Sắc mặt Hạ Lăng có chút nhợt nhạt, tiến đến cầm lấy chiếc hộp đựng hoa hồng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bạn học, cô dùng hai tay cầm nó lên, dùng sức đập xuống đất. Tiếng thủy tinh vỡ giòn tan, những mảnh vỡ văng khắp nơi, lấp lánh đầy mặt đất.
“Tinh Lăng, cậu…” Lan Lan kinh ngạc không nói lên lời.
Hạ Lăng không quan tâm đến cô ta, nhẹ mím môi, mặt không cảm xúc đi tìm cây chổi, vun hết mảnh vỡ thành một đống rồi đổ vào trong một cái túi nilon màu đen. Sau đó đi ra khỏi cửa, đi qua ba dãy phố, vứt vào chiếc thùng rác lớn nhất bẩn thỉu nhất.
Màn đêm yên tĩnh.
Cô lê cơ thể mỏi mệt về lại ký túc xá, trùm chăn ngủ.
Ác mộng tới không ngừng.
Sương mù dày đặc vô tận, sâu thằm bên trong đám sương mù là một chiếc lồng lớn. Cô không biết lúc nào mình đã đi vào bên trong chiếc lồng, chỉ biết rằng, khi cô vội vàng tìm lối thoát ra, nhưng bất luận chạy về phía nào cũng đều bị những thanh sắt lạnh lẽo chặn lại… phía sau có thứ gì đó ẩn trong sương mù đang tiến lại, không thể nhìn thấy rõ ràng…
Lúc tỉnh dậy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô ôm gối ngồi trên giường, không dám nhắm mắt lại, cứ như vậy thức trắng một đêm.
Sáng sớm, Lan Lan nhìn cô như trông thấy quỷ:
"Tinh Lăng, tối qua cậu đi đánh nhau hay là bị thất tình vậy? Sao lại ngồi trên giường không ngủ, hơn nwaxa sắc mặt kém như vậy, còn cả quầng thâm mắt nữa?"
Hạ Lăng chỉ coi như không nghe thấy, đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi đi luyện tập.
Lúc múa thì suýt nữa bị trật chân, giờ hát thì lệch tới vài nhịp.
Cô gọi điện cho Vệ Thiều Âm nói, tạm thời không tới chỗ anh ta nữa, Vệ Thiều Âm nói bóng gió trong điện thoại:
“Đúng rồi, cô nên suy nghĩ cho kỹ, ca khúc lần trước thật sự đã giúp được tôi, nhưng với trạng thái như vậy, còn muốn ra mắt sao?”
Cô không còn tâm trạng mà cãi lại với anh ta, không còn sức nói:
“Vậy không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây.”
Vệ Thiều Âm im lặng một lúc:
“Tiểu Lăng, gần đây cô có tâm sự gì sao? Gặp phải phiền phức gì rồi?”
Cô nói:
“Không có.”
Vệ Thiều Âm tiếp tục giáo huấn cô:
“Không có thì tốt rồi, có chuyện gì nhớ nói cho Đàm Anh biết, cô là thực tập sinh, nếu có phiền phức gì anh ta nên quản lý, đừng có giấu giếm, để anh ta nhận lương mà không làm việc.”
Cô lại trả lời:
“Biết rồi.”
Cô đau đầu cúp máy.
Loại chuyện như này bảo cô phải nói thế nào với Đàm Anh? Nói thì không thể nói, Đàm Tổng, giờ chủ tịch Bùi muốn bao nuôi tôi, phiền anh ra mặt giúp tôi ?
… Quan trọng là Đàm Anh cũng không thể làm được.
Cơn ác mộng tiếp tục đến từng đêm, chỉ cần nhắm mắt là sương mù vô tận lại bao trùm khắp nơi.
Liên tục nhiều hôm không thể ngủ, cả người cô gầy rộc, cô thấp thỏm chờ đợi hậu đãi tiếp theo của Bùi Tử Hoành và Sở Sâm, nhưng bọn họ giống như không khí bay hơi mất tăm, không hề có bất kỳ hành động nào khác.
Cứ như vậy qua đến tết, trung tâm đào tạo được nghỉ nửa tháng.
Những ngày tháng của thực tập sinh thật ra rất gian khổ, cả năm trời không có ngày nghỉ, chỉ có đợt nghỉ tết nửa tháng mới được về nhà. Vậy nên vừa mới nghỉ, người trong trung tâm đã đi về gần hết. Lan Lan và hai bạn học khác cũng nhanh chóng thu xếp để đi về, cả ký túc vắng vẻ chỉ còn lại một mình Hạ Lăng.
Đàm Anh hỏi cô sao còn chưa đi.
Hạ Lăng có phần bối rồi, ký ức trong cơ thể này, có rất nhiều thứ liên quan đến cha mẹ, nhưng họ đối với cô đều hoàn toàn xa lạ, bất kể là hai chữ “cha mẹ”, hay hai người đó.
Cô không biết phải đi gặp mặt họ thế nào.
“Cha mẹ” gọi điện đến giục rất nhiều lần.
Đàm Anh nói:
“Về xem thế nào đi, Diệp Tinh Lăng, một mình ở ngoài lâu như vậy, người trong nhà chắc chắn rất nhớ cô.Tranh thủ tết về đoàn tụ với gia đình, đấy là trách nhiệm của thân làm con gái.”
Đúng vậy… trách nhiệm.
Yên lặng suy nghĩ, cô đã chiếm lấy cơ thể của