Cố Dĩ Di cũng rất phấn khích khi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng của vụ án, cô cầm tờ khai nhận dạng và nói: "Vậy thì chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc điều tra từ vụ mất tích của Đào Tư Thành của hai mươi năm trước, mặc dù nhà họ Đào đều đã chết nhưng bạn bè, hàng xóm cũng không thể chết hết được.
Còn cả Lý Dũng, bạn bè người thân của hắn ta cũng có thể kiểm tra qua.
Nếu Lý Dũng sẵn sàng nhận tội thay vậy thì hắn ta chắc chắn mở một con đường tốt cho Đào Tư Thành, chúng ta có thể bắt đầu từ manh mối này.""Đúng vậy! Tôi sẽ đi sắp xếp...""Đội trưởng Nhậm.
Cô quên rồi sao, vừa rồi cô mới hứa với tôi rằng sẽ không cho ai khác biết chuyện này ngoại trừ ba người chúng ta mà."Sự phấn khích của Nhậm Du Nhiên vì những lời nói này mà từ từ nguội dần, cô ấy lấy lại bình tĩnh thường ngày, cau mày nhìn Yến Quy: "Cô đang nghi ngờ người của đội chúng ta sao?"Cố Dĩ Di giật mình khi nghe những lời nói đó, quay lại nhìn Yến Quy.Yến Quy không trả lời câu hỏi đó mà nói: "Ở giai đoạn này, ngoại trừ hai người thì chuyện này không thể để người khác biết được.
Tôi không biết người trong đội có vấn đề hay không, cũng không nghi ngờ bất kỳ ai, chỉ là chuyện này rất quan trọng nên tạm thời muốn giữ bí mật thôi."Hai người đã hiểu được những gì mà Yến Quy nói.Về việc xác định thân phận của T, thì trước mắt chỉ có ba người họ biết, tin tức này bảo mật với bên ngoài, người trong cục hiểu rõ diễn biến vụ án là rất ít chắc chắn rằng sẽ không rò rỉ một chút tin tức nào.Nhưng, Cố Dĩ Di vẫn không hiểu tại sao Yến Quy lại muốn đề phòng những người trong đội.Nhưng Nhậm Du Nhiên biết nhiều hơn cô, hiểu tại sao Yến Quy lại làm như vậy.
Cô ấy nhìn Yến Quy thâm tình, trong lòng có chút nặng nề.
T đã nhiều lần trực tiếp để lại những lời lẽ khiêu khích nàng và chỉ tay về phía bác sĩ C, thậm chí hắn ta cũng biết rằng Sở Ngôn đang làm ở khoa pháp y nữa.Đôi mắt của Nhậm Du Nhiên càng lúc càng tối, cô ấy không muốn nghi ngờ người của mình, nhưng cũng có nhiều chuyện mà không thể không nghi ngờ, kể cả hai năm trước.....!Tại sao chiến dịch ở Long Island lại thất bại, tại sao Sở Ngôn lại bị bại lộ, những thứ này đều là cái kim đâm sâu trong lòng cô ấy, vô cùng đau đớn.Thấy cả hai người đều không nói gì, Yến Quy lại nói: "Tóm lại chuyện này tạm thời cần giữ bí mật, về phần điều tra thì tôi đã sắp xếp rồi.
Nhưng tôi sẽ cập nhật thông tin cho các cô bất cứ lúc nào, sau khi tìm ra thông tin chi tiết về thân phận hiện tại của T thì là lúc thu lưới rồi."Nhậm Du Nhiên lạnh lùng gật đầu, trong khi Cố Dĩ Di khẽ liếc nhìn Yến Quy, mím môi không nói gì.Yến Quy nhìn thấy hết những cảm xúc của cô, và nàng biết rằng cô chắc chắn là đang có rất nhiều nghi vấn nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để giải thích, còn cần phải đợi cho đến khi hai người ở riêng với nhau thì mới nói tiếp."Vậy thì bây giờ hãy làm như vậy trước đi.
Tôi đã hẹn gặp người ta rồi, bây giờ tôi phải đi trước đây, buổi chiều về gặp."Nghe nói nàng muốn đi ra ngoài, Nhậm Du Nhiên cũng không nói gì, nhưng Cố Dĩ Di ở bên cạnh lại cau mày, vẻ mặt căng thẳng hơn trước.Nhậm Du Nhiên cảm thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, vội vàng nói: "Được rồi, như vậy đi, ai cũng đều bận cả, có chuyện gì khác thì chúng ta sẽ nói sau."Yến Quy và Cố Dĩ Dĩ lần lượt rời khỏi phòng làm việc của Nhậm Du Nhiên, cả hai đều im lặng, Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm xuống đất, không biết đang suy nghĩ gì.Yến Quy thở dài, chủ động nói: "Còn một lúc nữa mới đến thời gian đã hẹn, em còn có cái gì muốn hỏi không?"Nghe vậy, Cố Dĩ Di ngẩng đầu lên nhìn nàng và hỏi: "Em hỏi cái gì thì chị sẽ nói với em sao?"Yến Quy gật đầu: "Nếu có thể nói được thì chị sẽ nói hết cho em biết."Cố Dĩ Di vừa mở miệng, nhìn thấy một vài đồng nghiệp đang đi về phía mình, nhìn thấy họ đang đứng ở lối đi liền chào hỏi: "Xin chào Chị Cố, pháp y Yến."Hai người họ chỉ gật đầu chào hỏi mấy người đồng nghiệp đó.Đợi khi mọi người đã đi hết rồi, Cố Dĩ Di nói: "Bây giờ không phải địa điểm và lúc để nói chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện đó khi chúng ta về nhà vào buổi tối.
Bây giờ em chỉ hỏi chị, lát nữa chị phải đi đâu, sẽ gặp ai, có nguy hiểm gì không?Yến Quy mở miệng định trả lời, nhưng Cố Dĩ Di đã ngắt lời nàng: "Nói thật đi! Nếu không tiện nói với em, chị có thể nói thẳng là không được, nhưng đừng có bịa đặt để đối phó với em."Yến Quy bất lực mỉm cười, nghiêm túc nói: "Đến trung tâm thương mại APM ở trung tâm thành phố, có một quán cà phê bên trong đó.
Gặp một người đưa tin, người đưa tin của chị bảo anh ta giúp chị điều tra về chuyện của Đào Tư Thành."Dường như không ngờ rằng nàng lại đột nhiên trở nên thành thật như vậy, Cố Dĩ Di hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Sao chị không hẹn đến gần cục thành phố chứ?""Bởi vì chị không biết liệu có tai mắt của người khác trong cục thành phố này hay không."Cố Dĩ Di lại cau mày, cô không quen nghi ngờ đồng đội của mình như thế này, nhưng cô cũng biết rằng đôi khi những nghi ngờ như vậy là cần thiết."Hãy để điện thoại di động của chị luôn mở nhé, nếu có chuyện gì thì lập tức liên hệ với em nhé."Yến Quy mỉm cười, dịu dàng nhìn cô: "Yên tâm đi."Cố Dĩ Di ậm ừ rồi quay lại phòng làm việc của mình.
Lúc này không có ai ở trên lối đi cả, Yến Quy nắm lấy cổ tay cô, Cố Dĩ Di hơi ngạc nhiên quay lại nhìn nàng."Buổi tối về nhà, em muốn hỏi gì chị sẽ nói hết với em, được không?" Giọng nói của nàng cảm giác hơi tâng bốc, vì sợ rằng Cố Dĩ Di sẽ tức giận hoặc khó chịu.Cố Dĩ Di nhìn vào mắt nàng, lúc sau vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng rồi dịu dàng nói: "Được rồi.
Đi làm trước đi, đi về sớm nhé, tối về nhà nói chuyện."Nhìn thấy tâm trạng bình thường của cô, lương tâm cắn rứt của Yến Quy đã biến mất.
Ngay từ đầu nàng đã giấu diếm quá nhiều chuyện với Cố Dĩ Di nên dù Cố Dĩ Di không để tâm chút nào thì nàng vẫn cảm thấy có lỗi, vì sợ đối phương nổi giận.Đứng trên lối đi vào nhìn Cố Dĩ Di đi vào phòng làm việc, trước khi bước vào phòng cô ấy còn vẫy tay chào nàng, trái tim Yến Quy cũng đã ổn định hơn rất nhiều.Sau đi rời khỏi cục thành phố, Yến Quy lái chiếc cherokee đến trung tâm thương mại APM ở trung tâm thành phố, khi nàng đến đó, người mà nàng hẹn đã đợi sẵn ở đó rồi.Một người đàn ông mặc bộ đồ ngắn tay giản dị màu đen đang ngồi trong góc quán cà phê, cắn ống hút và uống một ly americano đá.Thấy nàng ngồi xuống, người đàn ông cười với nàng: "Chào bác sĩ."Yến Quy liếc nhìn anh ta và không nói gì.Người đàn ông gãi đầu và xấu hổ nói: "Chị Ngôn."Yến Quy đáp lại: "Đã lâu không gặp, R."R lắc điện thoại