Cố Dĩ Di và Yến Quy nhìn nhau, hai người họ chỉ nhìn nhau một cái là đã hiểu suy nghĩ của nhau rồi.Vì vậy Cố Dĩ Di đổi sang một câu hỏi khác: "Bình thường Lưu Phượng gần gũi với ai nhất vậy?"Trưởng thôn nói: "Thật ra mỗi gia đình ở chỗ chúng tôi đều rất thân thiết, nhưng quan hệ thực sự thân thiết thì có em trai chồng của bà ấy là Cốc Bằng, dù sao cũng là họ hàng thân thích."Nghe nhắc đến Cốc Bằng, ánh mắt Yến Quy lóe lên một tia sáng, nàng không biểu hiện biểu cảm ra ngoài cũng không trả lời ngay, cho đến khi từ biệt rời khỏi nhà trưởng thôn thì nàng mới mở miệng hỏi địa chỉ nhà Cốc Bằng."Cốc Bằng sao? Nhà ông ta ở phía đông thôn, cách nhà Lưu Phượng không xa, tôi sẽ chỉ đường cho các cô."Chào tạm biệt trưởng thôn xong, cả hai lấy xe đi đến nhà Cốc Bằng, Cố Dĩ Di hỏi: "Cốc Bằng có vấn đề gì sao?"Yến Quy chống cằm dựa vào cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: "Tôi còn chưa biết.
Lần trước khi chúng ta tới đó, ông ta cũng ở nhà Lưu Phượng, cô có nhớ không."Chuyện này Cố Dĩ Di vẫn nhớ, hôm đó chỉ gặp mặt Cốc Bằng từ xa, còn chưa kịp nói câu gì, ngay cả mặt mũi ông ta như thế nào cũng chưa nhìn rõ.Yến Quy nói: "Ông ta để tang cho chị dâu ông ta."Cố Dĩ Di sửng sốt một chút, cô cẩn thận nhớ lại dáng vẻ Cốc Bằng vào hôm đó, suy nghĩ kỹ lại thì nhớ ra người đó mặc một bộ áo tang trắng, lúc đó cô không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ Yến Quy lại để ý điều đó."Hơn nữa, theo những gì trưởng thôn nói, những năm qua Cốc Bằng vẫn luôn thân thiết với chị dâu của mình.
Theo lý mà nói, anh trai ông ta đã mất hai mươi hai năm rồi, một người em trai chồng như ông ta, bình thường sẽ không quá quan tâm tới chị dâu như vậy.
Tất nhiên, có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều, tình cảm của em trai chồng và chị dâu là quan hệ người thân."Thôn này không lớn, xe của Cố Dĩ Di nhanh chóng đi đến nhà của Cốc Bằng, khi dừng lại ở ven đường, Cố Bằng đang xách một túi lớn đi vào cổng sân, ông ta vẫn mặc áo tang như lần trước gặp mặt, nhìn thấy họ xuất hiện liền dừng bước chân lại.Cố Dĩ Di bước tới và đưa cho ông ta xem thẻ cảnh sát, rồi giải thích ý định khi đến đây của cô, nói là vì vụ án giết chị dâu của ông ta đến hỏi ông ta một số chuyện.Trên mặt Cốc Bằng không có phản ứng gì, liền bình thản đáp lại một câu, sau đó dẫn họ vào trong sân.Sau khi bước vào, Cố Dĩ Di phụ trách hỏi ông ta một số câu hỏi, Yến Quy ở phía sau âm thầm quan sát.
Nhà của Cốc Bằng khá nhỏ, tộng cộng là một ngôi nhà gỗ nhỏ, nhìn thoáng qua là có thể nhàn thấy hết.Theo lời của Cốc Bằng, ngôi nhà ban đầu của ông ta là nơi Lưu Phượng sinh sống, sau khi cha mẹ của ông ta qua đời đã để lại cho hai anh em họ.
Sau này anh trai lập gia đình, lúc đó Cốc Bằng mới mười tuổi, là do anh trai và chị dâu nuôi dưỡng.
Sau tám năm sau, Cốc Bằng vừa mới trưởng thành thì anh trai lại qua đời.
Trong nhà chỉ còn lại chị dâu và cháu trái, một thanh niên như ông ta ở cùng thì không được hay cho nên ông ta đã đề nghị dựng một ngôi nhà nhỏ ở thôn đông, một mình ông ta ra đó ở riêng.Cốc Bằng cũng không đi học, sau khi trưởng thành, tất cả đất đai trong nhà đều thuộc về ông ta, chị dâu ông ta cũng không muốn."Nghe ông nói như vậy, chị dâu đối xử với ông rất tốt đúng không?"Sắc mặt Cốc Bằng tối sầm vẫn không có biểu hiện gì, ông ta ngồi ở đó hai tay xoa xoa nói: "Chị dâu như mẹ của tôi vậy, bà ấy đối xử với tôi rất tốt."Cố Dĩ Di lại hỏi thêm ông ta một vài câu hỏi, về cơ bản đều xoay quanh các mối quan hệ cá nhân của Lưu Phượng, hỏi ông ta xem ông ta có biết Lưu Phượng có thù oán với ai không, hoặc là có bạn trai hay không.Cốc Bằng không có biểu hiện bất thường nào, Cố Dĩ Di hỏi gì thì ông ta trả lời cái đó, dường như không có bất kỳ vấn đề nào.Ánh mắt Yến Quy vẫn luôn như có như không nhìn ông ta, sau đó lại nhìn vào tay ông ta.
Một lúc sau, nàng đề nghị muốn mượn nhà vệ sinh một chút.Cố Dĩ Di không biết nàng định làm gì nhưng chắc chắn việc vào nhà vệ sinh không đơn giản như vậy, Yến Quy có thói quen sạch sẽ, không thích mượn phòng vệ sinh bên ngoài, ngay cả nhà vệ sinh công cộng nàng cũng rất ít khi sử dụng.Chưa đầy hai phút sau, Yến Quy ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn Cố Dĩ Di ra hiệu rằng có thể đi rồi.Cố Dĩ Di kết thúc cuộc trò chuyện với Cốc Bằng, rồi Cốc Bằng tiễn họ ra ngoài.Trước khi rời đi, Cốc Bằng đã gọi họ lại nói: "Vụ án của chị dâu tôi, các cô có thể kết án không?"Yến Quy nhìn ông ta, nàng phản ứng lại trước Cố Dĩ Di một bước, vươn tay về phía Cốc Bằng, thân thiện gật đầu: "Có thể được."Cốc Bằng nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn tay nàng, do dự một lúc rồi đưa tay ra nắm lấy tay nàng: "Cám ơn các cô." Nói xong ông ta buông tay ra, quay người đi về nhà, đóng cổng sân lại.Sau khi lên xe, Cố Dĩ Di lặng lẽ lấy thuốc khử trùng dùng một lần trong hộp găng tay ra, nhìn Yến Quy rồi nói: "Đưa tay đây."Yến Quy biết cô định làm gì nên nhẹ nhàng đưa tay ra.Cố Dĩ Di bóp rất nhiều thuốc khử trùng lên tay của Yến Quy, sau đó xoa mạnh một lúc."Chị xem chân của chị nhàn rỗi không có việc gì sao, tự nhiên lại muốn bắt tay ông ta làm gì?"Yến Quy cười nói: "Chị muốn xem trên tay ông ta có vết thương gì không.
Ông ta cứ nắm chặt tay, chị nhìn không rõ."Cố Dĩ Di hừ một tiếng, hiển nhiên là cô đã sớm đoán được ý định của nàng rồi, nhưng cô không quan tâm đ ến điều đó, nên mới khử trùng toàn bộ cho nàng."Vậy ông ta có vết thương nào không?"Yến Quy tiếc nuối nhún vai và nói: "Không có."Không ngờ thủ đoạn này vẫn vô ích.Cố Dĩ Di không tức giận mà hỏi: "Vậy chị vào nhà vệ sinh của nhà ông ta làm gì thế?"Yến Quy biến ảo thuật lấy từ tron túi ra một túi vật chứng, nói: "Lấy một ít tóc này."......Khi bọn họ từ Bình Lăng trở về cục thành phố thì đã quá giờ cơm trưa rồi, bởi vì Yến Quy nói buổi chiều muốn tới nhà Lưu Phượng một chuyến cho nên hai người không trì hoàn ở bên ngoài mà trở về cục ăn cơm căn tin.
Sau khi ăn cơm xong, Yến Quy gửi mẫu tóc lấy được từ nhà Cốc Bằng đến phòng thí nghiệm, bảo Trần Băng trích xuất mẫu kiểm