Hạ Lăng tỉnh táo lại, cố hết sức thả lỏng giọng điệu của mình:
“Tùy anh, chủ tịch Bùi."
Cô lạnh nhạt nói:
“Thật ra, theo ý tôi thì chi bằng rút ống thở để cho Phỉ Phỉ ra đi thanh thản. Sống như cái xác không hồn thế này, không suy nghĩ được, không tự mình làm chủ được, vậy sống còn không bằng chết."
Nói đến đây, cô ngừng lại, nhớ đến kiếp trước của mình.
Đến bây giờ, vẫn không hề hối hận vì quyết định kia.
Sau khi vợ chưa cưới của Bùi Tử Hoành chết rồi, lúc đầu, anh chẳng qua chỉ nhốt Hạ Lăng ở trong một biệt thự bí mật, sai bảo vệ canh gác, cũng không có hành động khác. Cô làm ầm ĩ muốn rời đi, muốn chia tay với anh, liên tục điên cuồng ầm ĩ, liên tục có ý định trốn chạy.
Có một lần, suýt nữa đã thành công.
Đó là ở trong rừng cây nhỏ gần biệt thự, cô trốn trong đó, anh phái đội tìm kiếm đi khắp núi đồi để tìm. Mỗi người trong đội tìm kiếm dắt một con chó ngao, bao vây cô, cô không sức lực dựa lưng vào một thân cây lớn, sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy.
Bùi Tử Hoành từ ngoài vòng vây chậm rãi đi vào.
Vẻ mặt anh u ám, đáng sợ đến cực điểm, một tay kéo tóc dài của cô, kéo cô ngã quỵ xuống mặt đất.
"Hạ Lăng" Anh dữ tợn nói:
“Em còn trốn một lần nữa thử xem, tôi sẽ cho em biết thế nào là sống không bằng chết."
Anh cứ kéo cô như vậy, kéo cô qua đường núi gồ ghề nhấp nhô, một đường kéo về biệt thự, cành cây trong núi cào rách váy dài bằng tơ mỏng của cô, gây ra vết máu chằng chịt trên cơ thể tái nhợt, vết máu kia uốn lượn không thấy điểm kết thúc, khi cô bị anh kéo về phòng ngủ, đã hấp hối từ lâu, toàn thân không có chỗ da thịt nào lành lặn.
Bác sĩ của gia đình bỏ ra thời gian một ngày, mới lấy được hết mảnh đá vụn găm trên lưng cô ra.
Lại tốn thời gian mấy ngày mấy đêm, rửa sạch cho cô, băng bó, bôi thuốc.
Bùi Tử Hoành vẫn luôn canh giữ bên cạnh cô, lạnh lùng nhìn, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Thân thể của cô rất đau, nhưng trong lòng còn đau hơn, giống như bị anh vò nát thành một nắm, vứt trên mặt đất mà tùy tiện giẫm đạp. Thế nhưng, khi đó cô quá ngu ngốc, quá ngây thơ, đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn đáng sợ của anh, cô liều lĩnh tranh cãi ầm ĩ với anh, nóng nảy phản kháng, đập nát tất cả đồ đạc trong phòng, ầm ĩ nhịn ăn, thậm chí tự hại mình...
Nhưng anh không hề bị lay động, chỉ sai người làm ra xiềng xích, khóa tay chân của cô lại, lại thay tất cả vật dụng trong phòng thành chất liệu an toàn vô hại.
Cô chửi mắng, kích động anh, nói:
“Bùi Tử Hoành, lúc đầu tôi đúng là mù mắt mới ở bên anh, tôi không yêu anh, từ đầu đến cuối, căn bản không hề yêu anh."
Anh phẫn nộ, đánh cô chảy máu miệng, hoa mắt ù tai. Cô vẫn không ngậm miệng, anh tàn nhẫn tra tấn cô, thô bạo đi vào thân thể cô, đến tận khi hai người đều cạn kiệt sức lực, cô mới ngất đi trong lòng anh.
Một ngày lại một ngày.
Sắc mặt anh ngày càng âm u, hơi thở cô mong manh, vẫn lặp đi lặp lại câu nói không hề yêu anh. Anh ngày càng dữ tợn không còn lễ độ, cô càng sảng khoái, thậm chí ngay cả vết thương trên người càng ngày càng nhiều, cô cũng hoàn toàn không quan tâm.
Mãi cho đến một ngày, anh nhìn cô rất lâu, dùng sự dịu dàng đã rất lâu không còn nữa vuốt ve hai gò má cô, dường như đang vuốt ve một thứ bảo vật hiếm có.
"Tiểu Lăng." Anh dịu dàng nói:
“Em sẽ yêu anh, em sẽ mãi mãi yêu anh." Ánh mặt trời chiếu vào mắt anh, như chìm vào vực sâu không thấy đáy, không chiếu ra chút ánh sáng nào.
Cô bị bộ dạng của anh hù dọa, trong lòng dâng lên linh cảm đáng sợ.
Anh xé tất cả quần áo của cô, dùng dây da màu đen chăm chú trói chặt chân tay cô, không cảm xúc quấn cô vào trong áo khoác. Sau đó, anh ôm cô lên xe, dặn dò tài xế đi về đến một nơi cô chưa từng nghe nói đến.
Đó là một tòa kiến trúc xa hoa mà vắng vẻ.
Được bãi cỏ rộng lớn và rừng núi trùng điệp vây quanh, canh gác nghiêm ngặt, chiếc Roll-Royce màu đen của Bùi Tử Hoành lái qua, hơn mười cánh cổng sắt