Phòng bệnh rộng rãi, sàn nhà lót gỗ cầu kỳ, cửa sổ sát sàn, nhìn ra khoảng trời rộng lớn.
Giường bệnh của Diệp Tinh Phỉ ở phía đối diện, với một bộ sô pha được làm bằng da thật cao cấp, có một người đàn ông đang ngồi đó. Bên tay anh ta đặt một chiếc áo khoác len, trên người mặc một chiếc sơ mi màu đen sát người, áo gile màu bạc, anh ta yên lặng ngồi đó hút thuốc và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Lặng dừng bước, phút chốc đầu óc trở nên trống rỗng.
Anh ta quay mặt lại nhìn, không nói gì nhìn cô, cao cao tại thượng, như một đế vương.
Cô lùi lại vài bước, lập lức quay người, lấy tay kéo cánh cửa phòng bệnh. Cánh cửa gỗ nặng nề như thể mọc rễ xuống đất, cho dù cô có kéo đẩy thế nào cũng không hề nhúc nhích. Cô dùng cả người đẩy lên, sau đó nghe thấy tiếng của Bùi Tử Hoành..
“Đừng phí sức, cô vừa bước vào, cửa đã bị khóa ngoài rồi.”
Hạ Lăng kinh hoàng quay người, vừa hay chạm đúng ánh mắt trầm ngâm của anh ta, ngược sáng nên không thể thấy rõ thần sắc. Cô bất giác co rúm người lại, lưng dán chặt vào cánh cửa gỗ, dường như muốn nhập luôn vào cánh cửa.
“Cô rất sợ tôi.” Anh nhìn cô, chậm rãi nói:
“Tại sao?”
Cơ thể cô cứng đờ, không thốt ra được tiếng.
Anh ta dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn:
“Sở Sâm có lúc hành sự thô bạo, nếu như đã dọa nạt cô thì tôi rất xin lỗi. Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu, tôi là…”
“Bùi Tử Hoành.” Hạ Lăng cố gắng che giấu sự run rẩy trong giọng nói:
“Bảo người của anh mở cửa, thả tôi ra ngoài.”
“Hóa ra cô biết tôi là ai.” Anh nói rồi nhẹ nhàng bật cười, rất ôn hòa:
“Rất ít người dám dùng ngữ khí đó nói chuyện với tôi, tôi rất tán thưởng sự gan dạ của cô.”
Thực ra, cô không hề có chút gan dạ nào, chân mềm nhũn sắp đứng không nổi, hận nỗi không thể lập tức chạy thoát ra ngoài.
Giấu tay phía sau cô im lặng dùng sức vặn tay nắm cửa, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cánh cửa vẫn cố định như núi. Hạ Lặng cuống quýt đến mức mồ hồi chảy ròng trên trán, tâm trí hoảng loạn, lại lo lắng sao ông bà Diệp còn chưa tới, nếu như họ xuất hiện ngay lúc này giúp cô mở cửa có phải hay rồi không…
Bùi Tử Hoành dường như nhìn thấu tâm can cô: “Bỏ cuộc đi, trông chờ vào bố mẹ cô cũng vô dụng thôi, là tôi bảo Sở Sâm liên hệ với họ, nên hôm nay họ mới dẫn cô tới đây.
Cô ngẩn ra, trong lòng từ từ trùng xuống.
Hóa ra, bọn họ hợp sức lại lừa cô, lần này, vốn dĩ không phải là đến thăm Phỉ Phỉ.
Kiếp này, cô lại lần nữa không cẩn thận, đã có ý thức tránh xa mọi người xung quanh, nhưng cuối cùng lại không đề phòng nổi bị người bên cạnh mình bán rẻ hoàn toàn.
“Anh… đã cho họ lợi ích gì?” cô khổ sở hỏi.
“Chỉ cần chút tiền đã đủ để họ cảm kích muốn khóc rồi.” Bùi Tử Hoành vẫn mỉm cười:
“Thay vì quan tâm người khác, chi bằng nói chuyện của chúng ta. Cô có thể qua đây ngồi, tôi không quen phải ngửa cổ nói chuyện.”
Anh ta chỉ chỉ vào ghế sô pha trước mặt.
Hạ Lặng đứng yên tại chỗ không dám cử động, chỉ nói:
“Giữa chúng ta không có gì để nói.”
Anh ta vẫn điềm đạm:
“Sức nhẫn nại của tôi có hạn, Diệp Tinh Lăng. Cô muốn tự mình qua đây, hay để tôi giúp?”
Từ giọng nói của anh ta, Hạ Lăng nhận ra sự nguy hiểm ẩn chứa bên trong, mười mấy năm gần gũi cô hiểu rõ được một điều, người đàn ông trước mặt, khi giọng nói càng dịu dàng, tư thái càng ôn hòa thì thủ đoạn xử lý người lại càng đáng sợ.
Chốc lát, nỗi sợ đã ngủ quên trong sâu thẳm linh hồn dâng tràn, giống như trúng phải bùa chú, cô bước đi theo bản năng, khi lấy lại ý thức thì đã đi tới trước mặt anh ta, nghe lời ngồi xuống chỗ được chỉ định.
Anh ta hài lòng nhìn cô:
“Vậy mới ngoan.”
Cô bừng tỉnh, kinh ngạc với những điều vừa diễn ra, như vậy là sao, tại sao sau khi trải qua sống chết chia cách, chỉ cần một câu nói của anh ta, cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời như vậy?!
Hoảng loạn nhìn về phía anh ta, cách nhau một chiếc bàn thủy tinh,