đừng ngủ vội, thay quần áo đã...."Cố Dĩ Di khịt mũi hai lần tỏ vẻ bất mãn, bị Yến Quy ôm nửa người ngồi dậy, giơ hai tay lên nheo mắt nhìn cô: "Chị, chị thay giúp em.""Được rồi, để chị giúp em."Yến Quy giúp cô cởi chiếc váy liền thân ra, sau đó là chiếc áo lót, Cố Dĩ Di vừa buồn ngủ vừa mệt, lại còn tác dụng của rượu nữa, nhưng cô ngoan ngoãn nghe lời, để cho Yến Quy muốn làm gì thì làm.Yến Quy lột [email protected] quần áo trên người cô, sau đó nhét cô vào trong chăn, rồi lại đi vào phòng tắm lấy nước nóng và khăn ướt ra ra, cẩn thận lau người cho Cố Dĩ Di.
Chiếc khăn nóng ẩm trượt trên da, Cố Dĩ Di thoải mái khịt mũi vài cài, hé mắt nhìn người trước mặt, nhìn một chút rồi lại cười ngây ngốc."Ngoan, em ngủ trước đi, chị đi tắm rửa một chút."Cố Dĩ Di rất ngoan ngoãn và nằm co ro dưới chăn.Yến Quy tắm rửa xong, nằm xuống bên cạnh, Cố Dĩ Di trực tiếp lăn vào vòng tay nàng và ôm lấy nàng.Sau khi nằm xuống một lúc, Cố Dĩ Di lại cọ vào Yến Quy rồi cố sức mở mắt nhìn nàng."Vẫn chưa ngủ sao? Không buồn ngủ à?"Cố Dĩ Di lắc đầu: "Có buồn ngủ.""Buồn ngủ thì đi ngủ đi.""Hứa với chị...." Giọng cô nhỏ đến mức Yến Quy không thể nghe rõ được.Vì thế nàng ghé sát và môi cô và dỗ dành: "Em nói cái gì đấy?""Cái xe....!Đã hứa với chị...." Cô nói với giọng như đang tức giận.Yến Quy sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được mà cười, vỗ vỗ lưng của cô nói: "Hôm nay không lái xe nữa, đi ngủ trước đi."Cố Dĩ Di lập tức nhắm mắt lại."Cho em nợ nhé."Người ở trong vòng tay sững lại một chút, sau đó thả lỏng, khẽ ừ một tiếng..........Ngày hôm sau Cố Dĩ Di vẫn đi làm bình thường, cô đã ngủ đủ rồi, lại là một người khỏe mạnh hoạt bát.
Khi mới tới cục, Nhậm Du Nhiên đã kéo cô tơi phòng kỹ thuật."Số điện thoại hôm qua cô cho Khúc Vân có mang đến không?"Cố Dĩ Di lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại di động: "Điện thoại cũ, cho tôi số điện thoại."Nhậm Du Nhiên cầm lấy điện thoại di động, đưa cho đồng nghiệp phòng kỹ thuật: "Hãy mã hóa số điện thoại này bằng mật khẩu để tránh bị theo dõi vị trí.""Hôm qua sau khi ra khỏi Thiên Không Lưu Kim tôi đã tắt cái điện thoại này đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa mở máy lên nữa, tôi sợ bà ta sẽ định vị số điện thoại của tôi."Nhậm Du Nhiên gật đầu nói: "Đợi sau khi cài đặt chống theo dõi rồi thì có thể bật lên rồi, say này thì đừng bao giờ tắt máy nữa, để cho Khúc Vân có thể tìm được cô."Cố Dĩ Di gật đầu.Nhậm Du Nhiên nhìn cô và trêu chọc: "Pháp y Yến của cô sẽ không ghen đúng không?"Cố Dĩ Di nhún vai và nói trong bất lực: "Lúc đầu là do cô ấy đề xuất cho tôi đi.
Hơn nữa nếu cô ấy có ghen thì cũng không sau, tôi sẽ dỗ dành cô ấy sau."Nhậm Du Nhiên nghĩ ra điều gì đó, nghiêm túc vỗ vai Cố Dĩ Di và nói: "Cô vất vả rồi, cô Cố.""Phụt." Đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật ở bên cạnh phun ra một ngụm nước."Cô! Cô muốn chết sao!" Mặt Cố Dĩ Di đỏ bừng, không quan tâm đ ến việc đang ở trong cục mà đá cô ấy một đạp.Nhậm Du Nhiên vui mừng khôn xiết, sau đó mắng thẳng mặt người đàn em vừa mới phun nước: "Mau làm việc đi!""Vâng đội trưởng Nhậm." Người đàn em trong lòng rớt nước mắt, nhưng lại không dám nói gì.Từ phòng kỹ thuật trở về phòng làm việc, tình cờ nhìn thấy Yến Quy đang cầm một ít tài liệu đi tới: "Kết quả độc tố của phòng thí nghiệm đã đưa tới rồi.""Ngoài một lượng lớn h3roin ra, kiểm tra độc tố của Võ hanh cũng phát hiện một lượng lớn chất [email protected] túy, theo phân tích tỷ số thời gian bán phân rã thì có thể thấy rằng chất [email protected] túy và h3roin được phân bổ theo tỷ lệ thuận, do đó Võ Hanh bị người ta bắt trói trước một ngày, dùng kim tiêm [email protected] túy và h3roin vào tĩnh mạch, kiểm soát liều lượng và để hắn ta chết vào thời điểm phát sóng trực tiếp vào đêm hôm sau."Yến Quy nhìn Nhậm Du Nhiên nói: "Có thể bảo Diêu Viên hoặc anh Triệu đi kiểm tra camera giám sát của hai ngày trước, xem xem hai ngày trước có người nào khả nghi ra vào không.""Tôi hiểu rồi, trước đây tôi đã bảo họ kiểm tra qua rồi, hôm nay sẽ kiểm tra chi tiết lại, sẽ rất nhanh thôi.""Trong khám nghiệm độc tố của Triệu Tứ không có [email protected] túy trong đó, chỉ là tiêm nước biển vào người cho đến chết thôi.
Bốn người chết ở thẩm mỹ viện Phong Quang thì