Nhậm Du Nhiên đứng ở cửa phòng họp nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Yến Quy, cô ấy không biết tại lại luôn có cảm giác dường như đã gặp qua nàng ở đâu rồi.
Cô ấy chắc chắn không biết Yến Quy, hôm nay nhất định là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của nàng, cô ấy đều cảm thấy rất quen thuộc? Câu hỏi này khiến cho Nhậm Du Nhiên cảm thấy kỳ lạ, cô ấy cũng có chút phòng bị.
Không trách cô ấy đa nghi, khi Tần cục trưởng nói với cô ấy rằng phía tỉnh đã cử một tiến sĩ đến đội điều tra kỹ thuât, cô ấy đã điều tra qua rồi, kết quả khiến cô ấy rất ngạc nhiên, hồ sơ của Yến Quy quá sạch, sạch đến mức không thích hợp.
Một chuyên gia ưu tú 32 tuổi trong ngành, người đã có thể vượt qua bộ phận điều tra kỹ thuật và pháp y của văn phòng thành phố với tư cách là trưởng phòng pháp y lại không có bất kỳ ghi chép gì, nhưng cho dù có tìm hiểu thế nào thì nàng vẫn không bất kỳ chuyện quá khứ nào.
Một người không có quá khứ, Nhậm Du Nhiên đã ở trong cảnh sát nhiều năm nên rất nhạy cảm, đối với người này cô ấy rất tò mò và cảnh giác.
Cố Dĩ Di đứng bên cạnh Nhậm Du Nhiên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Yến Quy một lúc, sau đó cười nói: "Cậu có hứng thú với người mới này sao?"
Nhậm Du Nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn cô một cái rồi nói: "Cậu không có hứng thú sao? Ban nãy ở trong cuộc họp còn hẹn cô ấy tan ca đi uống rượu mà?"
Cố Dĩ Di bật cười, cũng không giấu giếm gì: "Đúng là tôi có hứng thú với cô ấy, mặc dù là một con ma ốm nhưng nhìn vừa cao vừa gầy vừa đẹp nữa, là mẫu người lí tưởng của tôi."
Nhậm Du Nhiên cau mày, nhìn sâu vào mắt Cố Dĩ Di, hỏi: "Cậu nghiêm túc hả?"
Cố Dĩ Di còn cười lớn hơn, buông một câu không rõ ràng: "Cậu đoán đi." Sau đó quay gót đi vào trong phòng làm việc của đội mật vụ.
Cố Dĩ Di đúng là rất xinh đẹp, nhưng lại quá kiêu ngạo và khó gần.
Vào một buổi sáng sớm có một đồng nghiệp nam không biết đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cô, người đồng nghiệp nam đó đã ôm theo một bó hoa hồng đến nhưng cuối cùng anh ta phải bỏ chạy với gương mặt sưng vù.
Bông hoa của cục công an không đơn thuần chỉ là một đóa hoa hồng, Cố Dĩ Di giống như đang ở trong một cuộc thi võ, tất cả những người không đánh bại được cô cô đều không muốn dùng, tuy nhiên cô đã ở văn phòng thành phố được tám năm rồi, chưa có ai có thể đánh bại cô ấy, dần dần
sự tích của cô đều được truyền đi, không ai dám thử nữa.
Mọi người đều không thể tưởng tượng ra được bộ dạng của Cố Dĩ Di khi yêu đương sẽ như thế nào, kể cả bản thân cô, ngoại trừ người bạn gái thân thiết cũng là đồng đội của cô - Nhậm Du Nhiên.
Nhậm Du Nhiên sững sờ một chút trước khi quay lại văn phòng đội trưởng, cô ấy ngồi sau bàn làm việc, mở một ngăn kéo có khóa ra và lấy một bức ảnh được bảo quản cẩn thận.
Đây là ảnh chụp nhóm ba người, trong ảnh là cô ấy và Cố Dĩ Di đang đứng hai bên một người phụ nữ cao, người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài đến thắt lưng như một thác nước, dù chỉ là ở trong ảnh nhưng vẫn khó có thể che giấu được vẻ uy nghiêm của cô ấy.
Trong ảnh, Cố Dĩ Di nắm tay người phụ nữ một cách trìu mến, có thể thấy cô rất phụ thuộc vào người phụ nữ này.
Nhậm Du Nhiên lật ngược bức ảnh lại, tên của ba người và ngày chụp ảnh được viết ở mặt sau của bức ảnh.
Bức ảnh này được chụp cách đây hơn hai năm, vào tháng mười một năm hai không mười bảy, tên người phụ nữ ở giữa chính là Sở Ngôn.
Nhậm Du Nhiên nắm chặt bức ảnh, nhìn thấy cái tên Sở Ngôn khiến cô ấy cảm thấy trái tim mình như bị vô số sợi chỉ mỏng xuyên qua vậy, lại càng nắm chặt tay hơn, đau đớn tột cùng.
Khi đó, Sở Ngôn 29 tuổi, hoạt động bí mật trong câu lạc bộ K được bốn năm, với mật danh là Chỉ Diên.
Nhậm Du Nhiên 26 tuổi là người liên lạc với Sở Ngôn.
Còn Cố Dĩ Di 27 tuổi là bạn gái bốn năm của Sở Ngôn.
Nhậm Du Nhiên nhớ rằng đây là lần cuối cùng họ gặp nhau, lần gặp mặt đó cô ấy và Sở Ngôn đã xác định chi tiết hành động của họ vào hai tháng sau đó.
Khi đó, cả hai đều tin rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn trong hai tháng sau, họ khao khát hạnh phúc khi mọi chuyện kết thúc, Sở Ngôn cũng đã cầu hôn với Cố Dĩ Di, ước định là sau khi kết thúc hành động ngầm, trở về văn phòng thành phố sẽ kết hôn ngay sau khi phục chức.
Mọi thứ đẹp đẽ và đầy hi vọng là vậy, nhưng không ai nghĩ rằng đó lại là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Hai tháng sau, cuộc hành quân diễn ra theo đúng kế hoạch nhưng mọi thứ diễn ra ngoài dự đoán của họ, có một vụ nổ lớn trên Long Island và thủ lĩnh của K người được cho là sẽ bị bắt ở Long Island hoàn toàn không có mặt trên đảo đó.
Vụ nổ kinh thiên động địa đó biến Long Island thành đống đổ nát, tất cả cảnh sát đến đảo thực hiện kế hoạch truy bắt đều bị giết.
Nhậm Du Nhiên dường như sợ hãi tột độ, sẽ không bao giờ gặp lại Sở Ngôn nữa, Chỉ Diên là một con diều bị đứt dây, không biết đã rơi ở góc nào trên đảo rồi.
Nằm vùng bốn năm thậm chí còn bị mất danh hiệu liệt sĩ, Sở Ngôn trở thành kẻ phản bội đồng đội, Nhậm Du Nhiên có giải thích như thế nào cũng vô ích.
Chiến dịch 109 ở Long Island là một kế hoạch tuyệt mật, ngoài người liên lạc Nhậm Du Nhiên, duy chỉ có một số lãnh đạo chính quyền và Chỉ Diên người ở trong trại địch kia nữa biết được thông tin chi tiết.
Hơn nữa, sau vụ nổ ở Long Island, chính quyền tỉnh nhận được một bản ghi âm từ Lão Quỷ ông chủ của câu lạc bộ K, trong bản ghi âm này chính Lão Quỷ đã nói rằng bọn họ lấy được thông tin tình báo từ Sở Ngôn.
Nhưng chỉ có đoạn ghi âm thì không tính là gì, Lão Quỷ còn gửi một đoạn tin nhắn nói chuyện với Sở Ngôn, từng chữ trong đó đều chứng minh lời nói của hắn ta là thật, cho dù không tin cũng vô dụng.
Sở Ngôn chết rồi, nhưng nàng không phải là anh hùng, cũng không thể trở thành liệt sĩ, nàng là một kẻ phản bội.
Nhậm Du Nhiên ngơ ngẩn cầm bức ảnh, cho đến khi điện thoại bàn đổ chuông.
Người nhận cuộc điện thoại này là nội tuyến, khi vừa nghe được một câu nói thì sắc mặt ta liền thay đổi.
"Đội trưởng Nhậm, khu biệt thự ven biển vừa phát hiện một vụ án giết người."
Nhậm Du Nhiên nhìn tấm bản đồ thành phố Tân Hải ở trên bàn làm việc, khu biệt thự ven biển nằm ở quận mới Tịnh Hải, là khu kinh tế ven biển mới do thành phố Tân Hải phát triển, những năm gần đây rất thịnh vượng.
"Có bao nhiêu người chết?" Nhậm Du Nhiên hỏi.
"Một người ạ."
Nhậm Du Nhiên khẽ cau mày, theo hoàn cảnh bình thường, vụ án mạng nên do văn phòng quận xử lý, chỉ có những vụ án lớn và khó xử lý mới báo cáo lên văn phòng thành phố.
"Cục Tịnh Hải nói như thế nào?"
"Đích thân đội trưởng Vương của đội điều tra hình sự Tinh Hải đã gọi điện thoại tới và nói rằng vụ án tương đối nghiêm trọng, anh ấy cần trực tiếp báo cáo với chị.
Anh ấy cũng