Cố Dĩ Di thấy ánh mắt của nàng, lập tức xấu hổ, nhiệt độ trên mặt không thể giảm xuống.
Bây giờ đó là tình huống khó xử, cô sẽ không vì một bộ đồ lót mà bỏ chạy được, ngược lại cô cần bình tĩnh lại, bước nhanh tới nắm lấy tay Yến Quy và dẫn nàng vào phòng ngủ của mình.Đợi khi Yến Quy đã ngồi trên giường rồi, cô mới nhanh chóng tìm nội ý và khăn tắm rồi lao vào phòng tắm như một cơn gió.Yến Quy nhìn cánh cửa bị vô đóng lại lắc đầu cười.Nhìn quanh trong phòng ngủ, Yến Quy đã từng rất quen thuộc với chỗ này, Cố Dĩ Di là người rất tình cảm, có thể nói ngôi nhà này vẫn như ngày nào.
Ánh mắt Yến Quy rơi xuống mặt bàn, có một số điểm khác biệt tinh tế mà nàng vẫn nhận ra, tấm ảnh chụp chung của hai người đáng lẽ ở trên bàn nhưng giờ đã không còn nữa.Cố Dĩ Di sẽ không tự mình cất nói đi, bởi vì cô hoàn toàn không nhớ đến Sở Ngôn, vậy ai đã mang bức ảnh đi? Yến Quy nghĩ đến một người có khả năng lớn nhất chính là Nhậm Du Nhiên.
Năm đó chuyện hai người họ ở cùng nhau, chỉ có hai người là Nhậm Du Nhiên và Trương Sảnh biết thôi, lúc đó hôn nhân đồng tính là không hợp pháp, tính chất công việc không cho phép họ công khai mối quan hệ giữa những người yêu nhau ở khắp mọi nơi.Yến Quy có thể hiểu được hành động của Nhậm Du Nhiên, Sở Ngôn đã chết rồi, cái chết của nàng đã giáng một đòn nặng nề vào Cố Dĩ Di, thật không dễ dàng gì để gỡ bỏ được miếng thịt thối này, mọi thứ về Sở Ngôn đều không thể xuất hiện lại trong cuộc sống của cô nữa.Sau khi tắm xong, Cố Dĩ Di dọn dẹp phòng tắm, kiểm tra cửa sổ và tắt đèn trong phòng khách rồi mới trở lại phòng ngủ.Yến Quy đang dựa vào đầu giường xem điện thoại, biểu tình trên mặt có chút nghiêm túc.
Vẻ mặt này của nàng có lẽ là liên quan đến công việc, Cố Dĩ Di chui vào trong chăn ở bên cạnh, cúi người hỏi nàng: "Làm sao thế?"Yến Quy đưa điện thoại cho cô để cô có thể nhìn rõ được nội dung trên màn hình." Trần tỷ kết hợp dữ liệu phân tách DNA của máu trên bồn rửa mặt tại hiện trường, có hàng nghìn khả năng có thể xảy ra, phải mất rất nhiều thời gian để phân tích DNA của hung thủ từ đó."Cố Dĩ Di nhìn vào dữ liệu trong điện thoại di động trên tay mình thấy rất đau đầu, hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"Yến Quy lắc đầu nói: "Không có các nào khác, chỉ có thể từ từ phân tích thôi.
Ngày mai tôi sẽ bảo Lý Vân Trường và Giang Vọng đến giúp phòng thí nghiệm, có thể nhanh được ngày nào hay ngày đó vậy."Đây là một khối lượng công việc vô cùng lớn và nhàm chán, không có đường tắt."Ngày mai chúng ta đến Bình Lăng một chuyến đi, biết đâu có thể tìm ra được manh mối mới." Cố Dĩ Di ăn ủi nàng nói.Yến Quy gật đầu, tắt điện thoại để sang một bên sau đó nằm xuống bên cạnh Cố Dĩ Di.Căn phòng chìm vào bóng tối, Cố Dĩ Di theo hơi thở quen thuộc mà lại gần, thuần thục tìm cánh tay của Yến Quy và ôm lấy nó.
Đây là lần thứ ba hai người ngủ chung giường và cũng là lần duy nhất tỉnh táo, cả hai đều có vẻ hơi kiềm chế.
Nhưng Cố Dĩ Di lại rất trân trọng nó, thậm chí còn có chút kích động không muốn ngủ, cô ôm lấy cánh tay của Yến Quy, cả người không rời.Thân thể Yến Quy đột nhiên cứng đờ, từ cánh tay truyền đến một cảm xúc mềm mại, k1ch thích lưng nàng tê dại.Cố Dĩ Di dường như không cảm nhận được điều đó, càng tiến lại gần hơn.Nửa người Yến Quy tê dại, nàng nằm trên giường, thấp giọng nói: "Không buồn ngủ à?"Cố Dĩ Di dựa vào nàng, thở dài thỏa mãn nói: "Thực ra là rất buồn ngủ, ngày mai còn phải đến Bình Lăng, nhưng em không thể ngủ được.
Cũng không nỡ ngủ." Rất dễ dàng để ngủ, nhắm mắt lại đã là ngày mai rồi, ngày mai thì sẽ không thể ôm Yến Quy ngủ nữa.Yến Quy im lặng một lúc lâu, Cố Dĩ Di gần như nghĩ rằng nàng đã ngủ rồi, đang ngẩng đầu lên nhìn nàng, không ngờ người đó đột nhiên trở mình, nằm nghiêng đối mặt với cô, duỗi tay dài ra để ôm lấy cô, ôm chặt cô trong vòng tay.Cố Dĩ Di đột nhiên mở mắt ra, khi nàng phản ứng lại thì đã bị Yến Quy ôm vào lòng rồi và có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập mạnh."Ngủ đi." Yến Quy nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành.
Thịch, thịch.Cả căn phòng đều ngập tràn tiếng tim đập, hỗn độn với nhau, không phân rõ được là của ai.Bộ đồ ngủ của Yến Quy có hai cúc áo phía trên bị lỏng, Cố Dĩ Di hô hấp khó khăn, trong vòng tay nàng cô thấy rất rõ xương quai xanh trắng nõn đó.
Cơ thể Yến Quy rất gầy, ôm nàng rất chắc, nhưng Cố Dĩ Di cũng không muốn buông tay.
Ở trong vòng tay nàng cảm giác rất an toàn, Cố Dĩ Di nắm lấy bộ đồ ngủ của nàng, vùi mặt vào trong vòng tay nàng.Một lúc sau, Cố Dĩ Di đột nhiên nói: "Thực ra hôm nay, đột nhiên em tới đón chị...!là bởi vì Diêu Viễn nói rằng anh ấy đã nhìn thấy chị và...."Yến Quy đ ầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đột nhiên, mọi chuyện là như vậy.
Chẳng trách người này lại đột nhiên nóng lòng muốn đến đón nàng như vậy, hóa ra là nghe Diêu Viễn nói mình đi chơi với người phụ nữ khác."Có phải là chị cảm thấy sức khống chế của em có chút mạnh mẽ đúng không?"Yến Quy mỉm cười, ôm chặt cô, nói: "Không." Dừng lại một chút lại nói: "Cô ấy là Bạch Hề Mạt, là bạn tốt của tôi, tôi coi cô ấy là em gái, hôm nay đi gặp một người bạn, cô ấy cũng quen cho nên tiện đường đến đón tôi."Cố Dĩ Di lập tức chuyển trọng tâm: "Chị coi cô ấy là em gái, vậy cô ấy coi chị là chị sao?"Hay thật.Yến Quy bất lực mỉm cười: "Chuyện đó không liên quan đến tôi."Cố Dĩ Di rất dễ dỗ, trước khi mất trí đã dễ dỗ dành rồi, Yến Quy nói gì thì chính là như vậy.
Bây giờ Yến Quy nói không liên quan đến cô ấy thực sự là không liên quan, sau đó cũng không nhắc lại chuyện này nữa.Cả hai đều rất buồn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, dù sao cũng mới quen chưa được bao lâu, chỉ ôm một lúc rồi lăn ra ngủ, vừa mở mắt ra thì tiếng chuông báo thức của Cố Dĩ Di cũng reo lên."Ồn ào quá!" Yến Quy không kiên nhẫn động đậy, cau mày.
Cố Dĩ Di nhanh chóng đưa tay ra và tắt đồng hồ báo thức.Yến Quy mơ màng phản ứng lại biết mình đang ở đâu, trở mình tiếp tục ngủ, nàng cùng không có ý nghĩ khó xử, dù sao trước đây nàng đã đến rất nhiều lần rồi.Cố Dĩ Di ở bên cạnh đã ngồi dậy, cô là người rất kỷ luật,