Xe Maserati được lái ra khỏi căn hộ, Bạch Hề Mạt liếc nhìn Yến Quy, mím môi do dự nói: "Ngôn tỷ, thật ra thì… em cảm thấy bây giờ chị thật sự có thể suy nghĩ lại….đó là…..không cần chìm đắm trong quá khứ nữa…."
Cô ấy nói chuyện rất cẩn thận, sợ động đến giới hạn của Yến Quy, nhưng điều này vốn là chuyện mẫn cảm, không thể không động chạm đến điểm đó.
"Hề Mạt"
Khi xe dừng đèn đỏ, Yến Quy cuối cùng cũng gọi tên cô ấy, Bạch Hề Mạt ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nàng.
"Chị rất biết ơn em vì hai năm trước đã cứu chị, cũng cảm ơn tất cả những gì hai năm qua em đã giúp chị, chị sẽ ghi nhớ tất cả."
"Ngôn tỷ…" Giọng điệu của Yến Quy nhẹ nhàng, gần như khiến cho Bạch Hề Mạt như rơi vào ảo giác, cho rằng vốn dĩ vấn luôn nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng thực ra không phải, giong điệu của Yến Quy là lạnh lùng: "Nhưng, những sự cảm kích này không có nghĩa là em có thể quản lý chị."
Bạch Hề Mạt trong phút chốc như rơi vào động băng, cô ấy nhanh chóng giải thích: "Không, Ngôn tỷ, em không có ý quản chị,… chỉ là em lo lắng…."
"Lái xe đi, đèn xanh rồi."
Xe lại nổ máy, Yến Quy không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng thực ra không có gì làm nàng say mê cả.
Bạch Hề Mạt luôn biết rằng từ ngày đầu tiên gặp Yến Quy thì trái tim nàng đã rất lạnh lùng rồi, nhưng thực ra không phải là nàng không nóng nảy mà vì trái tim của nàng đã trao cho người khác rồi, thậm chí nó còn không ở trên người nàng nữa rồi.
Suốt chặng đường không nói lời nào, chiếc xe dừng lại trước cổng cục Công an thành phố Tân Hà, có lẽ cả văn phòng thành phố hiếm khi có một chiếc xe đắt tiền và hút mắt như vậy, thực sự thu hút rất nhiều sự chú ý.
Yến Quy lại cau mày, nhưng nàng không biểu lộ rõ ràng cảm xúc bất mãn của mình mà chỉ lẳng lặng tháo dây an toàn rồi đẩy cửa bước xuống xe.
"Đúng rồi." Yến Quy cúi người nhìn sang.
Ánh mắt Bạch Hề Mạt có chút ngạc nhiên, cô ấy còn nghĩ rằng Yến Quy sẽ trực tiếp rời đi, sẽ không nói gì với mình nữa.
"Sau này em không cần đưa đón chị nữa, chị có thể tự đến." Nói xong, nàng không chút miễn cưỡng đóng cửa lại, xoay người bước vào cổng cục công an thành phố.
Bạch Hề Mạt ngồi trong xe ngơ ngác nhìn bóng lưng cao gầy của nàng, tâm trạng chìm xuống đáy.
Yến Quy chậm rãi đi vào văn phòng thành phố, trên đường gặp một vài người đang vội vã, có lẽ đều là các đồng nghiệp đang vội vã đi làm.
Nàng không chú ý nhiều, dừng ở cửa cục công an, ngẩng đầu nhìn một lúc, Quốc Huy quen thuộc treo ở trên cao, chữ Cục công an thành phố Tân Hà nhấp nháy trong nắng sớm mai, khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Nàng gia nhập cục công an thành phố Tân An khi còn là thực tập sinh năm hai mươi mốt tuổi, năm hai mươi hai tuổi chính thức gia nhập lực lượng cảnh sát và trở thành một bác sỹ pháp y nhỏ trong bộ phận pháp y của đội điều tra kỹ thuật, lúc đó nàng cũng nhiệt huyết như bao người khác.
Sau này khi công tác bốn năm, vì thành tích nổi bật nên nàng được lãnh đạo cấp trên chọn làm nhiệm vụ tối mật, năm hai mươi sáu tuối nàng trở thành đặc vụ ngầm.
Nàng đã làm một đặc vụ ngầm chết đi chín lần rồi, nàng là một người có nguyên tắc, không chịu thực sự tham dự vào hành động phạm tội, là một nhân viên y tế trong câu lạc bộ K, vai diễn này thực sự khó tiếp xúc đến vị trí trung tâm, nhiệm vụ càng khó khăn hơn.
Bây giờ nhìn lại bốn năm đó, tất cả như một cơn ác mộng không có thực, chỉ có những giấc mơ hành hạ nàng và những thư mục mã hóa trong máy tính liên tục khiến nàng nhớ lại bốn năm chìm trong bóng tối vô tận đó.
Yến Quy vẫn đứng ở cửa sững sờ nhìn Quốc Huy, bên tay bỗng vang lên một giọng nói oang oang: "Đến báo án sao?"
Giọng nói này rất quen thuộc, cơ thể Yến Quy sững lại trong giây lát nhưng nàng che giấu rất kỹ nên chỉ quay đầu lại nhìn người phía sau.
Phía sau nàng là hai người phụ nữ đứng cạnh nhau, người lúc nãy nói chuyện với nàng buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác mỏng màu đen và không trang điểm, nhìn rất xinh đẹp và mạnh mẽ.
Người phụ nữ bên cạnh có khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc xoăn màu hạt dẻ sẫm xõa ngang vai, mặc áo khoác gió dài lộ ra dáng người hoàn mỹ, đôi mắt trong veo đầy trìu mến nhìn mê người, đang đánh giá Yến Quy.
Trong mắt Yến Quy thoáng hiện một tia ngạc nhiên, nàng bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, thờ ơ trả lời người phụ nữ đang hỏi: "Không, tôi đến báo cáo." Cuối cùng nàng lại nói thêm một câu nữa: "Tôi là Yến Quy."
Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di liếc nhìn nhau, thật tình cơ, tự nhiên lại gặp nhau ở cửa rồi.
"Bác sĩ Yến, Phó chủ nhiệm pháp y từ đội kỹ thuật hôm nay đến sao?
Yến Quy gật gật đầu đáp lại.
Tính cách này quả là ít nói, nhưng Nhậm Du Nhiên là một người nhiệt tình, cô ấy không quan tâm nàng có nhiệt tình hay không, nói: "Thật may mắn khi gặp cô ở đây, tôi tên là Nhậm Du Nhiên, cô ấy là Cố Dĩ Di, chúng tôi đều ở đội kỹ thuật.
Đi thôi, chúng ta đi cùng nhau đi."
Cố Dĩ Di ở bên cạnh không nói gì chỉ nhìn Yến Quy, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt người đó.
Yến Quy - vị bác sĩ trong lời đồn này xinh đẹp với bộ lông mày đẹp như tranh vẽ, nhưng nước da lại nhợt nhạt hơn nhiều so với người bình thường và có chút ốm yếu.
Cố Dĩ Di trong lòng có chút tiếc nuối - trông thật xinh đẹp nhưng đáng tiếc là giống như ma ốm.
Yến Quy mím môi không nói gì, nàng đương nhiên chú ý đến ánh mắt thẳng thắn của Cố Dĩ Di, nhưng lại giả vờ như không để ý, hướng mắt nhìn xuống đất.
Ba người đi thang máy lên tầng lầu nơi điều tra tội phạm, trong khoảng thời gian đó, hầu như những người họ gặp đều chào hỏi Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di: "Chào buổi sáng chị Nhậm, chị Cố." Sau đó lại quay ánh mắt tò mò nhìn Yến Quy.
Yến Quy vẫn im lặng, chỉ đi theo Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đến đội điều tra hình sự.
"Phòng thay đồ ở bên này, đồng phục cảnh sát đã chuẩn bị xong rồi đúng không? Đi thay quần áo đi." Nhậm Du Nhiên tùy ý nói với Yến Quy.
Yến Quy đứng cách hai người họ nửa bước, nàng ngập ngừng một lát rồi cũng không nói gì.
Sau khi thay quần áo, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đừng trước gương trong phòng thay đồ để chỉnh sửa đồng phục cảnh sát, Cố Dĩ Di đứng trước gương cuộn mái tóc dài lại và nhét chúng vào chiếc mũ vành.
Cô nhìn Yến Quy qua gương, sau khi người này thay đồng phục cảnh sát vào có một cảm giác khác lạ, tạo nên cảm giác trang trọng trong sự lạnh lùng của cô.
Đồng phục cảnh sát được may vừa vặn với nàng, khiến nàng cao và mảnh mai hơn, đồng phục cảnh sát mùa xuân và mùa thu màu xanh đạm lại càng làm nổi bật vẻ xanh xao ốm yếu trên khuôn mặt nàng.
Cố Dĩ Di cảm thấy